Tiểu phúc tấn

 
 Chương 6 
Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân vào nhà, Đông bá đang ở phòng khách vừa lúc nhìn thấy hai người.
“Đây là bạn học của cháu, Mạnh Chân.” Lâm Nguyễn giới thiệu với Đông bá  xong, lại nhìn về phía Mạnh Chân: "Đây là quản gia Đông bá.”
Mạnh Chân nói: “Chào Đông bá, cháu là bạn học của Lâm Nguyễn, Mạnh Chân.”

Đông bá hơi gật đầu, nói: “Mời ngồi.”
Mạnh Chân là khách, Đông bá sẽ không thất lễ.
Lâm Nguyễn cùng Mạnh Chân ngồi xuống sô pha, A Nguyệt đưa trà tới, Mạnh Chân rất lễ phép nói cảm ơn.
“Có phải vào phòng liền cảm thấy ấm áp hơn chút không.” Lâm Nguyễn hỏi: “Trong nhà thường đãi khách bằng Bích Loa Xuân, không biết cậu uống quen hay không.”
“Rất ngon.” Mạnh Chân nhấp một ngụm trà, nói: “Nơi này khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của tôi.”
Lâm Nguyễn cười nói: “Trong nhà về cơ bản chính là như vậy. Nếu cậu muốn, tôi có thể đưa cậu đi đến hậu hoa viên tham quan một chút, hoa viên có tòa nhà kính dùng để trồng hoa rất đẹp.”
Không đợi Mạnh Chân trả lời, Trạm Hi từ trên lầu đi xuống. Lâm Nguyễn thấy anh, vội vã đứng lên, Mạnh Chân cũng đứng lên theo cậu.
“Tiên sinh. " Lâm Nguyễn giới thiệu: "Đây là bạn học của tôi, Mạnh Chân.”
Trạm Hi nhìn về phía Mạnh Chân: "Nhị thiếu gia của cửa hiệu tơ lụa Như Ý, có nghe danh. Mạnh gia từ trước đến nay gia phong đoan chính, nhị thiếu gia cũng có dáng vẻ của một người chính trực”

Mạnh Chân nghe thấy tên nhà mình, lập tức đứng thẳng người, trở nên đứng đắn hơn.
“Trạm tiên sinh, hân hạnh.”
Lâm Nguyễn liếc mắt nhìn Mạnh Chân, không lên tiếng.
Trạm Hi rất khách khí hàn huyên cùng cậu ta: "Mạnh nhị thiếu gia khách khí rồi. Nếu không chê thì để Lâm Nguyễn đưa cậu đi vài vòng nhìn một chút, tôi xin phép không đi cùng, thứ lỗi cho sự tiếp đãi không chu toàn này.”
Dứt lời, Trạm Hi liền đi lên lầu, giống như anh thật sự chỉ là muốn đi xuống chào hỏi.
Trạm Hi vừa đi, Mạnh Chân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trạm Hi người đàn ông này khí thế quá cường đại, cậu ta phải chấn chỉnh lại tinh thần, không thể làm nhà mình mất mặt được.

Lâm Nguyễn nhìn ra được Mạnh Chân có chút không tự nhiên, nói: “Không thì chúng ta đến phòng của tôi đi.”
Mạnh Chân gật đầu.
Vừa lúc A Nguyệt đi đến, nói với Lâm Nguyễn: “Phòng của cậu đã được dọn lên lầu trên, chính là căn phòng nằm ở cuối hành lang kia.”
Lâm Nguyễn nhìn lên lầu, ngày hôm qua Trạm Hi nói sẽ đổi một phòng mới cho cậu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đổi xong rồi.
Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân lên lầu, phòng của cậu nằm ở cách vách phòng của Trạm Hi, lúc đi ngang qua phòng Trạm Hi, hai người theo bản năng nhẹ bước chân.
Đẩy cửa ra, đối diện chính là sô pha, trong ngoài phòng được ngăn cách bởi rèm châu. Phòng trong là giường, tủ quần áo cùng bàn học, bàn học đặt cạnh cửa sổ, rèm cửa màu xám đậm, trông rất tinh tế.
Mạnh Chân nhìn xung quanh, không khỏi thở dài: “Căn phòng này của cậu thật rộng rãi, lớn hơn phòng tôi nhiều.”
Dưới sàn được trải thảm mềm, đèn trên trần nhà đơn giản lại sáng rực. Bên cạnh sô pha có kê một đôn gỗ đặt những chậu hoa màu hồng nhạt và những chậu cây xanh mướt.

Mạnh Chân càng nhìn biểu tình càng nghiêm túc: "Cậu mau thành thật nói cho tôi biết, cậu thật sự là hạ nhân của Lan Công quán sao?”
Lâm Nguyễn gật đầu, Mạnh Chân vẻ mặt cậu đừng gạt tôi nói: "Làm gì có hạ nhân nào lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy? Hơn nữa tôi rõ ràng nghe thấy mấy người ngoài kia gọi cậu là tiểu tiên sinh!”
“Đó là bởi vì ở bên ngoài nên Thế Ninh cho tôi mặt mũi.” Lâm Nguyễn nói: “Tôi thật sự là hạ nhân của Lan Công quán, tiên sinh đối với mọi người ở Lan Công quán trước nay đều rất tốt, A Nguyệt muốn học làm bánh ngọt kiểu phương Tây liền được cho đi học, Thế Ninh còn đi theo tiên sinh xuất ngoại nữa đấy.”
Mạnh Chân có vẻ tin, có chút hâm mộ nói: “Vậy ···· vậy Lan Công quán còn nhận người không? Đãi ngộ cũng tốt thật!”
Lâm Nguyễn liền cười: "Thành thật làm tiểu thiếu gia của cậu đi!”
Hai người nói đùa hai câu, Mạnh Chân cảm thán: "Nhìn thấy cậu ở đây quả thật không tồi, tôi an tâm rồi.”
Lâm Nguyễn thả lỏng người: "Lúc này cậu giả vờ trường thành gì chứ, vừa rồi dưới lầu còn khẩn trương như kia.”
“Ôi!” Mạnh Chân nói: “Đó không phải là do lần đầu gặp mặt nên tôi chưa chuẩn bị tâm lý sao? Hơn nữa, đó chính là tam thiếu gia, toàn bộ Tứ Cửu thành có biết bao nhiêu người chen chúc còn khó gặp được tam thiếu gia một lần, tôi khẩn trương một chút thì sao.”
Lâm Nguyễn nhìn về phía Mạnh Chân: "Tiên sinh lợi hại như vậy sao?”
Lâm Nguyễn ngày thường trừ thời gian ở trường học thì chính là ở Lan Công quán, quả thật không hiểu biết về hình tượng bên ngoài của Trạm Hi.
Mạnh Chân khoe khoang đắc ý, hoàn toàn không có vẻ đứng đắn vừa rồi: "Sợ là cậu không biết thôi, nghe nói lần này tam thiếu gia về nước, mang về đến một đoàn tàu toàn là hàng hóa, nhỏ như rượu vang vải dệt, lớn như máy ảnh ô tô, thậm chí ······ còn có dược phẩm cùng súng ống đạn dược, tất cả đều ở cảng Tân Thành. Người trong Tứ Cửu thành, ai mà không muốn được chia phần. Cha và anh trai của tôi mấy ngày nay luôn nhắc đến chuyện này, chỉ là không có cách nào bước vào cửa lớn của Lan Công quán. Không nghĩ đến tôi cứ như vậy trực tiếp gặp được người thật…”
Mạnh Chân phản ứng lại: "Anh ta khách khí với tôi như vậy, không phải vì giữ thể diện cho cậu chứ.”
Lâm Nguyễn cười nói: “Sao có thể.”
Mạnh Chân cũng chỉ nói như vậy thôi, không có căn cứ gì. Tiếng chuông đồng hồ dưới lầu vang lên, từng tiếng từng tiếng ngân chậm rãi.

Mạnh Chân nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Tôi phải về nhà rồi, còn về muộn nữa  mẹ tôi sẽ tức giận.” Cậu ta nhìn về phía Lâm Nguyễn: "Cậu đi với tôi đến tạm biệt tam thiếu gia đi, tôi hơi sợ.”
Lâm Nguyễn gật đầu, theo Mạnh Chân đi ra ngoài.
Trạm Hi nghe nói Mạnh Chân phải đi, khách khí nói hai câu, để cho Thế Ninh đưa cậu ta về.
Ngày hôm sau Lâm Nguyễn đến trường, vừa ngồi vào chỗ thì Mạnh Chân liền đeo cặp chạy vào lớp, thở hổn hển đi đến chỗ Lâm Nguyễn đang ngồi, nhìn cậu nhưng lại không nói gì, mặt cũng đỏ bừng.
“Cậu sao vậy?” Lâm Nguyễn hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Mạnh Chân thở phào một hơi, ngồi xuống cạnh Lâm Nguyễn, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại khó nén được sự kích động: "Sáng nay cha tôi nói với tôi là tam thiếu gia Trạm Hi đã bàn chuyện làm ăn với ông ấy, tam thiếu gia đã giao lô vải mang từ nước ngoài về cho gia đình tôi. Nếu đơn hàng này hoàn thành, tiệm tơ lụa nhà tôi sẽ có hi vọng mở chi nhánh! Lâm Nguyễn, chuyện này đều phải cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn tôi?”
“Đúng rồi, nếu không phải cậu mời tôi đến nhà, tôi sẽ không thể gặp được tam thiếu gia. Việc làm ăn này, khả năng chính là vì thiếu gia nể mặt cậu đấy!”
Lâm Nguyễn nghĩ nghĩ, cười nói: “Cậu nghĩ sai rồi, hẳn là tiên sinh đã sớm có ý định làm ăn với nhà cậu, hôm đó lại trùng hợp cậu đến nhà chúng tôi, cho nên anh ấy mới đi xuống chào hỏi vì buôn bán qua lại giữa hai nhà. Hơn nữa, tôi thì có mặt mũi gì chứ?”
Mạnh Chân không tin tưởng lắm: "Thật vậy sao?”
“Đương nhiên." Lâm Nguyễn nói: “Tiên sinh không phải là người sẽ làm ra chuyện dư thừa, mỗi một việc anh ấy làm đều có đạo lý.”
Mạnh Chân chống cằm suy nghĩ trong chốc lát: "Kỳ thật ngày đó khi thấy tam thiếu gia, tôi đã cảm thấy anh ta đối với cậu có chút đặc biệt, có cảm giác nói không lên lời.”
Lâm Nguyễn đặt quyển sách lên bàn: "Ngày đó tiên sinh chỉ nói với tôi một câu, cậu thế nào lại nhìn ra anh ấy đối với tôi có chút khác biệt vậy.”
“Ngữ khí nói chuyện, động tác cơ thể, khoảng cách đứng, ánh mắt nhìn cậu, tất cả đều không giống bình thường.” Mạnh Chân dùng bả vai huýt vào người Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn cười rộ lên, nói: “Có phải cậu xem quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không, để cậu nói, tôi cũng không nhịn được sắp tin rồi”
Mạnh Chân nhìn cậu, hai người đều cười phá lên.
Lý Minh Văn ngồi phía sau, ánh mắt trước sau đều đặt trên người hai người bọn họ, mang theo sự chán ghét. Cậu ta đứng dậy đi đến cạnh Lâm Nguyễn gõ gõ lên mặt bàn: "Có thể im lặng một chút hay không?”

Nhất thời, tiếng cười đùa trong phòng liền ngừng lại, phía sau có mấy nam sinh đang đánh bài tây vẫn không ngừng lại: "Một đôi hai”, giọng nói vô cùng vang dội.
Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn Lý Minh Văn, hơi hơi khom người: "Xin lỗi.”
Lý Minh Văn liếc mắt nhìn cậu, trở về chỗ của mình.
Mạnh Chân cau mày: "Này! Cậu ta có ý gì vậy!”
Lâm Nguyễn kéo kéo cậu ta: "Thôi được rồi.”
Mạnh Chân một lần nữa ngồi xuống, âm thanh trong phòng bắt đầu trở lại như ban đầu.
“Tôi nói này, tôi luôn cảm thấy cậu ta có ý kiến với cậu.”
“Tôi biết, do cuộc thi diễn thuyết.”
“Không không không." Mạnh Chân nói: “Băng dày ba thước, không phải chỉ do một ngày lạnh. Chúng ta là bạn học lâu như vậy, cậu ta từng cho cậu sắc mặt tốt chưa? Loại biểu cảm thù địch dai dẳng này nhất định không phải vì một chuyện, có khả năng nhất chính là cậu ta vừa thấy cậu là cảm thấy phiền, vừa thấy cậu là chán ghét. Nhất cử nhất động của cậu đều khiến cậu ta không thuận mắt.”
Vẻ mặt Lâm Nguyễn một lời khó nói: "Tôi khiến người ta chán ghét như vậy sao?”
Mạnh Chân bật cười lên.
Lâm Nguyễn nghiêm túc nhìn Mạnh Chân: "Tôi bỗng nhiên phát hiện, sao cậu đột nhiên lại nói giỏi như vậy, tiên sinh nhà tôi cũng thế, Lý Minh Văn cũng vậy, phân tích rõ ràng mạch lạc đến vậy. Xem tiểu thuyết có thể học được mấy thứ này sao?”
Mạnh Chân cười nói: “Thật không dám dấu diếm, trước tôi có chọn môn tâm lý học, hiện giờ không phải sắp cuối kỳ sao, ôn tập ôn tập.”
Lâm Nguyễn hừ một tiếng, nói: “Ôn tập cũng đừng lấy tôi ra để ôn tập.”
Giáo sư đẩy cửa bước vào phòng, chuông vào học vang lên, giọng nói trong phòng học dần dần lắng xuống.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận