Đại phu sau khi cắt đi mấy khối thịt thối rữa trên người Tống Cảnh Thần, đem vết thương băng lại thật kỹ rồi dặn dò mấy câu.
Lão thầm nghĩ Tống Cảnh Thần rất có khả năng không thể tỉnh lại, hoặc nếu sống sót cũng khó có cơ hội hồi phục hoàn toàn.
Nghĩ vậy lão dứt khoát để lại hai bình Kim sang dược rồi xin cáo từ ra về.
Thẩm Dịch Giai từng trải qua cảm giác khi cắt thịt rữa, nên biết Tống Cảnh Thần đang phải chịu đựng những đau đớn gì.
Nàng lo lắng Tống Cảnh Thần như vậy có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Dương thúc tự mình nấu thuốc bưng vào.
Thẩm Dịch Giai nhanh hơn Lý Thị một bước nhận lấy thuốc, có chút lúng túng, nàng mỉm cười: "Để con, mẹ hãy nghỉ ngơi một chút." Nói xong liền bưng bát thuốc đến mép giường.
Lợi dụng lúc không ai nhìn thấy, Thẩm Dịch Giai lén nhỏ một giọt linh dịch vào đó.
Tống Cảnh Thần bị thương nặng, cộng thêm lời cảnh báo của đại phu khiến mọi người tại đây đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.
Không ngờ, sau khi uống thuốc, nhiệt độ cơ thể Tống Cảnh Thần dần dần hạ xuống.
Đó chính nhờ vào tác dụng của linh dịch mà Thẩm Dịch Giai đã thêm vào.
Thẩm Dịch Giai cảm thấy khá ngạc nhiên, vì trước đó nàng đã cho hắn uống hai giọt linh dịch.
Dù cho hai giọt đó không đủ để làm vết thương trên cơ thể hắn lành lại ngay lập tức, nhưng ít nhất là nó sẽ giúp cơ thể khỏe dần lên.
Thế mà Tống Cảnh Thần vẫn cứ bị thương nặng hơn.
Thẩm Dịch Giai hoài nghi phải chăng sau khi xuyên không linh dịch của nàng bị hết hạn.
Tuy nhiên, hiệu quả rõ ràng sau khi nhỏ giọt linh dịch này khiến nàng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc trước, Thẩm Dịch Giai có thể không bị đám bệnh nhân tâm thần trong viện đánh chết đều là nhờ vào linh dịch.
Nàng không rõ cụ thể linh dịch có công dụng gì, nhưng tạm biết rằng nó có thể giải độc, chữa thương và cường thân kiện thể.
Nàng không biết linh dịch có thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cho Tống Cảnh Thần hay không, nhưng chắc chắn sẽ cần rất nhiều thời gian.
Nàng quyết định sau này sẽ từ từ cho Tống Cảnh Thần dùng nhiều hơn.
Mọi người mới vừa dùng một bữa cơm xong, Tống Cảnh Thần liền tỉnh lại.
"Mẹ, làm phiền người lo lắng rồi.
Mẹ cùng các em mau đi nghỉ ngơi đi." Tống Cảnh Thần tuy mặt vẫn tái nhợt, nhưng trông khí sắc đã tốt hơn nhiều.
Hắn cũng thấy kinh ngạc về thân thể mình, rõ ràng là có gì đó không đúng.
Hắn biết rõ tình huống của mình.
Ngày đó khi còn bị giam trong ngục, những kẻ kia luôn nhầm vào những chỗ hiểm trên cơ thể hắn mà dụng hình không chút nương tay.
Nếu không phải vì hắn luyện võ từ nhỏ, cơ thể có nền tảng tốt, chẳng thể nào sống sót sau những đòn tra tấn dã man đó.
Hôm qua khi tỉnh lại, Tống Cảnh Thần đã mơ hồ cảm nhận được sự khác thường.
Hôm nay, cảm giác đó càng rõ ràng hơn, sự vô lực trước khi té xỉu đã giảm đi rất nhiều.
Thậm chí, những vết thương bên trong cơ thể cũng đã hồi phục không ít.
Nghe lời Tống Cảnh Thần, Lý Thị nhìn Thẩm Dịch Giai một cái.
Bà muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy sự kiên định trên mặt con trai không thể làm gì khác hơn, đáp: "Được, vậy con nghỉ ngơi cho khỏe."
Thẩm Dịch Giai nhận ra ánh nhìn của Lý Thị khi bà rời đi.
Nàng chủ động đến bên giường hỏi: "Chàng có gì muốn nói với ta sao?"
Tống Cảnh Thần không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy ra một phong thư từ trong ngực và đưa cho nàng.
Tống Cảnh Thần tin rằng Thẩm Dịch Giai chỉ cần xem qua là hiểu ý hắn, không cần phải giải thích nhiều.
Kết quả câu nói của Thẩm Dịch Giai khiến vẻ mặt hắn hết sức ngỡ ngàng.
"Cho ta sao? Nhưng ta không biết chữ, viết gì vậy?" Nói xong, Thẩm Dịch Giai ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Kiếp trước, nàng không biết chữ, sau này Đại Hoa mới dạy cho nàng một ít.
Dẫu sao những lão đầu kia chỉ mong để nàng lớn lên trở thành công cụ cho họ, tự nhiên sẽ không dạy nàng những thứ này.
Hơn nữa, trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như nàng cũng không được đi học, không có ký ức gì từ thời điểm năm tuổi trở về trước.
Sau năm tuổi, mẹ nguyên chủ mất, nàng ấy ở trong phủ càng không có cơ hội học chữ, còn không bằng nàng nữa.
Thẩm Dịch Giai trợn to hai mắt cẩn thận chăm chú nhìn ba chữ trên phong thư.
Những chữ Đại Hoa dạy cũng không phức tạp như vậy mà.