Bất quá những thứ này Thẩm Dịch Giai cũng không nhìn thấy, như cũ mặt đầy tò mò đánh giá cách trưng bày trong gian phòng.
Đập vào mắt nàng là một căn phòng được bày trí theo phong cách cổ xưa, trong phòng bố trí ra một dáng vẻ của hỷ sự.
Ga trải giường màu đỏ thêu hình đôi uyên ương, còn màn che trên giường được thêu hình rồng phượng.
Dưới người nàng là một chiếc giường gỗ, những họa tiết được chạm khắc tinh xảo nhìn một cái liền biết là đồ giá trị không nhỏ.
Phía bên phải là một chiếc bàn trang điểm được dán chữ Hỷ.
Cách đó không xa trên bàn còn bày một đôi nến cưới màu đỏ chúc mừng chưa được thắp.
Tầm mắt Thẩm Dịch Giai quét xuống, bắt gặp những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, bao gồm quế viên, đậu phộng và các thức ăn hấp dẫn khác.
"Ực!" Thẩm Dịch Giai nuốt nước miếng, vội vàng ngồi dậy.
Nàng chưa kịp chạy đến với tâm trạng háo hức thì đầu đã nhói lên một cơn đau dữ dội.
Cơ thể nàng mềm nhũn, ngã trở lại giường.
Một mớ ký ức xa lạ ùa vào đầu khiến nàng choáng váng.
“Xisss” Thẩm Dịch Giai hít một hơi lạnh vì đau, ôm lấy trán bị thương không dám cử động nữa.
Một lúc sau, cơn đau dần tan biến.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên và nói một cách hưng phấn: "Ta đây đúng là xuyên không? Còn có cả tướng công?” Ngay sau đó, Thẩm Dịch Giai lại lắc đầu tiếc nuối lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc Đại Hoa không có ở đây, nếu không nhất định phải để cô ấy xem cho rõ.
Ai nói ta không ai thèm lấy?” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, vẻ đầy đắc ý.
Nếu Đại Hoa ở đây, chắc chắn sẽ mắng nàng: "Ta nói là nếu như cô cứ hung tàn như vậy, sẽ không ai thèm lấy!” Đáng tiếc Thẩm Dịch Giai vốn chỉ nghe một nửa lời người khác, nên nàng chỉ nhớ mỗi đoạn "không ai thèm lấy".
Bây giờ chứng minh được mình có thể lấy chồng, chẳng phải là điều đáng cao hứng sao? Nếu như không phải là hiện tại thân thể không cho phép, nàng cũng muốn nhảy lên xoay hai vòng.
Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Dịch Giai nhắm mắt kiểm tra một phen.
Thấy trong cơ thể kia đã tích tụ ước chừng phải được một ly lượng dịch thể, ánh mắt nàng sáng lên.
Nàng đưa ngón áp út tay phải ra giữa không trung, chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay nàng ngưng tụ ra một giọt nước.
Thấy giọt nước sắp nhỏ xuống, nàng vội vàng há miệng tiếp lấy.
Nhép nhép miệng, Thẩm Dịch Giai cảm thấy thân thể này thật yếu đuối.
Một giọt căn bản không đủ dùng.
Nàng liên tục ngưng tụ thêm hai giọt nữa mới thôi.
Không phải nàng hẹp hòi, mà là linh dịch quá khó có được.
Ba ngày mới có thể thu thập được một giọt, dù bây giờ nàng là một tiểu thổ hào cũng phải dùng tiết kiệm.
Ba giọt linh dịch vào bụng, miệng vết thương trên trán Thẩm Dịch Giai dần khép lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bình thường, Thẩm Dịch Giai chẳng thèm quan tâm đến một vết thương nhỏ như vậy, chứ đừng nói đến việc lãng phí linh dịch để chữa thương.
Nhưng thân thể này quá yếu ớt, mềm nhũn như đậu hũ, không dùng linh dịch không được.
"Ọt ọt..." Bụng nàng kêu vang, Thẩm Dịch Giai nuốt nước miếng.
Nàng không biết thân thể này đã đói bao lâu, cảm giác như dạ dày đang bị nhéo rất đau.
Lần này nàng không dám lỗ mãng nữa, dò xét từng chút một.
Chắc chắn không còn cảm giác chóng mặt, nàng mới nhảy xuống giường, chạy thẳng đến đĩa bánh ngọt.
Nàng cầm lấy một khối bánh rồi dồn vào trong miệng.
Bánh hơi cứng và có chút ôi.
Thẩm Dịch Giai xẹp lép miệng, bất quá so với những thứ thuốc kinh tởm trước kia mà mấy lão đầu xấu xa trong Sở nghiên cứu cho nàng ăn thì vẫn ngon hơn nhiều.
Không hề chọn lựa, nàng tay trái một khối tay phải một khối, nhét vào miệng nhai, sau đó rót cho mình một ly nước.
Thẩm Dịch Giai ăn một cách hài lòng.
Nơi này cũng không có ai cướp đồ ăn với nàng, nàng thích nơi này.