Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng


Edit: Na
Một cái thùng gỗ lớn toàn cá ước chừng 20 cân, Ngọc Tú suy nghĩ trong một lát thì cảm thấy có chút không thích hợp liền cúi đầu bước đi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, Ngọc Tú sợ tới mức lùi lại một bước thiếu chút nữa đem thùng quăng xuống rồi đứng vững chân ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lý Hải.

Nàng không khỏi sợ thối lui lại một bước, thấy trên đường không có người khác mới nhẹ nhàng thở ra, nhắc nhở chính mình rồi nhìn người đối diện: "Lý tứ ca, có việc sao?"
Mặt ngăm đen của Lý Hải có chút đỏ lên, gãi đầu nói: "Ta xách giúp muội" Nói rồi muốn lấy thùng gỗ trên tay Ngọc Tú.

Ngọc Tú vội tránh đi, nói: "Không cần, ta xách được không phiền tứ ca,không có chuyện gì thì ta đi trước."
Lý Hải nhanh chân tiến lên một bước, chặn ở trước mặt nàng.

Ngọc Tú ngẩng đầu nhìn, không nói gì.

Lý Hải liếc nhìn nàng, ánh mắt né tránh tránh đi dịu dàng nói: "Muội......!Muội vì cái gì không đồng ý......"
Ngọc Tú nói: "Tứ ca nói đùa, hôn sự là chuyện lớn do cha nương làm chủ nào có chổ cho tiểu bối chúng ta có đồng ý hay không."
Lý Hải ấp a ấp úng nói: "Ta cùng......!nàng ta đã không còn như vậy, lúc trước là nàng ta......!nàng ta trước......"
Ngọc Tú không muốn nghe đi xuống, nói thẳng nói: "Tứ ca đang nói cái gì sao ta nghe không hiểu? Trong nhà còn chờ ta trở về nấu cơm ta đi trước." Nói xong không đợi đối phương phản ứng, vòng qua nhanh chóng rời đi.

Lý Hải ngây người tại chỗ, ủ rũ cụp đuôi mà rời đi.

Cách đó không xa phía sau nhánh cây xuất hiện một người, đó là Dư quả phụ.

Thật ra nàng ta luôn đi theo Lý Hải, không ngờ gặp được một màn này liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi hai mắt phát sáng.

Không lâu trước đó, Lý Hải đã cắt đứt lui tới nàng ta ngầm nghĩ rất nhiều lần muốn nối lại tình xưa nhưng chưa thành công, cứ tưởng rằng nam nhân này là sửa tính rồi, không ăn tanh, hiện tại xem ra là thay đổi tâm mới đúng!
Lý Ngọc Tú......!Nhắc tới tên này, trong lòng Dư thị như có vạn kiến gặm cắn đến khó chịu.

Nghe nói nhà nàng gần đây lại mua ruộng đất nên người trong thôn đều bàn tán là nhà Lý Đại Trụ của cải nay rất nhiều, chọn rể khẳng định sẽ càng cao khó trách chướng mắt Lý Hải.

Dư thị cắn răng, chính mình cầu còn không có được nam nhân này vậy mà Lý Ngọc Tú không thèm chọn.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đều là quả phụ mà nhà cửa Lý Ngọc Tú tốt hơn so với mình? Dựa vào cái gì nàng có thể thanh cao hơn chứ?
"Lý Ngọc Tú, Lý Ngọc Tú......!Ngươi chờ đó cho ta, ta đây xem ngươi có thể thanh cao cả đời hay không!"
Ngọc Tú về đến nhà, cùng Hạ Tri Hà nói chuyện nhà của thôn trưởng, chỉ là chuyện Liễu thị cố ý xa lánh không đề cập tới.


Hạ Tri Hà nghe nói Trần thị không nhận tiền, nói: "Thất thúc thất thẩm chính là khách sáo, chúng ta là người nhà cũng không cần quá xa lạ, lần sau con làm điểm tâm gì đó đưa một ít qua là được".

Ngọc Tú gật đầu, đem cá mang tới trong phòng bếp, ba con để vào lu nước nuôi lớn vớt lên ăn, đầu cá làm canh đậu hủ, thân cá cắt khúc dùng muối, trần bì*, hồi hương*, rượu gia vị, ướp ngày mai làm cá nướng.

[*Trần bì: thảo dược đông y, có nguồn gốc từ bỏ quýt vỏ cam có thể trị bệnh.

Trần bì có mùi thơm, vị cay, hơi đắng, tính ấm, được chỉ định để điều trị, kiểm soát, phòng chống và cải thiện các bệnh:khó tiêu, hen suyễn...!]
[*Hồi hương: Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: 八角, pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là một loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam.]
Hai ngày sau mắt thấy đông chí gần đến, Ngọc Tú tính trước khi đông chí đến sẽ lên núi lần nữa, mắt thấy sau đông chí mới có nấm mà sau này trời sẽ càng thêm lạnh nếu cứ chờ hết tuyết lên núi rất nguy hiểm.

Hôm trước Lý Nguyệt Mai đến nhà ngoại vẫn chưa trở về.

Ngày này thời tiết lại tốt, Ngọc Tú không chờ nữa liền chuẩn bị sọt nhân lúc còn sớm tự mình lên núi.

Không nghĩ tới còn chưa ra cửa thì Lý Nguyệt Bình đã tìm tới đây, thì ra là nàng ấy cũng là thấy thời tiết tốt liền tìm Ngọc Tú cùng lên núi.

Từ lúc chuyện mai mối nháo tới giờ, Lý Nguyệt Bình đã bị Vương thị nhốt ở trong nhà sợ nàng ấy đi ra ngoài làm ầm ĩ đem việc hôn sự làm cho hư.

Nhưng từ hai ngày trước, Lý Nguyệt Bình đột nhiên không náo nữa mà hôm nay chủ động nói muốn lên núi, Vương thị cảm thấy nàng ấy nghĩ thông suốt lại thấy nàng ấy chủ động muốn làm việc liền vui mừng cho đi.

Đây cũng lần đầu tiên sau lần lên núi trước Ngọc Tú gặp lại Lý Nguyệt Bình.

Nàng ấy so với trước gầy hơn chút, mặc áo bông to rộng càng hiện rõ vẻ nhỏ gầy.

Ngọc Tú tuy rằng không quá thích tính tình nàng ấy nhưng cũng thương cảm do nàng ấy sinh ra trong gia đình như vậy cho nên ngày thường không nói gì.

Trước mắt thấy nàng ấy đến mời, đương nhiên là đồng ý.

Nấm hàn trời sinh đã thích lạnh, nơi càng lạnh thì càng mọc nhiều, mà trong Tiểu Dao chỉ có trên đỉnh núi mới lạnh.

Hai người hướng tới đỉnh núi đi, trên đường thấy trái dại linh tinh của vùng núi Lý Nguyệt Bình đều chạy tới hái xuống, dần dần hai người rời đi càng ngày càng xa.

Ngọc Tú đi đến đỉnh núi mới phát hiện bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Lý Nguyệt Bình.


Ngọc Tú quay bốn phía nhìn nhìn, hô: "Nguyệt Bình? Nguyệt Bình?"
Liên tiếp hô vài tiếng đều không thấy có người đáp lại, âm thanh quanh quẩn bên tai mà trong rừng chỉ nghe thấy âm thanh các ngọn cây sàn sạt.

Ngọc Tú nhẹ nhàng nhíu mày, nàng không quá lo lắng Lý Nguyệt Bình xảy ra chuyện, trên cái núi nhỏ này sớm được các dân trong thôn đi lại khắp nơi cũng không có nơi nào nguy hiểm, hơn nữa trên đường đi nàng cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Chỉ là nghĩ Lý Nguyệt Bình mời nàng cùng nhau lên núi, trước mắt lại vô thanh vô tức* bỏ lại nàng không biết là có ý gì.

Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, trước đó ở nhà chuẩn bị một mình lên núi với tình huống hiện tại cũng không sai biệt lắm.

Vì thế nàng cũng không hề quản Lý Nguyệt Bình chính mình đi tìm nấm hàn.

[*Vô thanh vô tức: không âm thanh, không hơi thở.]
Nàng cúi đầu hái được một lát, phía sau truyền đến tiếng lá cây bị dẫm đạp, tưởng Nguyệt Bình tới nàng đứng dậy quay đầu lại nói: "Nguyệt Bình, muội đã đi đâu vậy?"
Nào biết phía sau một người cũng không có, nàng cho rằng mình nghe lầm cũng không để ý nhưng trong chốc lát lại nghe thấy tiếng vang kia, quay đầu lại nhìn phía sau vẫn là không có ai.

Ngọc Tú cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng.

Nàng cúi đầu tiếp tục hái nấm, chờ thời điểm thanh âm kia một lần xuất hiện không quay đầu lại chỉ là che dấu dùng khóe mắt nhẹ nhàng thoáng nhìn phía sau, nàng thấy cách đó không xa ở sau một cây đại thụ thình lình xuất hiện một đôi chân của nam nhân!
Trong lúc nhất thời, Ngọc Tú hoảng sợ tim đập như trống.

Nàng hít sâu mấy hơi trấn tỉnh mình, làm bộ chưa phát hiện bóng dáng ấy và tiếp tục cúi đầu ngắt hái nhưng trong lòng như đang nổ tung ra rồi.

Nam nhân đằng sau kia là ai? Vì cái quỷ gì mà lén lút? Lý Nguyệt Bình vì cái gì còn không xuất hiện? Có phải cố ý dẫn nàng tới nơi này không? Bọn họ tính làm cái gì?
Các cáu hỏi liên tiếp hiện ra, bức cho nàng đau đầu.

Nàng hung hăng ngắt đùi một phen, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Lúc này không phải lúc để suy nghĩ nhiều.

Hiện tại quan trọng nhất là thoát khỏi nơi này, nếu không nơi núi hoang dã hẻo lánh ít người đến bỗng có một người nam nhân lén lút mà đi theo một nữ tử chưa thành thân không biết sẽ phát sinh cái gì, Ngọc Tú không dám đi nghĩ.

Trở về là chuyện không thể thực hiện được, mà xuống núi chỉ có một đường đã bị nam nhân kia ngăn chặn, nếu đi về sẽ bị nam nhân kia phát hiện tên đó bị bại lộ thì không biết sẽ phát sinh cái gì.


Nếu kêu người cứu cũng không được, hôm nay trên núi người vốn dĩ ít giờ đến đỉnh núi càng là không có ai, Lý Nguyệt Bình có khả năng ở gần đây nhưng Ngọc Tú không cho rằng nàng còn sẽ tới.

Nàng ngẩng đầu nhìn con đường duy nhất còn lại, đó là đường đi xuyên qua Đại Dao.

Nàng lại hít một hơi thật sâu, đứng lên đi tới phía trước.

Đại Dao trong núi nguy hiểm thật, có khả năng sẽ bị thú ăn vào bụng như vậy còn tốt hơn bị thứ dơ bẩn đó làm bẩn nàng.

Huống chi, sự tình chưa chắc có thể có chuyển biến.

Ngay từ đầu, nàng chỉ chậm rãi tiến vào Đại Dao giờ liền đi nhanh hơn.

Tiếng bước chán phía sau cũng theo sát càng ngày càng rõ, hiển nhiên bước chân người nọ cũng bắt đầu nhanh hơn.

Ngọc Tú một bên đẩy nhánh cây ra một bên bước đi nhanh, đôi mắt không ngừng nhìn khắp nơi.

Nàng nhớ rõ cha từng nói, trong núi thợ săn sẽ làm bẫy rập sợ làm bị thương người nên thường sẽ bẫy ở bên cạnh làm và làm chút dấu hiệu dùng để nhắc nhở người qua đường tránh đi.

Nàng hiện tại phải tìm một chỗ bẫy rập đem người phía sau dụ tới nếu không dựa vào sức bản thân nàng thì không thể cùng một nam tử chống lại.

Đường núi gập ghềnh khó đi, thỉnh thoảng có nhánh cây bụi gai đưa ra phá hư quần áo nàng, trên mặt cũng không cẩn thận bị cắt vài đường nóng rát đau.

Dưới chân giày vải đạp vào nước của lá cây mỗi lần bước đi mang không ít nước, mỗi đi một bước liền phát ra tiếng' cô pi cô pi ' lầy lội không chịu được.

Bàn chân cũng ướt ẩm ẩm phát đau, vừa rồi còn xoay một chút hiện tại mắt cá chân sưng lên đau.

Một đường chạy nhanh đùi sớm đã mỏi đến không cảm giác, lồng ngực cũng như quần áo bị rách trên người thở một hơi đều cảm thấy trướng, thể lực sắp dùng hết.

Nàng lại không thể dừng lại.

Nam nhân phía sau kia hiển nhiên cũng có chút đau khổ không hề che giấu hùng hùng hổ hổ mà theo ở phía sau, trong miệng nói mấy câu không sạch sẽ.Đối phương thật ra muốn trực tiếp xông lên bắt lấy Ngọc Tú, chỉ là ở đây đường khó đi, thứ hai Ngọc Tú đi rất nhanh nhất thời không đuổi kịp.

Ngọc Tú cũng nghe tiếng mắng phía sau, nhưng vẫn luôn không quay đầu lại.

Đường này nàng thấy mấy cái dấu hiệu, nhưng mấy cái bẫy rập nhìn quá nhỏ chỉ sợ không thể ngăn lại nam nhân kia, nàng chỉ phải từ bỏ lại một lần nữa tìm kiếm.

Nàng lại gian nan mà lật qua một cục đá lớn, thấy cục đá tiếp theo rất to trên đại thụ buộc dây tơ hồng, cẩn thận tiến lên nhìn nhìn, dưới tàng cây trên đất có dấu vết cùng chung quanh có chút khác lạ.

Nàng kiềm chế vui mừng trong lòng, tránh đi chỗ bẫy rập kia tiến lên kéo dây tơ hồng xuống sau đó vòng ra sau cây dựa vào ngồi xuống toàn thân gắt gao cứng lại.


Nam nhân kia lúc này cũng chật vật mà lật cục đá, hắn nhìn mọi nơi liền nhìn thấy sau cây đại thụ lộ ra một chút góc áo, trên mặt xả ra một nụ cười dữ tợn miệng phun ra nước miếng, "Phi! Tiểu kỹ nữ, ngươi cứ tiếp tục chạy a! Chạy xong để đại gia đây tới hầu hạ ngươi!"
Đối phương ở một bên nói, một bên xoa xoa tay cười dữ tợn.

Ngọc Tú nắm chặt căn dây tơ hồng kia, trên tay bị xiết chặt đến trắng bệt, toàn thân cứng đờ ngồi một cử động nhỏ cũng không dám, tâm như ngồi trên lửa.

Nàng nghĩ nếu bẫy rập không dùng được, chính mình liền lao ra liều mạng.

Nghĩ như vậy, một cái tay khác của nàng sờ đến một cục đá nắm chặt ở trong tay.

Nam nhân kia từng bước một tới gần, mỗi một bước đều đạp rất mạng.

Nếu hôm nay Ngọc Tú thật sự rơi vào trong tay chỉ sợ sẽ chết trong sung sướng.

Đối phương chỉ nghĩ đến mùi vị con mồi khi vào tay mình nhất thời đắm chìm ở trong ảo tưởng, chỉ lo nhìn phía sau cây đại thụ không có tâm trí nhìn dưới chân, ngược lại vui quá hóa buồn,một chân dẫm tới liền bị rơi vào bẫy chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm rồi rồi lọt vào hố to.

Gáng nặng trong lòng Ngọc Túc được gỡ bỏ nhưng cũng không dám xuất hiện, chờ người kia kêu đau thảm thiết nàng mới chịu đựng chổ đau trên người bám vào cây đại thụ đứng lên vòng đến trước cây.

Chỉ thấy trước cây có một cái hố to bề sâu chừng bảy tám thước, nam nhân kia mặt xám mày tro mà ngồi ở bên trong, một bàn tay mất tự nhiên mà rũ tựa hồ bị ngã mà gãy, bằng không với cái chiều sâu này tên này cũng bò ra được.

Người này trong thôn nổi danh trầy da vô lại, tên là Lý Bệnh Chốc Đầu.

Lý Bệnh Chốc Đầu vừa thấy Ngọc Tú, lời nó hạ -- lưu dơ bẩn đều mắng ra tới.

Ngọc nhấp môi đứng ở miệng hố, xác định đối phương mới nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là không đợi nàng đem khẩu khí này thở ra, phía sau lại truyền đến một ít động tĩnh.

Chẳng lẽ còn có người? Hay là dã thú?
Ngọc Tú cắn môi thở hắt một hơi, toàn thân banh ra gắt gao nhìn chằm chằm khối đá to kia.

Người tới nhẹ nhàng lướt qua cục đá, lộ ra toàn cảnh.

Đó là một nam nhân rất cao to mạnh mẽ, mặt trưng ra khí lạnh làm người khác có ấn tượng khắc sâu.

Lúc này hắn mặc một thân áo quần ngắn ướt, phía sau lưng cõng một cây côn từ trên tảng đá nhảy xuống.

Ngọc Tú nhận ra hắn, hắn chính là người lần trước tới nhà làm khách - Lâm Tiềm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận