Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng


Edit: Na
Bây giờ là trời tối, nếu trời còn sáng hai người đi ở trên đường nhất định sẽ bị người ta bàn tán, trời tối tuy không ai thấy được nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nàng càng thấy không ổn.

Tuy yên tâm phẩm hạnh của Lâm Tiềm hắn sẽ không làm gì nhưng thân là một cô nương trời sinh vốn đã cảm thấy vấn đề này rất nhạy cảm.

Nói thật giờ phút này nếu nàng cùng Lâm Tiềm đi chung nàng có chút sợ.

Nàng nói trời tối bên ngoài liền không có động tĩnh làm Ngọc Tú có chút lo lắng, cự tuyệt thẳng như vậy có thể sẽ làm hắn khó chịu trong lòng.

Nàng nhịn không được lại đi đến phía trước một bước dán người ở trên cửa, nhẹ giọng nói: "Ngươi......!Đi rồi sao?"
Lâm Tiềm nói: "Còn ở đây." Hắn chỉ đang suy nghĩ nên làm như thế nào để nàng không cần ra cửa mà có thể biết được hình dáng ngôi nhà.

Ngọc Tú nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ rồi thử nói: "Ta không thể ra cửa, ngươi có thể nói cho ta biết nhà mới trông như thế nào không?"
Lâm Tiềm nghĩ nghĩ, nói: "Bảy gian phòng, ở trước và sau có hai cái sân."
Ngọc Tú một bên nghe một bên gật đầu, chỉ là hắn nói xong câu này thì một lúc lâu sau cũng không nói nữa, nàng chờ rồi lại chờ, nhịn không được nói: "Còn gì nữa không?"
Lâm Tiềm lại nghĩ nghĩ, nói: "Không có." Hắn cho rằng Ngọc Tú cảm thấy nó nhỏ lại nói thêm một câu: "Về sau có bạc lại làm thêm vài gian."
Ngọc Tú dở khóc dở cười, chỉ phải thay đổi cách hỏi, "Ta nghe cha nói có ba gian chính phòng, bên trái và phải là hai sương phòng phải không?"
Lâm Tiềm gật đầu, "Đúng vậy."
"Cha ta nói ngươi làm chính phòng lớn là chuẩn bị chia ra hai gian sao?"
Lâm Tiềm nói: "Đúng vậy."
Ngọc Tú nói: "Ở giữa chính phòng là một gian nhà ở, nếu làm thành hai gian là muốn chia một buồng tiếp khách là nam nhân còn một buồng là tiếp khách nữ sao?"
Lâm Tiềm lại nói: "Đúng vậy."
Ngọc Tú liền nói: "Như vậy đúng là tiện hơn nhiều." Không giống nhà nàng, nhà chính chỉ có một gian có đôi khi nhiều khách tới Lý Đại Trụ ở nhà chính chiêu đãi nam nhân, Hạ Tri Hà cũng chỉ có thể đem khách nữ mời tới phòng ngủ, bởi vậy một ít người đáng giá cũng không dám nói ra.

Nàng lại nói: "Còn hai gian chính phòng dùng làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Phòng bếp cùng phòng ngủ."
Ngọc Tú nghĩ nghĩ, nói: "Phòng bếp ở ngoài đằng trước là nhà ăn phía sau để nấu cơm, chính là phòng ngủ cũng chia trong và ngoài là muốn làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Phòng trong là giường ngủ, phòng ngoài cho nàng thêu thùa."
Hắn tự nhiên nói như vậy làm Ngọc Tú ngẩn người, sau mới phản ứng lại mặt đỏ tai hồng.

Lâm Tiềm thấy nàng không phản ứng, lại nói: "Bốn gian sương phòng để cha mẹ cùng hài tử ở."
Còn sớm mà đã nói chuyện này, hai người còn chưa thành thân hắn đã nghĩ đến chỗ ở cho hài tử rồi.

Mặt Ngọc Tú càng thêm nóng rát, nửa ngày mới ừ một tiếng.

Hai người cách ván cửa đối diện nhau không nói gì, trong phòng truyền đến tiếng Hạ Tri Hà, "Tú nhi con ở trong sân sao?"
Ngọc Tú vội nói: "Là con!"
Hạ Tri Hà cho rằng nàng đi tiểu đêm liền nói: "Bên ngoài lạnh lắm nhớ phủ thêm áo ngoài đấy."
"À, dạ!" Nàng nói với nương nàng xong, nghĩ nghĩ rồi nói khẽ với nói ra ngoài cửa: "Ta đã biết nhà mới trông như thế nào rồi ngươi mau trở về ngủ đi."
Lâm Tiềm nói được.

Ngọc Tú chờ hắn rời đi nhưng không nghe thấy tiếng bước chân, nàng nhịn không được hỏi: "Ngươi còn chưa đi sao?"
Lâm Tiềm nói: "Chờ nàng trở về phòng."
Ngọc Tú không nói chuyện, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười, nàng mới nói: "Ta đi vào đây ngươi mau về đi."
Lâm Tiềm ở ngoài cửa gật m đầu, chờ nghe được âm thanh nàng đóng cửa phòng lại mới chạy tới trên đầu cành nhìn đèn trong phòng nàng tắt đi cửa sổ trên giấy không có bóng người mới trở về nhà.

Ngày thứ hai, yến tiệc trong nhà Lâm Tiềm rất náo nhiệt.

Mọi người ở trong viện tham quan một vòng, miệng khen ngợi không ngừng.

Mẹ ruột của thê tử nhị đệ hắn Lâm thị cũng đến cùng với thân thích Lâm gia.

Lâm thị ở trong phòng tham quan một vòng, thừa dịp người khác không chú ý đem nữ nhi kéo qau một bên, thấp tiếng nói nói: "Con gái, nương hỏi con phòng ở này là do đại ca con hay do cha mẹ chồng con xây?"
Hứa thị ngẩn người, nói: "Nghe ý tứ của nương thì phòng này là do đại ca xây, việc xây nhà hơn phân nửa bạc đều là đại ca chi ra, lúc trước trong nhà chỉ chi ra tám lượng."
Trên thực tế làm nhà này đều dùng tất cả bạc Lâm Tiềm, trong nhà chia ra tám lượng kia là làm sính lễ.

Chỉ là lúc trước khi cưới hai đệ muội của Lâm Tiềm đều là cho tám lượng bạc làm sính lễ, trước mắt đối với Ngọc Tú lại là mười sáu lượng Triệu thị sợ hai con dâu trong lòng bất bình mới như cũ đều chi tám lượng sính lễ, mặt khác thì cho Lâm Tiềm tám lượng bạc Lâm Tiềm xây nhà.

Lâm thị nghe xong, không tin nói: "Con gái ngốc, con đừng bị lừa.


Con xem căn nhà lớn này, bảy gian đại phòng trước và sau có hai sân lớn như vậy trên mặt đất lót đá xanh, xung quanh là xây tường cao lên, này tốn rất nhiều ít bạc a! Đại ca con hắn là một người đàn ông độc thân sao có thể có bao nhiêu bạc? Hắn nếu có bạc, tuổi này mới thành thân sao?! Ta nói cho con biết, tiền xây nhà này khẳng định đều là cha mẹ chồng con bỏ ra!"
Hứa thị chần chờ nói: "Không thể nào, lúc trước nương đã nói trước mặt chỉ cho tám lượng."
Lâm thị nói: "Con cũng biết là nói trước mặt vậy nói sau lưng thì ai biết! Lại nói, cũng chưa chắc là nương con trợ cấp có lẽ là cha chồng con."
Hứa thị nói: "Kia......!Đây là bọn họ muốn trợ cấp, con cũng không thể nói cái gì."
Lâm thị hận đứa nhỏ này nói mà không hiểu, "Con gái ngốc, sao lại không thể nói? Nếu đây là cha mẹ chồng con chi ra thì nhà này sẽ là của cha mẹ chồng con, nếu như vậy sao có thể để đại ca con một mình độc chiếm ns chứ? Đều là con của cha mẹ chồng con, hắn có thì các con cũng nên có, hắn ở căn phòng lớn các con cũng có thể ở.

Con nhìn xem nhà này vừa rộng vừa sáng sủa nó không tốt hơn trong núi sao? Con hãy ngẫm lại đi, nương đây đều là vì muốn tốt cho con!"
Hứa thị nhìn này căn phòng lớn và đại viện trong lòng cũng có chút ý động.

Sau giờ ngọ, khách nhân rời đi Triệu thị mang theo hai con dâu ở phòng bếp thu dọn.

Hứa thị rửa chén, nhớ tới lời nương nàng buổi chiều nói, lại nhìn nhìn Triệu thị thử thăm dò cười nói: "Nhà dưới chân núi không giống trong núi, nó vừa rộng mà đất lại bằng phẳng nếu có thể ở chỗ này ăn tết Đại Bảo khẳng định sẽ rất vui." Đại Bảo là nhi tử nàng, là đại tôn tử của Lâm gia.

Triệu thị nghe xong, cười như không cười mà nhìn nàng một cái.

Hứa thị như bị kim đâm vội cúi đầu không dám lại nói.

Triệu thị nói: "Nếu không con cùng Đại Bảo ở lại đây ăn tết đi, ta không yên lòng trong núi nên phải đi về."
Sắc mặt Hứa thị trắng bệch rồi cười nói: "Con chỉ nói giỡn thôi nương đừng xem là thật."
Triệu thị không nói gì.

Chờ trở lại trong núi, Triệu thị sẽ đem mọi người gọi tới bà nhìn quanh một vòng, tầm mắt ở dừng trên người Hứa thị một chút, mới nói: "Đem các con gọi tới là muốn cùng các con nói rõ ràng một chuyện.

Ta biết các con thấy nhà của đại ca trong lòng sẽ có suy nghĩ hắn ở nhà lớn như vậy thì xây hết bao nhiêu tiền, tiền hắn là nơi nào có, có phải hay không ta và cha các con bất công ngầm giúp đỡ hắn."
Con trai con dâu nghe bà nói như vậy vội lắc đầu.

Triệu thị mặc kệ bọn họ, nói tiếp: "Ngày đó ta nói trong nhà cho hắn tám lượng bạc cưới vợ, lại cho tám lượng xây nhà.

Ta từ đầu tới đuôi cũng chỉ cho hắn mười sáu lượng, cha các con càng không cần phải nói, trên tay hắn không có tiền không thể cho hắn.

Hắn hiện giờ dọn ra riêng sống ở dưới chân núi và ta chỉ cho hắn mười sáu lượng, các con ai có năng lực này thì ta cũng cho các con nhiêu đó tiền rồi cùng nhau tách ra mà sống!"
Mọi người nghe xong cúi đầu không nói, Triệu thị lại nói: "Đại ca các con có thể có ngày hôm nay là chính hắn không nói mà thôi, nhà chúng ta chỉ nuôi hắn đến mười tuổi, mười tuổi hắn liền rời khỏi nhà ra ngoài mưu sinh đến bây giờ 28 tuổi mới trở về, hắn ở bên ngoài sống cực khổ tiết kiệm mới tích cóp mấy đồng bạc mà các con nghi ngờ như vậy.

Các con thật là anh em tốt, thật là con trai tốt của ta!"
Bà nói xong nhớ tới đại tỷ đã mất sớm, nhớ đến Lâm Tiềm tuổi nhỏ đã phải rời nhà sống lẻ loi hiu quạnh hốc mắt dần dần đỏ ửng nghẹn ngào.

Bà là người vui vẻ làm việc lưu loát, trong nhà bà nói một là một chưa bao giờ ai dám cãi bà.

Mấy nhi tử con dâu tức khắc luống cuống, sắc mặt Hứa thị càng thêm trắng bệch.

Lâm Sâm vốn dĩ ngồi ở một bên không nói một lời, giờ phút này nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Triệu thị trừng mắt nhìn qua mấy hài tử làm họ sợ đến hai đùi run rẩy.

Hai chân Hứa thị mềm nhũn, ngồi xuống khóc không thành tiếng nói: "Nương, nương......!Con sai rồi......"
Lâm nhị thấy thê tử mình như vậy biết là do nàng nói gì đó chọc đến nương đau lòng, lập tức bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Triệu thị, nói: "Nương, nàng ấy nói bậy làm người đau lòng người đánh con đi đừng đem thân thể của mình mà tức giận."
Lâm tam cùng vợ hắn cũng sôi nổi tới khuyên.

Qua sau một lúc lâu, Triệu thị mới nói: "Phu thê lão tam đem nhị ca nhị tẩu các con đỡ dậy đi nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi."
Mọi người thấy bà nói như vậy, cũng không dám nói thêm nữa cái gì chỉ phải đi nghỉ ngơi.

Nhà chính chỉ còn Triệu thị cùng Lâm Sâm lẳng lặng ngồi đó.

Triệu thị bỗng nhiên nói: "Qua hai ngày nữa chàng cùng thiếp đi thăm mộ đại tỷ đi, A Tiềm sắp thành gia rồi cũng nói cho tỷ ấy một tiếng."
Lâm Sâm gật đầu, "Được."
Ngày thứ hai, Triệu thị ở trong sân gọi Lâm nhị đang chuẩn bị ra ngoài lại, nói: "Lão nhị, tối hôm qua trở về con không làm khó dễ thê tử chứ?"
Lâm nhị gãi gãi đầu, nói: "Không có, nàng chọc nương tức giận con chỉ lạnh nhạt với nàng hai ngày."
Triệu thị nói: "Con đừng trách nàng, bản tính nàng tốt chỉ có cái dễ tin người nên nghe mẹ đẻ nàng xúi giục mà thôi, con khuyên nhủ nàng là được rồi đừng có đánh chửi."
"Con biết, nương yên tâm đi con ngay cả móng tay nàng cũng không hề đụng."
Triệu thị lúc này mới gật gật đầu, để hắn đi ra cửa.


Trong phòng, Hứa thị nghe được hai người nói chuyện mặt vừa hổ thẹn vừa hối hận.

Mấy ngày nữa chính là trừ tịch*, các gian hàng bán giấy dán tết cũng bắt đầu bày lên bán.

Ngày này, Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà cùng đi lên trấn trên.

(*Trừ tịch: Đêm trừ tịch còn được gọi là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.)
Ngọc Tú sử dụng phấn mà Lâm Tiềm đưa, cài trâm bạc trân châu và mang đôi hoa tai, Sân nương thấy bộ dáng này của nàng tất nhiên là khen tới tấp.

Lúc bọn nói chuyện, Sân nương đột nhiên nói: "Lý gia mương gần đây có phải hay có một cô nương gả đến trấn trên không?"
Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà liếc nhìn nhau, trong thôn gần đây không có cô nương nào gả đi càng không có ai gả đến trấn trên, chỉ có một người chính là Lý Nguyệt Bình nhưng nàng ấy không phải là gả.

Hạ Tri Hà liền nói: "Gả đi thì không có, nhưng thật ra có một người đến nhà giàu trấn trên làm thiếp."
Sân nương nói: "Gả cho nhà giàu họ La à?"
Hạ Tri Hà lắc đầu, "Cái này ta không biết lắm cũng không đi hỏi thăm, cô nương kia tên là Lý Nguyệt Bình, làm sao vậy nàng ấy xảy ra chuyện gì?"
Sân nương nói: "Hẳn là người này, mấy ngày trước ta nghe khách nói chuyện với nhau, họ nói nhà giàu họ La nạp tiểu thiếp mới là một cô nương ở Lý gia mương, lúc ấy ta liền để ý để chờ các ngươi tới hỏi các ngươi một chút, nếu các người và người nhà cô nương kia có quan hệ không tệ thì trở về khuyên nhủ cha mẹ nàng đi, La gia không phải là nhà tốt kêu bọn họ nhanh chóng đem nữ nhi chuộc về đi."
Hạ Tri Hà nói: "Sao lại thế?"
Sân nương thở dài, nói: "Các ngươi ở xa cho nên không biết tình hình ở đây, mọi người chỉ nghe được tên tuổi nhà họ La giàu cảm thấy là người sạch sẽ nên nhảy vào nhưng thật ra đã chậm.

Trên thực tế La gia tuy rằng họ La nhưng hắn lại ở rể nhà họ La, người làm chủ trong nhà chính là La phu nhân.

La phu nhân cưới chồng mãi cho đến 25 tuổi vẫn chưa sinh được hài tử, bất đắc dĩ nên cho La lão gia nạp tiểu thiếp vào cửa.

Tiểu thiếp vào cửa ba tháng có thai liền tự cho mình là phượng hoàng không đem La phu nhân để vào mắt.

Lúc ấy mọi người còn khen ngợi nói La phu nhân có tấm lòng độ lượng.

Đến khi sinh con, tiểu thiếp khó sinh chỉ giữ được tiểu hài tử không giữ được người.

La phu nhân đem hài tử kia nuôi dưỡng như con ruột.

Đáng tiếc hài tử kia không phúc phận nuôi đến ba tuổi liền chết non.

La phu nhân lại nạp tiểu thiếp, tiểu thiếp có thai và khi sinh lại khó sinh chỉ giữ được tiểu hài tử không giữ được người.

Lúc này, phu quân bà mới biết được thủ đoạn của bà.

Đáng tiếc cái thai này sinh ra là nữ nhi, La phu nhân muốn con trai vì thế lại nạp thêm thiếp, chỉ là lúc này mọi người đều biết bộ mặt này của bà làm sao có thể đem nữ nhi gả đến.

Mãi cho đến mấy ngày hôm trước, mới truyền tin nhà bà ta nạp cô nương ở Lý gia mương làm thiếp.

Ta nghĩ đại khái là bà ta thấy trấn trên không tìm được ai mới đến thôn trấn dưới lừa nhà không biết về chuyện này."
Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà nghe xong đều kinh hãi không thôi.

Đặc biệt là Ngọc Tú, nàng tuy chán ghét Lý Nguyệt bình nhưng chưa từng nghĩ đến khiến nàng ấy rơi vào kết cục như thế này.

Hai người cũng không có tâm tư đi dạo, vội vàng mua vài thứ rồi trở về.

Hạ Tri Hà trực tiếp đi đến nhà Cầm thím đem việc này từ đầu đến cuối nói cho bà, kêu bà chuyển lời đến nhà đại bá.

Cầm thím lập tức đi qua nhà Lý Bách, cùng Vương thị nói chuyện này.

Chạng vạng, Cầm thím tới cửa tìm Hạ Tri Hà.

Mắt bà đỏ ửng nói: "Muội tử à, chúng ta có lòng tốt đi khuyên bà ta, bà ta lại cảm thấy chúng ta ghen tỵ nhà bọn họ bây giờ đến nguyền rủa nữ nhi của họ!"

Hạ Tri Hà nghe xong không nói gì, bà nghĩ nghĩ, nói: "Bà ta nếu không nghe thì chúng ta chỉ có thể chờ lúc Nguyệt Bình trở về nói chuyện với nàng ấy.

Tẩu tử đừng thương tâm, loại chuyện tình này chúng ta đã hết sức không làm trái lương tâm mình là được."
Bà thấy Cầm thím vẫn có chút tức giận, liền nói: "Hiện giờ nhà tẩu tử đã làm xong, việc hôn sự Tĩnh nhi sao rồi?"
Vừa nói cái này sắc mặt Cầm thím bỗng trầm xuống, trong mắt cũng nổi lên một tia mừng, nói: "Ta thật ra có nhìn trúng một vị cô nương thôn bên cạnh, qua năm nàng mười sáu tuổi, trong nhà có hai ca ca đều đã thành thân, gia cảnh cũng không tồi.

Cô nương kia ta đã thấy mặt từ phía xa nhung nhan đều ổn, nghe nói là người siêng năng chịu khó lại biết dệt thùa ta là rất vừa lòng."
Hạ Tri Hà liền nói: "Tẩu tử cảm thấy tốt vậy tuyệt đối không sai rồi, cô nương kia có mẹ chồng là tẩu tử cũng là phúc phận của nàng."
Cầm thím nghe xong lời này vui vẻ hớn hở mà nở nụ cười.

Buổi chiều, Lý Nguệt Mai gọi Ngọc Tú tới cửa giúp nàng nhìn xem của hồi môn mà nàng thêu, hai người đang ở trong phòng nói chuyện đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng vang, ra tới vừa thấy Lý Nguyệt Bình.

Sau lần gặp mặt trước đó Lý Nguyệt Bình chỉ mặc quần áo bạc màu, nhu nhược đáng thương, nhưng bây giờ trước mặt thì nàng ấy mặc đẹp đeo vàng, nhìn thật không vừa mắt.

Nàng ấy đi tới cửa viện, đầu tiên là nhìn khắp nơi mới nói với Lý Nguyệt Mai: "Nhà nhị thúc làm mới lại ta lần đầu đến đây.

Nếu xây lại rồi sao không xây thêm mấy gian nữa? Nếu bạc không đủ tới tìm ta a."
Lý Nguyệt Mai tức giận nói: "Bán mình làm tiểu thiếp liền có bạc, nhà của chúng ta không dám dùng."
"Ngươi!" Lý Nguyệt Bình chán nản, cắn chặt răng sau đó thực mau lại cười: "Nguyệt Mai vẫn là nóng tính như vậy, muội phải biết làm tiểu thiếp cũng chẳng sao cả, muội xem ta hiện giờ quần áo này toàn bộ Lý gia mương có ai so được với ta? Trương Tin của muội có thể cho muội được như vậy sao? Còn nữa, phu nhân nhà ta nói chỉ cần ta sinh con trai thì sẽ cho ta làm nhị phòng, đến lúc đó người khác thấy ta còn phải kêu ta một tiếng thái thái."
Mắt nàng chuyển qua người Ngọc Tú như bây giờ mới thấy nàng, kinh ngạc nói: "Ồ, Ngọc Tú tỷ cũng ở đây sao?"
Ngọc Tú cũng không để ý tới dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ấy, chỉ nhàn nhạt nói: "Lý Nguyệt Bình, ta khuyên muội đi trấn trên Thanh Bình hỏi thăm một chút về hai tiểu thiếp trước kia của La gia như thế nào đi, rồi ngẫm lại chính mình có thể có mệnh làm nhị phòng hay không."
Lý Nguyệt Bình vừa nghe nàng nói cái này liền tức giận, đang muốn nói cái gì thì nha đầu bên người đi lên nhỏ giọng nói: "Bình di nương, thái thái kêu chúng ta trở về sớm nên bây giờ sắp trễ rồi."
Lý Nguyệt Bình đối với thái thái kia vẫn là có vài phần sợ hãi, không dám làm trái ý chỉ phải oán hận nhìn Ngọc Tú liếc một cái, vung tay áo đi.

Lý Nguyệt Mau thở dài: "Hy vọng nàng ấy có thể nghe vào tai.

Haiz, trước đây nàng ấy không phải như thế a."
Ngọc Tú nói: "Không nói nàng ấy nữa.

Muội muốn thêu đôi uyên ương kia ta chỉ cho muội cách thuê."
Đảo mắt liền mấy ngày trôi qua, ngày mai chính là giao thừa.

Ngọc Tú làm rất nhiều thịt viên, tố viên, bánh quai chèo ngọt, hoa sen, hạt mè, đậu phộng xào, hạt thông, đậu nành, nàng đem đồ ăn vặt chia cho mấy tiểu hài tử kia một ít con dư lại thì để dành đãi khách.

Nàng chia xong đồ ăn vặt xong thì về phòng nhìn thấy Hạ Tri Hà ngồi ở hành lang sắc mặt trắng bệch vỗ về ngực, vội nói: "Nương, người làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?"
Hạ Tri Hà nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có gì đâu, có lẽ là cảm lạnh nên ngửi thấy mùi tanh thì có chút không thoải mái, qua hai ngày thì tốt rồi."
Ngọc Tú lo lắng nói: "Nếu không con giúp người mời đại phu đến nhé?"
"Không cần, ta nào có có yếu như vậy, qua mấy ngày thì tốt thôi." Hạ Tri Hà vẫy vẫy tay, lại nói: "Tú nhi, mấy ngày hôm trước ta hỏi qua A Tiềm nghe ý tứ hắn là năm nay hắn muốn ở dưới chân núi ăn tết, nhà hắn hiện giờ chỉ có một mình chắc hắn cũng không biết mua gì để mà ăn tết, con lấy một ít đồ trong nhà đi qua đó nhìn xem đi."
Ngọc Tú có chút động, lại có chút chần chờ, "Để người ta thấy, có được hay không......"
Hạ Tri Hà nói: "Hiện giờ ai không biết quan hai nhà ta với A Tiềm, hắn còn vì con ở trong thôn xây nhà, việc hôn sự của con cùng ván đã đóng thuyền.

Nếu chúng ta mặc kệ hắn để hắn một mình ăn tết người ngoài biết có lẽ nói nhà của chúng ta không có tình nghĩa.

Con phải biết mặc kệ chúng ta làm cái gì, bọn họ muốn thì sẽ bàn tán nói này kia chúng ta không cản miệng họ lại được chỉ có thể coi như không nghe thấy.

Chỉ cần chúng ta làm việc chính đáng liền không cần sợ những lời đó."
Ngọc Tú nghe xong gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị.

Hạ Tri Hà lo lắng nàng mặt mỏng, lúc đi bộ bị người hỏi sẽ ngượng ngùng, lại nói: "Con kêu Tam nhi và Hổ Tử đi cùng đi, sân A Tiềm rất lớn cho bọn chúng đi chơi đùa, còn có thức ăn mới làm lấy mỗi thứ một ít đem đi."
Ngọc Tú mang theo cái rổ lớn ra cửa, mấy tiểu hài tử kia còn ở cách đó không xa nàng vẫy tay kêu bọn chúng liền lại đây.

Mấy người đi ở trên đường, quả nhiên có không ít người hỏi: "Ngọc Tú cầm theo nhiều đồ đi đâu đó?"
Ngọc Tú còn chưa kịp trả lời, mấy cái tiểu hài tử đã cướp nói: "Chúng con cùng Ngọc Tú cô cô mang đồ đi đến đại viện ở chân núi chơi!"
Ngọc Tú liền cười cười, mang theo bọn nhỏ tiếp tục đi về phía trước.

Người nọ liền nói: "Ngươi nhìn kìa trong rổ đồ cũng không ít nha, nghe mùi bánh rán dầu, còn có mùi tạc thịt viên, Lý Đại Trụ đối xử với con rể cũng không tồi."
Một người khác nói: "Con rể họ đối với nhà bọn họ chẳng lẽ không tốt? Đưa lợn rừng và hươu đến biết bao nhiêu cân thịt, còn vì nữ nhi nhà họ mà xây nhà ở dưới chân núi nữa!"
Người trước lại nói: "Cũng thật là, nếu ta có con rể như vậy ta cũng sẽ gả nữ nhi nhanh nhanh một chút."
Một người khác liền nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì thế, họ đã đính hôn ván đã đóng thuyền nếu chàng tình ta nguyện thì gả vội làm cái gì? Nếu là ta ta cũng không gả nhanh như vậy."
Phía sau họ đang nói cái gì, Ngọc Tú đương nhiên sẽ không để ý tới.

Nàng mang theo một đám tiểu hài tử đi về hướng Tiểu Dao, rất xa sau đó liền thấy dưới chân núi có đại viện được tường vây vây quanh.

Khi đến gần mới phát hiện tường này so với người bình thường cao hơn một chút, hai phiến trên cửa lớn được sơn lên thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Nàng tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

Đợi trong chốc lát, không nghe thấy tiếng bước chân bên trong cánh cửa nàng đang chuẩn bị gõ thêm một lần nữa thì cửa lớn đột nhiên mở ra.


Lâm Tiềm mặc một cái áo ngắn đứng ở cửa, cũng không biết hắn mới làm gì mà mồ hôi trên trán đều đang chảy, trên ngực lộ ra cơ bắp.

Ngọc Tú hoảng người hô một tiếng vội quay người lại, nàng cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ, cả người từ tai đến chân đều đỏ.

Lâm Tiềm không đoán được người ngoài cửa là nàng, cũng sửng sốt vội đem y phục che lại, một lát sau có chút mất tự nhiên nói: "Vào đi."
Ngọc Tú ấp úng mà ừ một tiếng cọ tới cọ lui xoay người lại, nàng không dám nhìn hắn cúi đầu từ bên cạnh khe hở của hắn đi vào.

Để lại mấy tiểu hài tử nhìn nhau, Hổ Tử nói: "Chúng con cùng Ngọc Tú cô cô đến muốn ở trong viện chơi một chút có được không?"
Lâm Tiềm gật gật đầu, để mấy tiểu hài tử này tiến vào rồi mới đóng cửa viện lại.

Mấy hài tử vừa tiến vào liền vui vẻ chạy khắp nơi, cạnh cửa chỉ còn Ngọc Tú cùng Lâm Tiềm.

Lâm Tiềm cầm lấy đồ từ trong tay Ngọc Tú, mặt Ngọc Tú l vẫn có chút đỏ, nàng nhìn xung quanh sân nhà xem nó như thế náo.

Ngọc Tú lần đầu tiên tới cảm thấy nó giống như lời người khác nói, quả thật rất lớn và yên tĩnh, giữa sân là bảy gian nhà ngói, nhìn so với nhà bình thường có chút cao và rộng, chính là không hề có người nên sân to như vậy có chút lạnh lẽo.

Nàng nhẹ giọng nói: "Nương kêu ta tới nhìn ngươi như thế nào và mang đồ cho ngươi."
Lâm Tiềm ừ một tiếng, đưa nàng đi vào nhà chính.

Tới bên cạnh bàn Ngọc Tú đem đồ vật từng cái đặt ra bên ngoài, đồ ăn, đồ dùng, còn có câu đối trên cửa.

Ngọc Tú đem câu đối xuân lấy ra, nói: "Ta thấy nhà người khác đều dán lên, ngươi cũng dán lên đi như vậy nhìn sẽ náo nhiệt hơn mội chút.

Trong nhà có keo dán không?"
Thấy Lâm Tiềm lắc đầu, nàng lại hỏi: "Bột mì thì sao?"
Lần này Lâm Tiềm gật đầu, gạo và bột mì hắn có vài lu.

Nương hắn nói, người dưới chân núi không giống người trong núi, trong nhà họ lương thực phải đầy lu thì trong lòng mới có thể an tâm vì thế hắn mua vài lu lớn gạo và bột mì, như thế không sợ sau khi thành thân thê tử sẽ bất an.

Ngọc Tú nói: "Phòng bếp ở nơi nào? Ta đi nấu làm keo dán."
Lâm Tiềm đi trước dẫn đường, bên trái nhà chính là phòng bếp, Ngọc Tú vào cửa liền thấy quả nhiên sạch sẽ không có một chút bụi.

Nàng nhìn Lâm Tiềm một cái, nhà xây xong hơn mười ngày nhìn dáng vẻ người này có lẽ ít ra ngoài cũng không biết ngày thường ăn cái gì.

Cũng may trong phòng bếp tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết, Ngọc Tú nhìn ven tường bày ra mấy cái lu lớn, bên trong đầy gạo và bột mì, trong lòng lại không biết nói gì.

Nàng múc một muỗng bột mì để vào trong nồi rồi đổ một gáo nước sôi đã chuẩn bị trước vào.

Lâm Tiềm cũng trước nàng một bước đốt lửa, động tác nhanh nhẹn Ngọc Tú cũng tùy hắn.

Nấu xong chia ở hai cái chén, Ngọc Tú đem một chén đưa cho Lâm Tiềm, chính mình bưng một khác chén, nói: "Ngươi đi ra ngoài cửa dán câu đối xuân, ta đi dán ở cửa sổ."
Lâm Tiềm gật đầu bưng chén đi ra ngoài.

Ngọc Tú đi đến cửa sổ ở nhà chính rồi đi đến cửa sổ phòng ngủ dán lên.

Phòng ngủ này quả nhiên như lời Lâm Tiềm lúc ấy nói là phân trong ngoài hai gian, gian trong dùng cửa khắc hoa ngăn ra.

Gian ngoài bày một cái bàn, bàn bên cạnh lại có một bình trà hai ghế có thể để cho khách ngồi.

Ngọc Tú đem cửa sổ gian ngoài dán lên rồi đi vào trong.

Phòng trong rộng hơn một chút, gần tường là một chiếc giường lớn, dưới giường có một cái bàn nhỏ để chân, đầu giường có một cái giá áo, một cái tủ quần áo, chính giữa có mội cái bàn tròn, trên mặt đất có mấy cái ghế tròn, bên cửa sổ còn có một cái bàn trang điểm đựng rất nhiều đồ trông rất đẹp mắt.

Ngọc Tú đang ngơ ngác nhìn bỗng thình lình phía sau có người hỏi: "Thích sao?"
Nàng hoảng sợ vội quay đầu lại thấy thì ra là Lâm Tiềm đã dán xong câu đối xuân rồi và đang đứng ở phía sau nàng, cũng không biết hắn đã đứng đây bao lâu.

Căn bản cửa đang rộng đột nhiên hắn vừa tiến đến liền thấy chật chội hơn vài phần.

Ngọc Tú cảm thấy tim đập có chút nhanh, vội vội vàng dán câu đối lên cửa sổ rồi đi ra ngoài.

Lâm Tiềm vẫn đứng ở cạnh cửa, thân hình hắn cao lớn nên giữ cửa chặn người lại.

Hắn cúi đầu nhìn Ngọc Tú, thấy bộ dạng nàng đang hoang mang muốn chạy nhịn không được duỗi tay sờ mặt nàng một chút.

Ngọc Tú như bị kim đâm lui về một bước rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt nàng nghẹn đến mức đỏ bừng, nước trong mắt như muốn trào ra.

Cổ họng Lâm Tiềm giật giật rồi chậm chạp dịch người sang bên cạnh một bước, lúc này nàng giống như con thỏ hoảng sợ mà xông ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận