Quay lại phía Tiểu Quận chúa, bây giờ đã là canh tỵ, cuộc thỉnh an đã kết thúc. Nàng ngồi thong thả trong sân, dựa lưng vào chiếc ghế vững chãi, rồi duỗi hai chân xếp vào nhau gác lên bàn. Nàng ung dung mà quên mất có người đang chờ.
“ Nam Cung Bạch Dương, con có biết con đang làm phiền ta không hả, phụ thân con còn không nỡ làm vậy với ta”
“ tiểu cô cô, Dương nhi muốn ăn gà nướng cô cô làm” giọng nói non nớt cất lên, xoa dịu cho sự bất mãn của Tiểu Quận chúa.
“ trong cung kiếm đâu ra gà chứ, tiểu tử này muốn ta đem nướng con luôn không hả?”
Mà đúng lúc này, ở một góc trong cung của Tiểu Quận Chúa, một nam nhân toàn thân mặc hắc y đang ngồi trước đống lửa, tay cầm quạt phe phẩy mong cho con gà nướng mau mau chín. Hắn chính là Thập Nhất, kẻ bí ẩn đã nói chuyện cùng Tiểu Quận chúa đêm qua, giờ lại đang ngồi đây thảnh thơi nướng gà. Đúng ra là hắn bắt hai con nhưng con còn lại hắn đã "vô tình" để thoát nên đành nướng một con ăn tạm trước vậy.
Vừa lớn tiếng dọa nạt thằng cháu nhỏ thì từ đâu đã nhảy ra một con gà ú nu ú nự. Hai người một lớn một bé, ( nói thật đều là trẻ con) 4 mắt nhìn nhau. Dương nhi bày ra ánh mắt bất lực, còn tiểu Quận chúa thì chỉ biết nở một nụ cười thật tươi,để che đi sự ngại ngùng này ( nói thẳng ra là sự quê độ này).
Bỏ qua tất cả, hai cô cháu không ai bảo ai cùng xắn tay áo, nhao nhao bắt gà. Thiên Nghi cung vốn dĩ thanh bình nay lại nháo nhào, lộn xộn vì một con gà. Gà còn chưa bắt được mà mùi gà nướng đã bay khắp tẩm cung. Thập Nhất càng ra sức quạt thì bên này Tiểu Quận chúa lại ra sức chạy theo con gà béo ú nụ kia. Nàng cùng Dương nhi bắt gà từ đầu canh tỵ, đến bây giờ đã quá giờ thiện, cuối cùng thì con gà cũng nằm trong tay. Nhưng nhìn kìa, tiểu thư khuê các đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy những vệt đen nhem nhuốc. Y phục sạch sẽ lúc sáng giờ đã đen nhèm, còn rách vài chỗ. Nhưng hình như chính chủ chả mấy quan tâm, chỉ đăm chiêu nhìn vào chú gà “ xấu số” rồi nhìn sang Dương nhi mà khẽ gật đầu.
Nàng giao lại con gà cho cung nữ
“ gà đó đem nướng”
Sau đó thì tự giác vào chải chuốt lấy bản thân một lần nữa. Nàng lại ngồi trước gương, nở một nụ cười không thể tươi hơn nữa mà buột miệng thốt lên
“ chân ái đời ta đây rồi, người gì đâu mà xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn như này nhỉ”
Nàng ôm tấm gương vào lòng, không biết là nàng ôm gương, hay là ôm thiếu nữ trong gương là nàng nữa. Hành động đó khiến cung nữ hoảng sợ, vội vàng cướp lấy chiếc gương đặt đúng vị trí ban đầu, trong sự khó hiểu, khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Tiểu Quận chúa.
Thật không dám dấu, trước kia vì ngưỡng mộ dung nhan tuyệt thế mĩ nhân của mình trong gương, mà Tiểu Quận chúa đem lòng ái mộ. Ôm khư khư chiếc gương có bóng hình bản thân. Nàng cứ ôm chặt lấy nó, đến nỗi khiến nó vỡ vụn ngay trong lòng nàng, mặc dù nàng không một xây xước mỉm cười, nhưng tất thảy mọi người đều bị dọa sợ. Từ đó trong tẩm cung của nàng không được tùy tiện dùng gương. Cơ mà điều đó làm sao ngăn được tình yêu cháy bỏng của nàng dành cho bản thân được chứ, lại có lần nàng đi qua dòng sông nghiêng mình xuống định bụng lấy đầy bình nước rồi
rời đi, ngờ đâu dòng nước trong vắt lại hiện hữu hình bóng nàng. Vì ái mộ nên không màng tới việc bản thân không biết bơi, nàng dang rộng hai tay không chút do dự mà nhảy xuống dòng sông đó. Hết cách nàng được tặng một chiếc mặt nạ cáo trắng để che đi dung mạo của mình. Ái tình mà, ngăn cấm sao được, trong khi nàng đeo mặt nạ, nàng vẫn có thể ôm hình bóng bản thân vào lòng.