Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi

=== Lưu hạ - Tam hạ - An Nam Quốc - Năm thứ 2 Đại Viên====

Trong kinh thành lộng lẫy nguy nga, nơi hậu cung lạnh lẽo, thâm độc. Có một tẩm cung mang tên Thiên Nghi

cung lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, không khí vui vẻ. có lẽ đây là nơi duy nhất trong cung có sự êm dịu, bình yên. Thân ảnh một tiểu cô nương, thân diện bộ xiêm y hồng phấn, quanh eo là hai cái ngọc bội, một là đại diện hoàng thất, một là làm riêng đại diện cho nàng. Mái tóc thưa được người hầu tết gọn hai bên, và được tô điểm bằng một cây trâm hoa lan đơn gian. Nàng chạy nhảy vui vẻ bên ca ca của mình, nũng nịu xin đồ chơi. Khung cảnh thật sự hạnh phúc:

" đại ca, huynh từ biên cương trở về có quà cho muội không?" tiếng nói thanh thoát cất lên, trong đó chứa đựng sự trong trẻo hồn nhiên của một đứa trẻ 10 tuổi nên có.

Hắn đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc dài thưa của muội muội hắn, giọng cưng chiều mà đáp lại " Thanh vũ ta làm gì có nhiều tiền mua quà cho muội chứ, muội phải hỏi tam ca của muội ấy. Nhưng ta có cái này đưa cho muội này" Diện mạo tuấn tú trong bộ bạch y, toát lên vẻ anh dũng mạnh mẽ, lại có phần thư sinh. Lấy trong túi ra một cây quạt


nhỏ màu đen bên trên là hoa văn phượng hoàng, biểu thị cho hoàng tộc tôn quý. Hắn mỉm cười tặng nó cho tiểu muội của hắn.

Tiểu cô nương nhận được quà vui vẻ mà nhào vào lòng đại ca, tay mân mê cây quạt miệng tươi cười cảm

ơn." đại ca, huynh là tốt nhất"

Tam ca của cô ngồi một bên lòng cũng đã phần nào chấm dấm chua " tam ca không tốt bằng huynh ấy sao?" Chàng là đế vương An Nam lại có bệnh sủng tiểu muội, cứ cái gì tốt, cái gì đẹp là ban xuống cho tiểu muội. Hắn chỉ để ý đến Tiểu Quận Chúa Thiên Nghi của hắn, dung túng bao che những lỗi lầm của nàng.

" Huynh cũng tốt cơ mà đại ca tốt hơn" khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương hiện lên vẻ đáng yêu, thuần túy.


Mải nói chuyện, dường như tiểu cô nương đã nhớ ra chuyện bản thân đã quên, vội vàng tạm biệt 2 ca ca mà rảo bước chạy đi, nàng vội đến mức quên luôn cả cách hành lễ tối thiểu với đức vua. Ai nấy trong kinh thành đều biết nàng không học lễ nghi, nhưng với một nữ tử xuất thân hoàng thất thì thật là không phải đạo, khi đến đế vương cao quý còn không hành lễ. Hành động ấy của nàng đã làm thoáng lên trên khuôn mặt những người hầu cận ở đó một vẻ ngạc nhiên. Đáng nói hơn khi đế vương chỉ mỉm cười bất lực mà lên tiếng nhắc nhở " ây da chậm thôi kẻo ngã". Đến cả đại tướng quân An Nam-hoàng huynh vua còn phải hành lễ.

Trước sự sủng ái mà Đế Vương giành cho Tiểu quận chúa. Các cung nữ trong cung vô cùng ngưỡng mộ, họ luôn bàn tán về sự sủng ái đó. Trong góc nhỏ một thân ảnh thiếu nữ trong bộ bạch y, đôi mắt sâu thẳm mang nhiều tâm sự. Mái tóc dài được làm nửa đầu cùng với trâm cài phượng hoang, nhìn vào đã biết là một vị quận chúa nào đó. Y đứng đó và nghe hết toàn bộ câu chuyện, không chỉ những ả cung nữ kia, mà y cũng có đôi phần ngưỡng mộ, nhưng trong lòng nàng lại nảy sinh thêm lòng đố kị, ganh ghét.

Quay lại phía tiểu Quận chúa, nàng ba chân bốn cẳng về Nghi Thường phủ thay đồ, nàng tặc lưỡi " mấy bộ đồ

này đúng thật là sến súa ". Khoác lên mình bộ y phục màu đỏ với các đường viền màu đen, mái tóc tết hai bên hồi nãy cũng đã được nàng búi gọn phía sau, điểm thêm là dây tóc màu đỏ. Cầm trên tay thanh huyết kiếm nàng được nữ cường giả trên núi tặng, trên sống lưng thanh kiếm khắc nổi hai chữ Tử Đằng. Tiểu cô nương tung tăng đi trên, lòng vui mừng khôn xiết.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận