“ Tiểu Nghi gia nhân nhà muội dữ dằn vậy sao?”
“ tỷ ấy đâu có dữ dằn, tỷ ấy còn không biết pháp thuật hay võ công nữa kìa, chỉ là tỷ ấy miệng lưỡi hơi ‘ tốt ’ tý thôi”. Truyện Khác
“ tốt là tốt thế nào vậy?”
“ thì tỷ ấy có thể nói những câu có sát thương cực lớn làm người ta thổ huyết ngay lập tức ”
“ vậy… vậy hả, không… không hề dữ dằn hà”
“ Tiêu Viên, ngươi qua đây” Thiên Nghi đã quan sát chàng thiếu niên ấy từ khi bước vào đến giờ y chỉ đứng yên một chỗ, không lên tiếng không biểu cảm.
Tiêu Viên nghe tiếng gọi, nhẹ nhàng bước tới chỗ nàng, tưởng nàng sẽ dạy dỗ y cái gì, ai ngờ câu nói tiếp theo khiến nàng chết lặng.
“ lăng xích đu cho ta, coi như lao động công ích đi”
Chàng thiếu niên không phản bác mà làm theo yêu cầu của Tiểu sư phụ. Chàng nhẹ đung đưa chiếc xích đu, sau mỗi lần chiếc xích đu bay lên là y lại dùng lực mạnh hơn một tý. Người ngồi trên xích đu cảm nhận được tà khí, sắc mặt tối sầm lại, bàn tay nhỏ nằm chặt sợi dây, nàng cố bám lấy sợi dây thừng ấy bởi nàng nghĩ một khi bản thân buông tay, nàng sẽ có cơ hội tiếp xúc thân mật với mặt đất hòa nhã. Chiếc xích đu lăng càng ngày càng mạnh, Tiêu Viên càng ngày càng lùi xa hơn, còn Tiểu sư phụ thì nhìn Nguyệt Hạ mà cầu cứu trong âm thầm. Nàng chẳng dám lên tiếng, bởi chính nàng kêu hắn ta lăng xích đu cho nàng, lên tiếng cầu cứu há phải mất mặt lắm sao. Còn Nguyệt Hạ, sau khi chấp nhận được việc “ thần tượng” của mình là Tiểu Quận chúa An Nam nàng cũng đã hòa mình vào không khí ấm áp của Nghi Thường phủ, đống điểm tâm trên bàn hình như còn đáng giá hơn cả Tiểu sư phụ, bởi trong lúc này Nguyệt Hạ đang đắm chìm trong vị ngọt của điểm tâm.
Tiểu Quận chúa đã triệt để tuyệt vọng với vị biểu tỷ này rồi, trong lòng nàng thầm chắp tay cầu nguyện với thần linh rằng sẽ có ai đó đến giải thoát cho nàng, nàng sẽ hậu tạ người đó hậu hĩnh.
“ Tiểu Quận chúa của ta ơi! Mấy nay người đi đâu mà không đến Hoa Lâu chơi với Cửu Như vậy?”
Tiếng nói cất lên như ánh sáng chiếu sáng lấy khoảng thời gian tăm tối ngắn ngửi của Tiểu Quận chúa. Người đến là Giang Cửu Như, y vốn là đọc tôn Lăng gia, nhưng biến cố bất ngờ đến với nhà y. Năm đó phụ thân y bị vu oan tham nhũng, ăn chặn quốc khố, sự việc chưa rõ ngọn ngành, nhưng do tiếng xấu đồn xa cộng với miệng lưỡi của những tham quan ẩn náu trong triều, làm cho Lăng gia đoạn tử tuyệt tôn. Lăng gia bị chu di tam tộc, giây phút đứa trẻ Lăng gia cuối cùng là y bị xử tử, một thân hồng y trên con chiến mã lao thẳng tới
“ đao hạ lưu nhân” thấy người trên cương ngựa bước xuống, quan chấp pháp và tất thảy mọi người ở đó đều hành đại lễ. Bỏ qua những người đó, thân ảnh hồng y tiến thẳng tới đứa trẻ đang run rẩy chờ đợi cái chết, nàng nở một nụ cười như có thể xoa dịu sự sợ hãi ấy và mang đến một lời an ủi.
“ Thế tử Lăng gia Lăng Tử Kì tiếp chỉ.”
“ Phụng Thiên Thừa Vận. Hoàng đế chiếu viết tuy Lăng gia chủ phạm tội khi quân, không thể dung thế, nhưng xét về công lao trẫm có thể khoan hồng lấy công lao ấy đổi cho một mạng người Lăng gia. Nay Lăng gia chủ nguyện lấy công lao 10 năm dâng hiến đổi lấy mạng cho Thế tử Lăng Tử Kì, trẫm không có lý gì không chấp nhận. Nay ân chuẩn cho Lăng Tử Kì về Giang gia, thay tên đổi họ, sống tiếp cuộc đời còn lại, không liên quan đến Lăng gia dù chỉ một chút. Khâm thưởng”
“ thần… tuân chỉ. Tạ chủ long ân”
Đọc xong thánh chỉ, nàng đỡ chàng thiếu niên đang quỳ rạp trên đất dậy.
“ mong ngươi an nhàn hưởng thụ cuộc đời mới dưới danh phận mới”
“ đa tạ, Người có thể đặt ta một cái tên không, Lăng Tử Kì đã chết rồi, chết chôn thây cùng với gia quyến Lăng gia rồi.”
“ nếu ngươi không chê, sau này ta bảo vệ ngươi, ngoài ta ra không ai được bắt nạt ngươi, nếu ai to gan làm vậy, ta đánh chết hắn. Còn về tên… ngươi chắc là muốn ta đặt chứ… ta đâu có học hành đàng hoàng gì, may ra còn biết chữ”
“ không sao, tên gì ta cũng nhận”
“ vậy sau này ngươi là … Cửu Như… Giang Cửu Như được không?”