Lăng gia chịu tiếng oan ngũ niên, đến niên thứ 2 Đại Viên nhờ sự thuyết phục của Tiểu Quận chúa mà vụ án oan mới được đào lại, rửa sạch mối nhục cho Lăng gia, và còn hơn thế là lấy lại sự tự tôn cho Giang Cửu Như. Bệ hạ cho khôi phục chức quan cũ cho phụ thân y, xây lăng miếu, bồi thường ngân lượng. Tuy vậy, Cửu Như vẫn không có ý định quy tên ban đầu, bởi cái tên Cửu Như này là do Tiểu Quận chúa đặt, và nàng đã cứu rỗi cuộc đời y. Lăng Tử Kì chỉ còn là một cái tên trong giang hồ. Khi nhắc đến Lăng Tử Kì người ta thường nghĩ đến vị thư đồng bên cạnh Tư Đằng.
Thấy được Cửu Như nàng như nhìn thấy được tia hy vọng, nàng lấy cớ có người tìm nàng bảo Tiêu Viên dừng lại. Cuối cùng nàng cũng được giải thoát. Nàng loạng choạng bước xuống khỏi cái xích đu, nàng chỉ cần đi thẳng thôi đã có thể đến chỗ Cửu Như. Trong mắt nàng, nàng đang đi thẳng về phía Cửu Như, nhưng trong mắt y, Tiêu Viên, Nguyệt Hạ nàng đang đi xiên vẹo về cái chòi bên cạnh. Sau đó thì… nàng đập đầu vào cây cột chống của cái chòi ấy, cả vũ trụ đầy sao hiện ra trong tầm mắt nàng, và không còn sau đó nữa.
Nàng được Cửu Như bế vào phòng, khi nàng đã yên vị thì quan trường xuất hiện, màn chất vấn đầy sát khí bùng ra. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Viên, nhìn chằm chằm vào tiên cốt đang tỏa ánh sáng xanh lam ấy. Rồi bất mãn tra hỏi.
“ hai ngươi là ai? Sao lại ở Nghi Thường phủ? Sao ta chưa từng gặp hai người, hai người còn cướp Tiểu Quận chúa của ta nữa, làm mấy ngày hôm nay Người không đến Hoa Lâu chơi”
“ Tại hạ tên Châu Nguyệt Hạ, ngũ tiểu thư Châu gia”
“ tại hạ Tiêu Viên đệ tử Tiểu sư phụ”
[ Tiểu Quận chúa của ta ơi! Người làm gì thế này, nhận hắn làm đệ tử, không phải sẽ bị dạy ngược sao? # Cửu Như]
“ ta… ta Giang Cửu Như”
“ Cửu Như nhà ngươi đem ta vào phòng làm gì”
Tiểu Quận chúa ôm cái trán đỏ rực – vết tích của việc đâm đầu vào cột.
“ hì ta tưởng Quận chúa xỉu rồi”
“ vậy sao?” nàng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn y
“ Tiêu Viên từ nay ngươi ở phủ này đi, ta lười đến võ quán lắm, Mạn Kì sẽ sắp xếp phòng cho ngươi.” Thực chất nàng vừa mới xỉu nhờ cú va đạp đó, nhưng bị cưỡng chế gọi dậy vì nhận được một bước thư từ võ quán. Bảo rằng ngày mai 3 sư phụ khác sẽ dẫn môn sinh đi học tiên pháp trên núi, tạm thời võ quán KHÔNG MỘT BÓNG NGƯỜI.
“ đồ nhi có thể đem theo 1 vị bằng hữu được không? Nhìn chung phủ của sư phụ cũng được coi là rộng rãi, thêm một phòng cũng không sao nhỉ? Nghe nói Tiểu sư phụ là người vô cùng hào phóng”
Nàng định lên tiếng phủ nhận và từ chối nhận thêm người, nhưng tên đần độn Cửu Như lại dành nói trước.
“ Tiểu Quận chúa người cho ta dọn vào ở chung được không a~ ta cũng muốn ở gần chơi với người” Cửu Như híp đôi mắt chớp chớp như đang làm nũng.
“ GIANG CỬU NHƯ tên đần độn nhà ngươi, không phải nhà ngươi giàu lắm sao? Có bao nhiêu sơn trang lại muốn ở lại phủ của ta”
“ không được sao tiểu sư phụ” Tiêu Viên lên tiếng.
“ được được ai muốn ở thì ở” nàng bực dọc bỏ đi.
“ Nguyệt Hạ cô Nương cô muốn ở lại luôn không?” Cửu Như nhẹ bước tiến về phía vị tiểu thư tâm bất biện giữa dòng đời vạn biến ấy, nàng ta đang đắm chìm vào đống điểm tâm, số lượng điểm tâm đã hao hụt đáng kể, và rồi Hết.
“ hì hi không đâu ta ở nhà ta là được” nàng ngại ngùng vẫy tay chào hai thiếu niên còn lại rồi chạy về, miệng còn hét vọng lại
“ Tiểu Nghi hẹn mai gặp lại nhé”