Sáng ngày hôm sau, khi Nghi Thường phủ vẫn còn dư âm của màn đêm quấn lấy, thì không biết Tiểu Quận chúa lấy đâu ra động lực rời khỏi chiếc giường thân yêu của mình vậy, nàng vui vẻ ngồi trước gương tự mãn một chút rồi tân trang lại khuôn mặt nhợt nhạt mới ngủ dậy của mình. Vẫn là bộ hồng y đỏ rực ấy, vẫn là chiếc ngọc bội quý giá ấy, vẫn là những món đồ trang sức nhỏ ấy. Nàng mỉm cười lưu luyến không nỡ rời xa hình ảnh mình trong tấm gương bé ấy mà chạy thẳng đến hậu viện, đẩy nhẹ cửa phòng Y Thư mà lặng im ngồi nhìn cô nàng đang say giấc. Tiểu quận chúa đưa tay ra rồi lại thu về, vừa muốn gọi tì nữ này dậy hành sự giúp mình, vừa ngại cản trở mộng xuân của người ta. Lỡ Y Thư bị cắt ngang giấc mơ đẹp sẽ chẳng thèm nhìn rõ đối phương là ai mà lập tức mở miệng mắng mỏ.
Trong tình trạng lưỡng lự không biết giải quyết như thế nào. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm về phía Y Thư, môi bĩu lại vẻ mặt rất khó xử. Y Thư đang ngon giấc thì cô cảm giác rằng có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa muốn mở mắt xem đó là ai, vừa lười nhác mà vắt chăn trùm kín mặt. Cuối cùng cô vẫn không chịu được ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, vung tấm chằn mềm ra xa, tay dụi dụi mắt thì nhìn thấy một nữ tử ngồi cạnh giường của mình. Cô hét lớn một tiếng chưa cần nhìn rõ đối phương là ai, là thế lực nào cô liền nhanh miệng tạo ra hồi đạn liên thanh nhắm thẳng vào trái tim mỏng manh của người đối diện. Cô vừa chỉ tay vừa lấy chăn trùm mặt.
“Này… này… nhá, mới… mới…sáng sớm tinh mơ trời chưa sáng, nắng chưa lên, chim chưa hót, chó chưa sủa, gà chưa gáy, mà nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy là có ý gì hả. Bộ bị rảnh hay gì? Cái cung này bao nhiêu việc không đi làm đi vào phòng ta ngồi làm chi? Biết khó chịu lắm không hả? Hay ngươi muốn ta ăn
không ngon ngủ không yên, đi ngày gặp sấm, đi đêm gặp ma ngươi mới vừa lòng. Có ăn có học có sống trên đời thì biết ý giùm đi chứ. Tin ta nhìn chằm chằm ngươi suốt ngày cho ngươi khỏi ăn khỏi ngủ luôn không? Mới sáng sớm đã gặp người vô sỉ, ta nhớ ta chỉ bán thân nhầm người thôi chứ có bán đạo đức bán lương tâm đâu mà mới sáng ra đã xui thế không biết.”
Nói xong câu chính chủ còn thể hổn hển không ra hơi, thì hỏi người hứng chịu có thể thoải mái lắng nghe cơ chứ. Đường đường là quận chúa cao cao tại thượng, lại bị một tỳ nữ mắng nhiếc đến nỗi biểu cảm trên mặt chẳng thể hiện được một cảm xúc gì, lại còn dơ cúng cả người, bất động suy ngẫm về lời nói thốt ra từ miệng tỳ nữ. Cả hai đang lạc vào thế giới quan của riêng mình thì gà gáy báo hiệu trời sáng, Y Thư cũng đã tỉnh ngủ, đôi mắt cũng được tiếp thêm ánh sáng. Còn về phía Tiểu Quận chúa thì vẫn chưa thể thoát khỏi sự ám ảnh mạnh mẽ đến từ từng câu từng chữ của tỳ nữ ấy. Khi nhìn rõ được người trước mặt, Y Thư hoảng hốt quỳ lên Tấm đệm êm trên giường rồi rối rít xin tha lỗi, cô giường như đã nhận thức được cái miệng của bản thân lại đi trước thời đại nữa rồi, lời nói có vẻ hơi quá so với một đứa trẻ 11 tuổi như chủ nhân của cô. Thiên Nghi lúc này chuyển từ ngồi xổm
sang ngồi bệt xuống đất, thể như đây là cú sốc lớn nhất đời nàng. Lời xin lỗi không ngừng được thốt ra từ giọng nói nội lực của Y Thư cuối cùng cũng làm Tiểu Quận chúa hồi thần, nàng đứng dậy, phủi phủi chút bụi vương trên y phục. Trước khi quyết định bước vào căn phòng này, làm những hành động này, nàng đã dự đoán trước được tất cả, nhưng nàng không bao giờ có thể ngờ tới nó lại khiến nàng hồn bay phách lạc như thế.