Câu nói vừa dứt, Tiêu viên trong bộ bạch y mồ hôi nhễ nhại, cầm thanh kiếm trên tay đứng ngay sau lưng của quận chúa, cũng bị bài văn buổi sáng của tỳ nữ này làm ngơ luôn. Chắc là do ảnh hưởng của âm điệu inh tai nhức óc này mà Tiểu Quận chúa không cảm nhận được có người đang đứng sau mình. Còn Y Thư thì vỗ ngực tự hào về phần thể hiện của bản thân, cứu rồi chính mình ra khỏi cạnh ngộ chùi bô xí. Bài ca buổi sáng của Y Thư khiến gà không dám gáy, chó không dám sủa, và nhân chẳng dám ngủ. Gia nhân trên dưới trong phủ thi nhau dậy làm công việc của mình, không dám chậm trễ. Thập nhất trong bộ hắc y cầm chén trà nóng hỏi trong tay lên tiếng.
“ còn sớm mà, trà ta còn chưa thưởng thức xong ”
[ sao mình mở của không thấy hắn ta đang thưởng trà nhỉ, kì lạ # Y Thư] Văn Xương, Cửu Như khỏi phải nói, hai người này tần số rung động não giống nhau, thân mặc bộ đồ ngủ, chân còn không mang hài, tay ôm chặc cái chăn, di chuyển bằng đầu ra bậc cửa, ý là đầu gối á. Bài ca ấy đường như ảnh hưởng không hề nhạ đến hai người, ngoài vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu cái gì thì máu mũi chảy ra cũng gọi là có thể làm bát tiết canh buổi sáng.
“ còn người nữa đâu, ý ta là Tiêu Viên ấy”
“ ta đây”
Tiếng nói phát ra từ khoảng không phía sau, làm Tiểu Quận chúa giật mình, ngã sõng soài từ trên ghế xuống đất, biểu tình trên mặt cũng phải gọi là phong phú.
“ ây da, mau đỡ bổn quận chúa dậy, còn nhìn nữa ta chọt mắt ngươi”
Tiêu Viên đưa tay đang đỡ Tiểu Sư phụ của y dậy, thì Y Thư cũng vừa hay nghe thấy lời đe dọa mà vội vàng chạy tới. Trên khoảng cách Y Thư chạy đến có vô vàng viên dá nhỏ, và có viên đá “ to gan” dám ngáng chân thánh múa lưỡi. Sẩy chân, ngã xuống, kéo theo cả mảnh áo của Tiểu Quận chúa. Vừa được đệ tử đỡ dậy chưa đứng thẳng
được người thì lại bị tỳ nữ kéo xuống.
[ chao ôi cảnh tượng này làm tôi liên tưởng đến câu họa vô đơn chí quá ây # người thứ 3]
Sau một hồi vật vã đứng lên rồi lại ngã xuống thì cuối cùng đã không còn một trò hề nào được tiếp tục ngay giờ phút đó được nữa. Tiểu quận chúa ưỡn ngực, chống nạnh, đúng là rất có phong thất của một tên đồ tể, à không phong thái của một nữ chủ nhân. Hô to, đánh lớn nàng cao giọng tuyên bố với 4 vị nam tử đang ngơ ngác trước
mặt
“ Nghi Thường là nhà của ta. Do ta, và vì ta mà tồn tại, mỗi vật dụng, mỗi cây cỏ, mỗi gia nhân trong nhà, đều là của ta, tuy ta không nói ta nắm mạng bọn họ, nhưng việc họ sống hay chết đều liên quan đến ta. Các ngươi, hỡi những người ăn nhờ ở đậu, cũng nên biết điều mà tự xoay xở chi phí chi trả cho đãi ngộ như thương nhân của Nghi Thường ta đây”
“ Văn Xương thiếu hiệp, Tiêu Viên đồ đệ, y phục của người trên dưới Nghi Thường còn chưa được giặt đâu đấy”
“ ta… chỉ đi theo thôi chứ ta có thể tự nấu ăn…”
“ ngươi nói mấy món Hắc Hóa đó hả?” Tiêu Viên ngây thơ hỏi. Truyện Tổng Tài
“ cũng ăn được mà,”
[ trái tim nhỏ đầy vết xước # người thứ 3]
[ khi con người vượt qua ngưỡng cửa tự khen đồ ăn mình nấu thì ăn gì cũng như nhau, hay là cho Văn Xương hít khí trời để duy trì sự hô hấp đi # người thứ 3]
“muốn thổ huyết lần nữa sao? Bài ca hồi sáng chưa thấm sao? Hay ta sáng tác riêng cho Văn Xương thiếu hiệp nhé” nói rồi Y Thư nhìn về phía chủ nhân của y mà khoe công, tự hào ngẩng cao đầu.