Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Vĩnh Chu năm thứ năm mươi tám.

Vào một ngày xuân se lạnh, Tần Nam Tinh phát hiện mình đã sống lại.

Nàng trở lại năm mười sáu tuổi, vào thời điểm nàng và biểu ca vẫn chưa thành thân.

Trở lại lúc nàng vẫn là Bình Quân quận chúa kim tôn ngọc quý, được ngàn chiều trăm sủng, chưa có vào phủ người khác, cũng chưa trở thành phu nhân của bất kỳ ai.

Trở lại thời điểm mà tất cả mọi chuyện vẫn còn có cơ hội vãn hồi.

Kiếp trước, nàng bị kế mẫu sắp đặt gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà ta, vốn tưởng rằng kế mẫu nhân từ, giúp nàng chọn một mối hôn sự tốt.

Nào ngờ, vị biểu ca này ngoài mặt thì dịu dàng nho nhã, thật ra bên trong lại chẳng bằng cầm thú.

Nàng vẫn nhớ rõ cái ngày sau khi thành thân trở về nhà mẹ đẻ...

Hôm ấy, nàng đi tìm biểu ca phu quân, vốn muốn cùng hắn ngắm hoa.

Nhưng khi đi ngang qua núi giả, nàng lại nghe thấy âm thanh triền miên mờ ám.

“Ưm........Tống lang, thiếp so với kế nữ kia, ai hầu hạ chàng thoải mái hơn?”

“Nữ nhân kia, dù chạm ta cũng chưa chạm qua, nào có thể so với tấm lòng của ta và nàng được.”

Tần Nam Tinh nhìn xuyên qua núi giả, bị hình ảnh đường nét đẹp đẽ rắn chắc của nam nhân cùng với thân thể nhễ nhại mồ hôi của nữ nhân đập vào mắt, kèm theo đó là tiếng rên rỉ yêu kiều và tiếng thở dốc cực kỳ thỏa mãn truyền đến, một cảnh tượng dâm mỹ mà đau khổ.

Con ngươi của nàng chợt co lại, mồ hôi lạnh nháy mắt đã túa ra ướt đẫm lưng áo.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn cùng phu quân ngắm hoa, nào ngờ kết quả lại được thưởng thức một đóa hoa hoang dại cũng chính là kế mẫu của nàng đây.

Tần Nam Tinh vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, một cước đá văng bụi cỏ, nàng tiến lên cho mỗi người một cái tát.

“Các ngươi, đôi gian phu dâm phụ này, làm sao các người dám, sao lại dám!”

Đôi uyên ương hoang dã bị kinh hãi, vội vã tách nhau ra.

Tần Nam Tinh vốn định kêu người tới, kéo hai kẻ này đến trước mặt phụ vương, không ngờ… kế mẫu đột nhiên xông tới ôm chặt chân nàng đồng thời hét to: “Tống lang, nhanh, đập chết nàng ta rồi đẩy xuống giếng, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Vương gia biết được, nếu không cả hai chúng ta đều phải chết!”

Gian phu Tống Trọng Hòa vừa nghe thấy liền nhân lúc nàng đang bị giữ chặt, cầm một khối đá có cạnh sắc nhọn đập mạnh vào đầu nàng, ánh mắt hắn hoảng hốt nhưng cũng vô cùng âm độc: “Biểu muội, thật xin lỗi!”

“Cứu...”

Chữ “mạng” còn chưa kịp thốt ra thì sau gáy đã truyền đến đau đớn như bị nứt toạt, Tần Nam Tinh trừng lớn mắt, cuối cùng cũng hoàn toàn mất ý thức.

Khi tỉnh lại, nàng đã ở thời điểm hiện giờ.

Ngồi ở trên giường, Tần Nam Tinh vuốt ve đầu ngón tay ấm áp của mình rồi lại đưa tay lần mò lên gáy.

Cảm giác đau đớn lúc ấy chân thật như vậy mà bây giờ khi nàng sờ vào lại không có bất cứ vết tích gì, nhưng nỗi hận này khó mà tiêu tan.

Thử nghĩ, nàng đường đường là Quận chúa, phụ thân của nàng chính là Hoài An vương trong tay có quyền lực to lớn, không những thế nàng còn là quý nữ đứng đầu kinh thành, dung mạo hay tài hoa đều xuất chúng, phong hoa tuyệt đại ai ai cũng biết, vậy mà lại bị đôi tiện nhân kia hãm hại, chết thảm như vậy.

May mắn nàng được trời cao thương tình ban cho cơ hội được sống lại lần nữa.


Đời này, nàng tuyệt đối sẽ không ngây thơ ngu ngốc như kiếp trước, có mắt như mù.

Kẻ nào hại nàng, nàng cũng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.

Tay ngọc của Tần Nam Tinh cuộn chặt lại, từ trong đôi con ngươi xinh đẹp tràn ra toàn là lạnh lẽo cùng xảo quyệt.

Lúc nàng phục hồi tinh thần thì đã là sáng sớm tinh mơ.

Nha hoàn ở phòng ngoài nói vọng vào: “Quận chúa, lát nữa phải đi gặp cô gia tương lai, người cũng nên dậy rồi, có cần đem nước vào chưa ạ?”

Cô gia tương lai ư?

Tần Nam Tinh cười lạnh một tiếng, sau đó vén bức màn thêu hoa văn kỳ lạ trước giường lên, mắt sáng đầy sức sống, môi đỏ khẽ mở nhưng lời nói ra lại thẳng thừng, vô cùng ác liệt: “Nước cái gì mà nước, mau đem đao tới cho bản Quận chúa!”

“Hả? Đao!”

Nha hoàn Thanh Tước nhìn Quận chúa nhà mình, chỉ thấy một đôi con ngươi xinh đẹp vì tức giận mà sáng bừng lên, khiến cho dung mạo vốn đã vô cùng kiều diễm ướt át, lúc này lại càng thêm nổi bật, sao có cảm giác Quận chúa lại đẹp hơn rồi nhỉ?

Không đúng không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Quận chúa cần đao để làm gì chứ?

Một lúc lâu sau.

Tần Nam Tinh mặc một bộ váy dài xanh biếc tươi đẹp đứng ở trước cửa phủ Thượng thư, thoa châu cài tóc, dung mạo tựa tiên nhân, gió xuân khẽ vờn, váy lụa phất phơ uốn lượn, đẹp không tả xiết.

Nhưng lúc này điều khiến cho mọi người xung quanh chú ý chính là trên tay ngọc của nàng lại cầm một thanh trường đao.

Tần Nam Tinh khẽ hất cái cằm khéo léo lên, mắt nhìn vào phủ đệ mà kiếp trước mình đã ra vào vô số lần, trong lòng nguội lạnh, đôi môi nàng khẽ mở, cất giọng nói: “Tống Trọng Hòa cút ra đây, bản Quận chúa muốn từ hôn!”

Lúc nói ra những lời này, đôi mắt nàng sáng ngời nhưng lại lạnh lẽo như sương tuyết ngàn năm, âm thanh phát ra lại càng thêm lãnh đạm, nào có liên quan gì đến vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp quyến rũ động lòng người của nàng.

Không lâu sau, cửa phủ Thượng thư mở ra, Tần Nam Tinh nhìn thấy một nam tử mặc một thân nho bào xanh lam, vừa lịch sự lại tuấn tú nho nhã bước ra.

Đôi mắt đào hoa của nàng càng lạnh nhạt, lại nghe thấy hắn dùng chất giọng như gió xuân hỏi nàng: “Biểu muội, sao lại càn quấy ở chỗ này, có phải vì hôm qua ta không đồng ý đi du hồ cùng nàng nên nàng tức giận không?”

Hắn vừa nói vừa bước về phía trước muốn đoạt đao trên tay nàng.

Nhìn đôi mắt dịu dàng của hắn, nghe những lời dối trá của hắn, sắc mặt Tần Nam Tinh càng thêm lãnh đạm, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện hắn đã từng độc ác cắt đứt quan hệ với nàng thế nào.

Nàng giương trường đao trong tay lên, vào thời điểm Tống Trọng Hòa vẫn chưa kịp phản ứng, hắn được tên thị vệ bên người kéo cánh tay để né tránh nhưng không còn kịp nữa, bởi vì lúc này thanh trường đao của nàng đã gác lên trên cổ hắn, thậm chí nơi đó có thể nhìn thấy máu mơ hồ chảy ra.

Mày liễu của Tần Nam Tinh khẽ nhếch lên, nàng vốn đã có dung mạo kiều diễm rực rỡ, lúc này lại bởi vì đắc ý mà càng thêm chói mắt.

Môi đỏ của nàng khẽ cong, mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng giọng nói lại không mang chút nhiệt độ nào: “Từ hôn đi, mau đem thư định hôn cùng với tín vật ra đây cho bản Quận chúa, nếu không… ngươi sẽ chết!”

Tống Trọng Hòa nhìn vào mắt Tần Nam Tinh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn không tin vị hôn thê đại gia khuê tú của mình lại đột nhiên trở nên ác liệt dứt khoát như vậy.

Nhưng nhìn lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo gác trên cổ, hắn lại không thể không tin, đến ánh mắt cũng thay đổi: “Biểu muội, chuyện hôn sự là do phụ mẫu quyết định, sao có thể nói hủy là lập tức hủy được.

Lại nói, hôm nay sao nàng lại đột nhiên trở nên thô lỗ càn quấy như vậy, nàng thế này có khác gì những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ đâu!”

“Ngươi là tên cầm thú cặn bã, có tư cách gì mà phán xét bản Quận chúa!” Tần Nam Tinh giễu cợt, lại kề sát lưỡi đao vào cổ Tống Trọng Hòa thêm một chút, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hết khép lại mở, rồi khinh bỉ nhổ ra một cái.

Hành động như thế lại làm cho Tống Trọng Hòa vô cùng khiếp sợ, những lời này của nàng rốt cuộc là có ý gì, lẽ nào… nàng đã phát hiện ra chuyện của hắn.

Không đúng, không thể nào, hắn vẫn luôn làm mọi chuyện rất sạch sẽ, tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết gì.


Thấy ánh mắt hắn lóe lên, nụ cười nhạt trên mặt Tần Nam Tinh càng rõ ràng.

“Không đưa ra thư định hôn phải không?”

Một khắc sau.

Tần Nam Tinh đạp một cước vào đầu gối Tống Trọng Hòa.

“Aaaaaaa!!!!”

Hắn không kịp phản ứng ngã quỵ xuống đất.

“Rắc...” Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.

“Đánh cho ta! Đánh cho tới khi phủ Thượng thư đem thư đính hôn cùng tín vật ra đây mới thôi!”

Hàng mi dài của Tần Nam Tinh khẽ động, đôi mắt hoa đào hẹp dài diễm lệ nhiễm một tầng hơi nước mỏng, lúc này nàng thản nhiên ra lệnh.

Bọn thị vệ nàng mang tới nghe lệnh liền chen nhau xông lên, tay đấm chân đá Tống Trọng Hòa.

Tống Trọng Hòa vốn chỉ là một thư sinh, bề ngoài nhìn hắn có vẻ rắn rỏi cao lớn thế thôi, nhưng thực chất là đến một đòn cũng chịu không nổi, thế nên rất nhanh đã nghe tiếng gào khóc của hắn truyền đến.

“Có hủy hôn hay không?” Giọng nói của Tần Nam Tinh êm dịu nhưng lại lạnh lẽo.

“Hủy hủy hủy!” Tống Trọng Hòa đưa hai tay ôm đầu, rên rỉ kêu lên: “Nhanh kêu nương của ta ra đây từ hôn!”

Người làm của phủ Thượng thư thấy vậy vội vàng đi bẩm báo cho phu nhân.

Thượng thư phu nhân nghe nói Tần Nam Tinh muốn đồ như vậy thì vội vã chạy ra cửa phủ.

Ra đến nơi, bà thấy nhi tử nhà mình bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, bị dọa đến đầu tóc rối loạn, đưa đồ cho Tần Nam Tinh rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Phủ Thượng thư chúng ta thấp kém, khuyển tử cũng không xứng với Quận chúa, hôn sự này coi như hủy bỏ.”

Tần Nam Tinh trực tiếp xé nát thư đính hôn, ánh mắt lạnh như băng nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười, nàng nói với dân chúng đang vây xem xung quanh: “Chư vị cũng nghe thấy rồi đó, công tử của phủ Thượng thư không xứng với bản Quận chúa nên hôn ước này mới bị hủy bỏ, cũng không phải bản Quận chúa ỷ thế hiếp người.”

Trước khi rời đi, nàng còn hướng về phía mẹ con Tống Trọng Hòa mỉm cười một cái, nụ cười này đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, tươi sáng lại diễm lệ vô song.

Mẹ con Tống gia không thể tin nhìn Tần Nam Tinh xoay người.

Nàng… nàng sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, trắng đen đảo lộn, rõ ràng là nàng ỷ thế ức hiếp người khác!

Tống phu nhân cả giận nói: “Ngươi đứng lại đó cho bản phu nhân! Nói cho rõ ràng!”

Tần Nam Tinh xoay người, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Tống phu nhân đang vô cùng giận dữ, bước vài bước về phía trước nói: “Làm sao? Tống phu nhân cảm thấy bản Quận chúa giúp ngươi dạy dỗ con trai vẫn chưa đủ, nên muốn bản Quận chúa tiếp tục giúp đỡ sao?”

“Nhưng mà thanh đao này của bản quận chúa thật sự không có mắt, nên có thể làm lệnh công tử bị thương đó.”

“Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh mà, sao chúng ta lại đụng phải sát tinh như ngươi chứ!” Tống phu nhân đau lòng ôm đầu ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người ngoài, lại giống như Tần Nam Tinh ở chỗ này thật sự ỷ thế hiếp người.

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy chán ghét của Tống phu nhân, Tần Nam Tinh lại nhớ tới kiếp trước lão bà này đã giày vò nàng thế nào, trường đao trong tay nàng vung lên, một đường thẳng tắp bổ về phía bà ta: “Vậy ta liền biến cái danh sát tinh này thành sự thật!”


“Nương!!!!!”

“Giết người rồi!”

Ngay lúc Tống Trọng Hòa cùng với những người khác hét lên chói tai, trường đao của Tần Nam Tinh cũng bị người khác chặn lại giữa không trung.

Tần Nam Tinh nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của mình bị một bàn tay dày rộng cầm lấy, đôi tay này tựa như sắt thép bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Tần Nam Tinh đột nhiên xoay người nhìn lại.

Nàng chỉ thấy trước mặt là một nam tử cường tráng, cao hơn nàng cả một cái đầu, trên mặt hắn đầy râu ria xồm xoàm, không thấy rõ dung mạo, mà trên người cũng lôi thôi lếch thếch, quần áo chỉ là những mảnh vải rách kết hợp lại.

Người nam tử này so với dân chạy nạn còn không bằng, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ chính là đôi mắt phượng của hắn.

Đôi mắt ấy trong suốt, sáng ngời tản ra vô vàn si mê cùng cuồng nhiệt.

Hắn nhìn nàng như chó nhìn thấy xương vậy.

Nghĩ tới cái ví dụ này, Tần Nam Tinh không nhịn được mà run cầm cập.

Tiên phát chế nhân*, nàng nhanh chóng giành nói trước: “Ăn mày từ đâu tới, dám chạm vào người của bản Quận chúa.”

*Tiên phát chế nhân: Chủ động ra tay trước để kiềm chế, khuất phục người khác.

(Theo baidu.com)

Lúc này thị vệ bên người của nàng mới kịp phản ứng, rối rít tiến lên, muốn giải cứu Quận chúa nhà mình.

Chẳng qua là…

Vân Đình nhìn thấy nàng thì vui mừng phấn khởi, ánh mắt vô cùng kích động.

Không sai, chính là nàng ấy, nàng ấy vẫn ở đây, vẫn còn sống, vẫn là một cô nương vui thì cười giận thì mắng.

Mà hắn… cũng còn sống!

Bọn họ vẫn còn sống! Kiếp trước sau khi chết, điều khiến hắn hối hận nhất chính là trước khi ra chiến trường không đi gặp nàng một lần, nói cho nàng biết tâm ý của mình, để cuối cùng tâm ý chưa kịp nói ra thì hai người đã âm dương cách biệt.

Đời này, hắn vất vả từ địa ngục bò ra ngoài, cũng chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.

Vân Đình giang tay ôm lấy nàng, cũng không để ý tới những tên thị vệ đang ra sức xông lên kia.

Hắn cọ cái cằm râu ria xồm xoàm vào da thịt non mềm của nàng, cất giọng khàn khàn nói: “Tinh nhi, ta thích nàng, ta thích nàng, ta thích nàng.”

Từng tiếng từng tiếng, tựa như tiếng sấm bên tai, lại giống như cách xa thiên sơn vạn hải, đời đời kiếp kiếp.

Bởi vì giọng nói của hắn mà Tần Nam Tinh sửng sốt một chút, nhưng nàng cũng nhanh chóng phản ứng lại, giẫm một cước lên chân tên lưu manh này.

“Tên háo sắc từ đâu tới, lại dám bất kính với bản Quận chúa!”

“Người đâu, bắt hắn lại!”

Vân Đình bị nàng đẩy ra, theo bản năng muốn nói cho nàng biết thân phận của mình.

“Ta là Vân...”

Còn chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt hoa đào trong suốt của Tần Nam Tinh.

Râu tóc giống như một đống cỏ dại đắp lên đầu, mặt thì bẩn không chịu nổi, quần áo trên người không những không chỉnh tề mà còn toàn là những mảnh vá vừa rách lại vừa bẩn, không những thế một số chỗ da thịt còn gần như không có gì che đậy.

Hắn hiện tại so với gã ăn mày hay kẻ lang thang ngoài đường cũng không bằng!

Nội tâm như có một vạn con ngựa hoang đang gào thét chạy qua.

Trời ơi!


Hắn thế mà lại dùng cái hình tượng này để bày tỏ tâm ý!

“Ngươi là ai?” Tần Nam Tinh sau khi được buông ra thì cảnh giác nhìn hắn, nơi cổ truyền đến cảm giác tê ngứa khiến nàng càng thêm khó chịu, cái tên nam nhân bẩn thỉu này không biết từ đâu chui ra? Cánh tay cứng rắn tựa như sắt, siết chặt khiến nàng có tránh cũng không thoát được.

Nếu không phải hắn chủ động buông ra, e là nàng đã bị hắn cợt nhả rồi.

“Ta ta ta...”

Vân Đình xoa xoa tay, cứ “Ta” mãi mà không thấy nói tiếp lời nào.

Bởi vì với tướng mạo của hắn bây giờ hoàn toàn không thể xuất đầu lộ diện, hắn vẫn nhớ rõ Tinh nhi thích nam tử tuấn mỹ, nếu bây giờ hắn nói ra thân phận của mình, Tinh nhi nhất định sẽ không thích hắn, ấn tượng đầu tiên của hắn trong mắt nàng cũng sẽ không tốt.

Không được, tuyệt đối không được để lộ thân phận.

“Ta… Ta nhận lầm người! Thật xin lỗi!”

Hắn vô cùng thành khẩn nói lời xin lỗi với Tần Nam Tinh.

Tần Nam Tinh cũng không ngốc, hắn đã kêu đúng tên của nàng, sao có thể nhận nhầm người được, nhưng nàng chắc chắn mình cũng không có quen biết một người lang thang như thế này.

Tần Nam Tinh híp đôi mắt đào hoa lại, hung dữ nói: “Nhất định là ngươi cùng phe với bọn họ! Không những đến đây ngăn cản bản Quận chúa, mà còn muốn phá hỏng sự trong sạch của bản quận chúa!”

“Không không không, không phải!” Vân Đình liên tục lắc đầu, trong lòng hô to một tiếng xong đời rồi.

Hắn thật sự rất kích động!

Thời điểm hắn biết mình sống lại cũng là lúc đại quân đang trên đường khải hoàn hồi kinh, khi ấy hắn liền gấp rút dùng vô số ngựa, đi ròng rã một tháng trời mới hồi kinh trước đại quân nửa tháng.

Hắn nghĩ, trước tiên phải đến gặp nàng nhưng không ngờ hắn lại bắt gặp cảnh tượng nàng vung đao muốn giết người.

Vân Đình rất sợ nàng nhất thời xúc động giết người, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nàng, nên hắn mới ra tay ngăn cản.

Không ngờ lại dẫn đến nhiều hiểu lầm như vậy.

Tần Nam Tinh vốn muốn cho thị vệ dạy dỗ tên nam nhân thô kệch này một trận, ai ngờ...

Nàng đột nhiên liếc mắt thấy nha dịch của kinh thành từ phía xa xa đi về hướng này.

Mi tâm Tần Nam Tinh nhăn lại, nàng lo lắng nếu để cho nha dịch thấy nàng đánh nhau ở chỗ này mà bắt nàng về Nha phủ thì coi như xong.

Nhưng mà nàng bị bắt là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn chính là nếu phụ vương vì làm dịu lại quan hệ giữa hai nhà mà nói chuyện từ hôn lần này không tính thì phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ trong giây lát, Tần Nam Tinh nói một câu sau cùng với Tống Trọng Hòa: “Chúng ta từ hôn trong hòa bình, chúc Tống công tử sớm tìm được lương duyên, cáo từ.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Cũng không quên ra hiệu cho thị vệ bắt cái tên nam nhân thô lỗ đã dám vô lễ với mình cùng rời khỏi chỗ này.

Hừ! Dám ôm nàng, cọ nàng, không đem về dạy dỗ một trận đã đời sao được!

Chân trước nàng mới vừa đi, chân sau nha dịch đã tới.

“Tránh ra tránh ra, nghe nói nơi này có xảy ra đánh nhau phải không?”

“Vâng...”

Tống Trọng Hòa vừa định mở miệng thì đã bị Vân Đình chặn lại: “Không có! Chẳng qua là người ta từ hôn trong hòa bình, mọi người vây lại xem thôi!”

Tống Trọng Hòa nhìn về phía cái tên nam nhân vừa thô kệch lại rách rưới kia, dù mặt mũi sưng vù cũng không thể che dấu sự chán ghét hiện rõ trên mặt hắn: “Ăn mày ở đâu ra, bản công tử cùng quan gia nói chuyện, ngươi há có thể chen miệng vào!”

Lúc này, nha dịch quay sang quan sát tỉ mỉ Vân Đình, nghi ngờ nói: “Ngài… Ngài là… Vân đại tướng quân?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận