Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


"Nói!" Tần Nam Tinh thay đổi, nàng không còn mong chờ gì nữa, ngữ điệu mang theo mấy phần nóng nảy.

"Chờ ta một chút có được không?" Nam nhân cao lớn khom người, tính tình rõ ràng kiêu ngạo cao quý, vậy mà lúc này lại cúi đầu thấp kém, khẩn cầu nhìn nàng.

Tần Nam Tinh không biết vì sao hắn lại không cho nàng một đáp án rõ ràng, cơn giận ập tới, nàng đạp mạnh lên giày Vân Đình một cái, "Ai muốn chờ chàng, có chờ thì chính là chờ nam nhân của bản Quận chúa!"

Dứt lời, Tần Nam Tinh xoay người rời đi, "Đóng cửa!"

"Vâng, Quận chúa."

Cửa phủ Hoài An vương đóng lại trước mắt Vân Đình.

Ánh mắt Vân Đình u ám không rõ.

Chư vị thân vệ bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, sao đột nhiên lại thành như vậy?

Mọi người đẩy đẩy Phất Tô, tỏ ý bảo hắn đi lên quan tâm Tướng quân một chút, thuận tiện nhắc nhở Tướng quân, chớ có ngẩn người trước cửa phủ người ta.

Phất Tô bị đẩy đến lảo đảo, oán hận đi đến trước mặt Vân Đình nhưng khi hắn thấy Vân Đình nhìn tới mình thì lại cười ngốc hỏi: "Tướng quân, ngài cùng Quận chúa thế nào rồi?"

Đôi mắt phượng của Vân Đình u ám lạnh lẽo, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng như nước trước mặt Tần Nam Tinh, giọng hắn lạnh thấu xương: "Tiến cung!"

"A?"

Phất Tô sửng sốt, chẳng hiểu mô tê gì hỏi lại: "Nhập cung để làm gì ạ?"

"Cầu chỉ tứ hôn." Giọng nói Vân Đình kiên quyết chắc chắn.


Để lại một đám thân vệ đờ đẫn, Vân Đình phóng người lên ngựa, vội vã đi chính xác về hướng hoàng cung.

Hắn đợi không được, bất luận Tinh nhi có thân phận gì, bất luận chuyện bệ hạ có thể hoài nghi lòng trung thành của mình, hắn cũng phải đi cầu chỉ tứ hôn, hắn muốn cưới Tần Nam Tinh, không thể chờ đợi được nữa.

Mà lúc này, sau khi khí thế hung hăng trở về Lãm Tinh uyển, Tần Nam Tinh vỗ mạnh bàn một cái, "Tức chết bản Quận chúa mà, cái tên đại ngu ngốc này!"

Thanh Loan bị giữ lại trong phủ nên không biết đã phát sinh chuyện gì, nhỏ giọng hỏi Thanh Tước.

Thanh Tước âm thầm nói bên tai nàng, "Quận chúa đại khái là thẹn quá hóa giận."

"Thanh Tước, ngươi nói cái gì?" Tần Nam Tinh nghe được, bỗng dưng xoay người, vốn dĩ dung nhan xinh đẹp kia đang vô cùng tức giận nhưng lúc này lại cười như không cười nhìn nàng.

Thanh Tước bị dọa sợ, vội vàng nép sát vào người Thanh Loan thụt lùi ra ngoài, "Thanh Loan tỷ tỷ, cứu ta!"

Thanh Loan tiến lên, kéo cánh tay Quận chúa nhà mình, cười nói: "Quận chúa đang tức giận sao? Vậy nô tỳ nói tin tốt cho Quận chúa nghe khiến người vui vẻ một chút nha?"

Nằm nhoài người trên giường La hán mềm mại, Tần Nam Tinh lười biếng khép hờ mắt, "Chuyện gì lại khiến bản Quận chúa vui vẻ? Liễu Phiêu Diêu tự sát hay là bị bắt gian rồi?"

"..." Khóe môi Thanh Loan co rút, đối với chuyện vui vẻ này của Quận chúa nàng không dám gật bừa, ho nhẹ một tiếng, "Đều không phải."

Tiếp đó thần bí nói: "Yến thế tử mời bà mối tới đây nhưng mà vì Quận chúa cùng Vương gia đều không ở trong phủ, nên đã hẹn ngày mai lại tới!"

Không đợi Tần Nam Tinh phản ứng, tinh thần của Thanh Tước đang run lẩy bẩy đứng bên cạnh đột nhiên phấn chấn, kinh ngạc kêu lên: "Yến thế tử! ! ! ! !"

"Là Yến thế tử được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất công tử sao? Cái vị quân tử khiêm nhường, ngọc nhan dịu dàng - Nam Ẩn vương Yến thế tử!"

"Trời ạ! Quận chúa, người vừa thoát khỏi đóa hoa đào nát là công tử Tống gia, thì mấy đóa hoa đào tốt lập tức nở từng cái từng cái.

Đầu tiên là Vân Đình đại Tướng quân, quyền thế ngút trời, ngọc diện chiến thần, sau đó lại là Yến thế tử, công tử như ngọc.


Không biết sau này còn ai nữa đây? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nữ tử toàn thiên hạ sẽ hâm mộ người chết mất."

Yến là quốc họ của nước Vĩnh Chu, Nam Ẩn vương là bào đệ* của hoàng thượng, là Vương gia danh chính ngôn thuận, cùng Hoài An vương vốn chỉ là công thần được phong làm Vương gia khác họ thì hoàn toàn bất đồng, người kia mới chính là hoàng thân quốc thích thật sự.

*Bào đệ: Em trai ruột cùng mẹ.

Hơn nữa thuở nhỏ, Nam Ẩn vương cùng hoàng đế có quan hệ thân thiết sâu đậm nên ông ấy rất được sủng ái.

Với tư cách Nam Ẩn vương Thế tử, Yến Từ đương nhiên cũng được hoàng đế ái ốc cập ô*.

*Ái ốc cập ô: yêu ai yêu cả đường đi lối về, ý là được thương lây.

Hơn nữa bản thân Yến Từ vốn đã ưu tú, khiến cho hoàng đế vô cùng yêu thích, còn yêu thích hơn cả hoàng tử của mình.

Cũng chẳng trách, Thanh Tước kích động như vậy.

So với sự kích động của Thanh Tước, phản ứng của Tần Nam Tinh rất bình thường.

Bởi vì kiếp trước Yến Từ đã từng bày tỏ hảo cảm với nàng, bất quá cũng không gióng trống khua chiêng phái bà mối tới như vậy, chắc là do kiếp trước nàng chưa từ hôn.

Ngón tay chống cái cằm tinh xảo, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ nâng, thờ ơ nói: "Thanh Loan, trừ Yến Từ ra, hôm nay có phải còn có người khác tới nữa không?"

"Quận chúa thông minh, sau khi những người khác thấy Yến thế tử tới thì cũng rối rít mang canh thiếp của nhi tử có độ tuổi phù hợp nhà mình đến, thiếu chút nữa đã đạp hư cửa Vương phủ của chúng ta, thật may hôm nay người ra ngoài."

Thanh Loan nhớ đến cảnh nhộn nhịp lúc trưa, không nhịn được chậc lưỡi hít hà.


"Chậc, đầu năm nay, ngay cả cầu hôn cũng theo phong trào." Thanh Tước thở dài nói.

Tần Nam Tinh cười nhạo một tiếng, tay ngọc nhỏ nhắn nâng lên, dùng gậy bạc gảy gảy lư hương, thanh âm nhàn nhạt: "Trong mắt bọn họ, người Yến thế tử coi trọng thì nhất định là người tốt, nên bọn họ mới theo Yến Từ."

"Đúng vậy, nghe nói lần trước Yến thế tử mặc một bộ cẩm bào màu nguyệt bạch*, thế là trong suốt đoạn thời gian đó, trên đường toàn thấy nam nhân mặc cẩm bào màu trăng non."

*Màu nguyệt bạch: là màu xanh (nước biển) nhạt, người xưa tin rằng màu của mặt trăng không phải là màu trắng tinh khiết mà có một chút màu xanh.

(Theo baidu.

com).

Lúc nghe Thanh Loan nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tần Nam Tinh trầm tĩnh, "Cứ thuận theo bọn họ đi."

Thanh Tước cười híp mắt nhích lại gần, "Quận chúa, người nhìn xem Yến thế tử và Vân đại tướng quân so ra thì cũng không phân cao thấp, nếu Đại tướng quân chọc người tức giận, hay là người cùng Yến thế tử hắc hắc hắc..."

Tay ngọc duỗi một cái, trực tiếp nắm được cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện ồn ào của Thanh Tước, biến nó thành một cái mỏ vịt, Tần Nam Tinh lúc này mới cười ý vị thâm sâu, "Hắc cái đồ quỷ đầu to nhà ngươi!"

"Ưm ưm ưm..." Bị Quận chúa nhà mình bóp miệng, Thanh Tước giãy không ra, chỉ có thể đáng thương, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần Nam Tinh.

Trước khi Tần Nam Tinh buông tay, đôi mắt hoa đào híp lại, giọng nói dễ nghe mang theo uy hiếp: "Còn dám nói bậy bạ hay không?"

"Ưm ưm ưm!" Không dám!

Thấy nàng điên cuồng lắc đầu, Tần Nam Tinh mới hài lòng buông tay, cũng thuận tay nhận lấy khăn Thanh Loan đưa tới, lau chùi sạch sẽ tay ngọc trắng nõn.

Lúc này nàng mới ung dung thong thả tiếp tục nói: "Yến thế tử dù có tốt hơn nữa, cũng không bằng Vân Đình."

Thanh Tước cùng Thanh Loan đưa mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều thấy được sự khó hiểu.

Không nghĩ tới Quận chúa lại thích Đại tướng quân như vậy.

Mặc dù Đại tướng quân quả thật không tệ, nhưng rốt cuộc vì sao Quận chúa lại đột nhiên không phải Vân đại tướng quân thì không thể chứ, trước kia cũng không thấy hai người bọn họ có qua lại gì cả.


"Các ngươi không hiểu đâu." Tần Nam Tinh chậm rãi đứng lên, qua một hồi ầm ĩ như vậy, luồng khí uất nghẹn trong lòng nàng cũng đã phân tán đi nhiều.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nghĩ, có thể Vân Đình đã gạt nàng một số chuyện, mà chính những chuyện này đã khiến cho kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều không thể cưới nàng.

Rất có khả năng, nhưng rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Hàng mi dài rũ thấp, che giấu nghi ngờ nơi đáy mắt.

Còn về chuyện Yến Từ, Tần Nam Tinh tạm thời không muốn cân nhắc.

Chỉ là không nghĩ đến, nàng không muốn cân nhắc Yến Từ, nhưng Yến Từ lại vô cùng nghiêm túc muốn cưới nàng.

...

Mái hiên nguy nga, ngói lưu ly vàng sáng, ánh sáng sau giờ Ngọ nhu hòa chiếu xuống, trông rất huy hoàng thần bí, nhưng cũng lộ ra vẻ tĩnh lặng tịch mịch.

Tiếng vó ngựa truyền đến phá tan sự yên tĩnh.

Vân Đình vứt ngựa ở bên ngoài, sải bước vào cung.

Tất cả Ngự lâm quân thủ cửa cung đều nhận ra Vân đại tướng quân, thậm chí còn có người xuất thân là thủ hạ của Vân Đình.

Lúc này vừa thấy Vân Đình, bọn họ lập tức cung kính nói: "Mạt tướng tham kiến Đại tướng quân."

"Đứng lên đi." Vân Đình trầm giọng trả lời.

Trước mặt người ngoài, từ trước đến giờ hắn luôn nói năng thận trọng, thần sắc lúc nào cũng lạnh lùng cứng rắn.

"Chiếc xe ngựa ngoài kia là của ai?" Chẳng biết tại sao, khi Vân Đình thấy cỗ xe ngựa bằng gỗ trầm hương xa hoa lại khiêm tốn ngoài cửa cung, thần sắc lại rất cổ quái, hắn luôn cảm thấy cỗ xe này rất quen mắt.

Phó thống lĩnh Ngự lâm quân trả lời: "Là của Yến thế tử ạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận