Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Bên này, Vân Đình nhanh chóng dẫn theo Phó thống lĩnh Ngự lâm quân đến phủ Hoài An vương.

Vừa vặn cách Hoài An vương một con phố thì đuổi kịp đám người Yến Từ.

Vân Đình ngồi trên lưng ngựa nhìn Yến Từ, giọng nói trầm thấp từ tính, "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, thu hồi thánh chỉ."

Phó thống lĩnh tiến lên, hướng Lương công công đưa tay, "Công công, mời đưa thánh chỉ lại đây."

Lương công công kinh ngạc nhìn về phía Yến Từ, "Yến thế tử, cái này..."

Con ngươi trong suốt của Yến Từ vẫn không chút gợn sóng như cũ, nụ cười tựa như lúc ban đầu ấm áp mà đạm bạc, "Bản thế tử muốn biết, Đại tướng quân đã cầu xin bệ hạ chuyện gì lại khiến bệ hạ muốn thu hồi ý chỉ của chính mình."

Bệ hạ tại vị hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thu hồi một ý chỉ nào, nhưng hôm nay ngài lại vì Vân Đình mà thu hồi Thánh chỉ, ngược lại khiến Yến Từ cảm thấy bất ngờ.

Rốt cuộc Vân Đình đã nói cái gì với bệ hạ vậy chứ.

Đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Yến Từ, mắt phượng của Vân Đình thâm thúy u ám, môi mỏng hé mở, nhàn nhã nói, "Chuyện bản Tướng thỉnh cầu cùng chuyện bệ hạ thu hồi Thánh chỉ không có liên quan gì cả.

Bản Tướng chỉ là chạy chút việc giúp bệ hạ thôi."

Yến Từ trầm thấp cười một tiếng, "Thật sự là chạy việc sao? Bản Thế tử còn tưởng rằng tâm của Tướng quân hướng về Bình Quân quận chúa chứ."

Hôm nay hắn phái người đến cầu thân nhưng lại nhận về được một tin vô cùng thú vị, Quận chúa thế mà lại cùng với Vân Đại tướng quân đi du hồ.

Bây giờ, Vân Đình lại tới đây thu hồi thánh chỉ tứ hôn của hắn và Quận chúa, vậy nên cũng không thể trách Yến Từ suy nghĩ nhiều được.

Cho dù Yến Từ đứng trên mặt đất, phải ngẩng đầu lên nhìn Vân Đình trên lưng ngựa thì vẫn như cũ không có nửa phần hèn mọn, lại càng không bị uy áp của Vân Đình áp chế, vẫn ôn ôn nhã nhã, trấn định như thế.

Vân Đình cảm thấy cái tên Yến Từ này muốn trở thành tình địch của mình, thật rất khó giải quyết, người này nhìn thì dịu dàng như ngọc, nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ tâm địa gian trá, nhìn một chút xem mấy câu mà hắn hỏi.

Mỗi câu đều là cạm bẫy.

Thật không hỗ là nam nhân kiếp trước có thể trở thành Đế vương.

Chậc!

Bất quá, Vân Đình hắn cũng không phải ăn chay, muốn cưới người trong lòng hắn yêu nhất, trước hết phải bước qua xác của hắn cái đã.

Ngay sau đó, Vân Đình thản nhiên gật đầu, "Không sai, Bình Quân quận chúa có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, bản Tướng hiển nhiên cũng có lòng yêu thích cái đẹp, theo lời của văn nhân các người nói, cái này gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu có đúng không?"

Nghe thấy Vân Đình không chút giấu giếm nói, dung nhan vốn ôn nhã của Yến Từ cũng lạnh xuống, "Vân Đại tướng quân tài hoa xuất chúng, chỉ là Tướng quân không biết cái gì gọi là đến trước đến sau sao?"


"Quả thật là không biết." Vân Đình cười như không cười nhìn Yến Từ, hoàn toàn không muốn tiếp tục, đưa tay nói: "Giao thánh chỉ ra đây, Hoàng thượng vẫn đang chờ bản Tướng về phục mệnh."

Yến Từ có thân hình cao ráo mảnh khảnh, quả nhiên phong nhã vô song, lúc này giọng nói vẫn rất đúng mực, "Không nhọc Vân tướng quân phiền lòng, bản Thế tử tự mình đi gặp Hoàng thúc trả lại."

"Vậy thì...!mời ngài."

Cánh tay Vân Đình mở ra, nhường cho Yến Từ một con đường.

Sau đó nhìn về phía Phó thống lĩnh, "Ngươi theo Thế tử hồi cung phục mệnh."

"Vâng..." Phó thống lĩnh cảm thấy có phải mình đã nghe được bí mật động trời gì rồi không, Lương công công bên cạnh cũng cảm thấy hệt như vậy.

Mọi người ai cũng ôm tâm tư khác nhau, rất nhanh đã giải tán.

Vân Đình nhìn bọn họ rời đi, mắt phượng vốn đang ánh lên ý cười thản nhiên lập tức đông lại, "Phất Tô, nhanh đi điều tra xem khi nào Hoài An vương hồi kinh, bản Tướng muốn gặp Hoài An vương."

"Thuộc hạ đi làm ngay."

Cách một con đường, Vân Đình nhìn cánh cửa phủ Hoài An vương đang đóng chặt, thần sắc quỷ quyệt lạnh lẽo, "Tinh nhi, nàng...!là của ta."

Trời cao cho hắn cơ hội sống lại lần nữa chính là để hắn không giẫm lên vết xe đỗ.

Trải qua lần này, Vân Đình cảm thấy nếu cứ thuận theo tự nhiên thì dù có sống lại mấy đời cũng không có được nữ nhân mình yêu mến, thậm chí còn không bảo vệ được nàng.

Mắt phượng vốn trong suốt, lúc này lại trở nên u tối hung ác khiếp người.

...

Tần Nam Tinh không biết cuộc tranh đấu giữa các nam nhân sắp nổ ra, cũng không biết mình thiếu chút nữa đã bị gả ra ngoài, lúc này nàng vẫn đang cầm thoại bản nghiên cứu rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề.

Không bao lâu sau, Thanh Tước đến báo Tô Thành tới, lúc này tay ngọc mới khẽ nâng, giọng nói mỹ lệ lại mang chút lười biếng, "Cho hắn vào đi."

Từ sau chuyện lần trước, sau khi phụ vương rời đi, ông đã điều Tô Thành đến Lãm Tinh uyển cho nàng sử dụng.

Dẫu sao ban đầu hắn cũng là thủ lĩnh đội thân vệ của mẫu phi nàng.

Đại khái là Hoài An vương đã ý thức được nữ nhi nhà mình trưởng thành rồi, cũng cần có thân vệ tự thân bồi dưỡng, mà Tô Thành chính là lựa chọn tốt nhất.

Lúc Tô Thành vào Lãm Tinh uyển, Tần Nam Tinh đang nghiêng người dựa trên giường La hán, tay ngọc nhỏ nhắn cầm một khối Quế hoa cao có hình con thỏ vô cùng tinh xảo.

Nhìn Quận chúa chẳng thèm chớp mắt đã cắn vào cái đầu tinh xảo như thật của con thỏ, khóe mắt Tô Thành co rút.


Quận chúa bây giờ cùng với khi còn nhỏ, biến hóa thật lớn.

"Quận chúa, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Tần Nam Tinh ung dung nuốt bánh ngọt xuống rồi dùng khăn lau tay, sau đó mới thong thả mở miệng: "Nói đi."

"Khởi bẩm Quận chúa, thuộc hạ nhận được tin tức, hôm nay Yến thế tử đến chỗ Hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn cho người và hắn, sau đó lại bị Vân Đình Đại tướng quân đoạt về."

"Cái gì, tứ hôn?" Dung nhan vốn xinh đẹp rực rỡ của Tần Nam Tinh lúc này lại nhiễm mấy phần kinh ngạc, sau đó khi nghe đến đoạn Vân Đình ngăn lại kịp, mới không nhịn được cười ra tiếng, lá gan của hắn cũng thật lớn, không biết đã dùng cách gì ngăn lại thánh chỉ của hoàng thượng?

Nhưng mà Yến Từ cũng thật ác, trực tiếp thỉnh chỉ tứ hôn luôn.

Ngay cả cơ hội cự tuyệt, cũng không cho nàng.

Không nghĩ tới Quận chúa không những không tức giận mà còn cười ra tiếng, Tô Thành càng nhìn càng không hiểu tiểu chủ tử nhà mình, thấp giọng hỏi: "Quận chúa có chuyện gì vui sao? Chẳng lẽ người không muốn gả cho Yến thế tử?"

"Yến Từ người này tâm tư kín đáo, lòng lại say mê quyền thế, đương nhiên không phải lựa chọn tốt nhất dành cho bản Quận chúa." Ngón tay nhỏ nhắn của Tần Nam Tinh chống cằm, đôi mắt hoa đào hơi rủ xuống, nơi đuôi mắt hiện một vệt tối mờ nhạt.

Tô Thành nghe được câu trả lời như vậy thì vô cùng khiếp sợ, "Sao Quận chúa lại biết được?"

Trong ấn tượng của hắn, Yến thế tử ôn hòa tao nhã, mặc dù tài hoa xuất chúng nhưng trời sinh tính tình đạm bạc với danh lợi, nhìn thế nào cũng không giống loại người yêu thích quyền thế, Yến thế tử và người mà Quận chúa nói thật sự là cùng một người sao?

"Sao Bản Quận chúa lại biết được chuyện này, ngươi cũng không cần phải biết, chuyện ngươi cần biết là nếu quý sinh mạng thì cách xa Yến Từ một chút."

Tần Nam Tinh là người đã sống hai đời, đương nhiên biết được tương lai Yến Từ chính là bậc Đế vương, nếu gả cho hắn, sau này nàng phải đối mặt với tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần của hắn.

Phải cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh đoạt sủng ái của một nam nhân, người này còn không phải là nam nhân nàng yêu thích.

Nàng thật vất vả mới sống lại một lần này, sao có thể tự tìm đường chết.

Chỉ một cái trạch viện Vương phủ thôi mà nàng còn không nhìn rõ được lòng người, huống chi cùng một đám nữ nhân tranh đoạt.

Nếu ở trong thoại bản thì người như nàng chắc chắn không sống nổi qua trang thứ nhất.

Suy nghĩ một chút đã sợ đến run lẩy bẩy.

"Chuyện này ngươi cứ nghe theo bản Quận chúa.

Nhưng mà Vân Đình làm sao để ngăn lại thánh chỉ?" Tần Nam Tinh ngược lại nổi lên hứng thú với Vân Đình, "Hắn từ trong cung tới sao? Là hoàng tượng phái hắn tới? Tại sao hoàng thượng lại thay đổi chủ ý vậy?"


Nghe Quận chúa nhà mình hỏi một loạt vấn đề, Tô Thành mặt không biểu tình, trả lời từng câu một, "Thuộc hạ chỉ tra được đúng là Vân đại tướng quân từ trong cung tới, bên người còn mang theo Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, chắc hẳn là ý của Hoàng thượng."

Dừng một chút, Tô Thành hơi do dự, "Chẳng qua là thuộc hạ không biết nguyên nhân vì sao, nội ứng trong cung vẫn chưa truyền tin tức tới."

"Chờ một chút." Tần Nam Tinh như có điều suy nghĩ, nhưng ngay sau đó lại khoát tay, "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, nếu có tin tức, lập tức tới bẩm báo."

Chỉ là...

Còn chưa đợi được tin tức của Tô Thành.

Đến ngày thứ hai, trước cửa phủ Hoài An vương đã xuất hiện rất nhiều bà mối mà các phủ phái đến để giúp nhi tử đến tuổi nhà mình cầu thân.

Này thì thôi đi, thậm chí có phủ vì muốn bày tỏ sự coi trọng mối hôn sự này mà trưởng bối cũng tự mình tới.

Trong lúc nhất thời, phủ Hoài An vương trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Tần Nam Tinh vừa rời khỏi giường rửa mặt chải đầu xong.

Nàng thay một thân váy lụa màu tím nhạt bên trên thêu đầy kỳ hoa dị thảo phức tạp, dù là màu sắc thanh đạm như vậy, cũng không khiến dung mạo của nàng nhợt nhạt nửa phần.

"Quận chúa, phải làm sao bây giờ?"

Quản gia từ bên ngoài vội vã chạy tới, nhiều người như vậy, tiếp đãi không hết nổi, nhưng cũng không thể thất lễ để khách đợi được.

Dẫu sao cũng toàn là những người có mặt mũi ở kinh thành.

Hôm qua bởi vì chủ nhân không có ở đây nên bọn họ mới thất vọng mà về, hôm nay Tần Nam Tinh có ở trong phủ bọn họ đương nhiên phải gặp người mới được.

Tay ngọc của Tần Nam Tinh khẽ vuốt tay áo lụa, sau đó nhàn nhã vẽ mày liễu tinh xảo, cánh môi đỏ thẫm trơn bóng hé mở, không nhanh không chậm nói: "Hoảng cái gì, mời tất cả đến đại sảnh."

Ngay sau đó nhìn về phía Tô Thành đang đứng một bên chờ, "Tô Thành, ngươi lập tức phái người truyền tin này đi."

Đuôi mắt đè xuống nụ cười giảo hoạt, nàng không tin, Vân Đình nghe được tin này còn có thể ngồi yên.

Chờ phân phó xong, Tần Nam Tinh còn có tâm trạng nói, "Trước bày tảo thiện* đi, sau khi dùng tảo thiện, lại đi gặp bọn họ một lát."

*Tảo thiện: bữa sáng, Ngọ thiện: bữa trưa, Vãn thiện: bữa tối.

Thế nhân đều nói, một trong những thứ đáng sợ nhất thế gian chính là miệng lưỡi khéo léo của bà mối, nàng ngược lại muốn tự mình mở mang kiến thức một chút.

Phủ Đại tướng quân.

Chân trước những người đó vừa bước vào Hoài An vương phủ, chân sau Vân Đình lập tức biết được tin tức.

Bên trong thư phòng, hắn đột nhiên vỗ bàn một cái, án thư làm từ gỗ Kim Ti Nam nháy mắt vỡ thành từng khối, "Lý nào lại vậy!"

Hắn thật vất vả mới giải quyết được tên tình địch Yến Từ, bây giờ lại mọc ra thêm một đám nữa.


Mẹ nó, không phải lại muốn đoạt nữ nhân với hắn chứ!

Phất Tô đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn đống gỗ vụn kia, yên lặng nghĩ: Lại phải đổi án thư mới rồi.

Dựa theo tốc độ đập vỡ án thư mấy ngày nay của Tướng quân, bọn họ có lẽ phải trữ mười mấy cái án nữa mới đủ dùng.

"Phất Tô!" Vân Đình cất tiếng gọi lớn.

Âm thanh trong trẻo nhưng lại đinh tai nhức óc.

Xoa xoa lỗ tai, Phất Tô trấn định như thường tiến lên phía trước, "Có thuộc hạ."

"Đi ghi lại tất cả những người đến phủ Hoài An vương cầu thân vào sổ nhỏ cho ta!" Lúc Vân Đình nhắc đến bọn họ, từ lời nói đến nét mặt đều có vẻ nóng nảy, ngữ điệu lạnh lẽo, ánh mắt cũng u ám khiếp người.

Nhìn Tướng quân nhà mình như vậy, Phất Tô liền biết Tướng quân thật sự nghiêm túc với chuyện này.

Sắc mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn lên, cung kính nói: "Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."

Ngay lúc Phất Tô xoay người, Vân Đình đột nhiên gọi hắn lại, "Khoan đi đã."

"Vâng?" Phất Tô xoay người lại, khom người cung kính, rất sợ Tướng quân giận cá chém thớt với hắn.

Thế nhưng Vân Đình lại cả giận nói: "Ngẩng đầu nhìn bản Tướng, bản Tướng hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó."

"A? Tướng quân muốn hỏi gì ạ?" Phất Tô kinh ngạc ngước mắt, hình ảnh đập vào mắt hắn đầu tiên chính là đôi tai đỏ rực lộ ra ngoài của Tướng quân nhà mình, Tướng quân...!không phải đang xấu hổ chứ?

Ông trời ơi, mau chọc mù mắt hắn đi.

Thấy tầm mắt Phất Tô đặt trên tai mình, Vân Đình cắn răng nghiến lợi nói, "Bản Tướng chỉ muốn ngươi nhìn xem hôm nay y phục và dung mạo của bản Tướng thế nào?"

Phất Tô rốt cuộc cũng có phản ứng kịp.

Hắn chỉ thấy hôm nay Tướng quân mặc một bộ cẩm bào mềm mại màu xanh tím, vai rộng eo hẹp chân dài, mái tóc đen như mực được cố định bằng ngọc quan, lộ ra vầng trán đẹp mắt, cả gương mặt tuấn tú cũng lộ ra ngoài.

Anh tuấn đến nổi hoàn toàn không có bất kỳ góc chết nào.

Giơ ngón tay cái lên, Phất Tô khen ngợi, "Hôm nay Tướng quân phong độ cực tốt."

Thấy Phất Tô không giống đang nói dối, lúc này Vân Đình mới lướt qua hắn, nhanh chóng rời đi.

Để lại Phất Tô chết lặng đứng đó, Tướng quân ngài chạy làm gì chứ?

Vân Đình chạy làm gì à?

Dĩ nhiên là hắn phải đi dỗ nương tử tương lai rồi.

Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nếu không coi chừng thì trong chốc lát sẽ lập tức trở thành nương tử của người khác mất thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận