Hôm nay bậc cửa của phủ Hoài An vương sắp bị bà mối đạp phẳng.
Đến tận lúc Tần Nam Tinh dùng xong tảo thiện, người ngoài cửa ra vào vẫn nối liền không dứt, toàn bộ đại sảnh sắp chật ních người.
May mà đại sảnh của phủ Hoài An vương khá lớn, nếu không chỉ e là bọn họ phải đứng đợi ở ngoài vườn.
Tần Nam Tinh định chuẩn bị thay một thân "chiến bào" xinh đẹp, nên kêu Thanh Tước chạy việc, "Lấy bộ váy Lưu Tiên màu đỏ mà hôm trước mới làm xong đến cho ta."
"Quận chúa chờ một chút, nô tỳ đi lấy ngay." Thanh Tước vội vã rời phòng.
Bởi vì đại sảnh có rất nhiều khách nhân nên Tần Nam Tinh đã phái hết nha hoàn bên người mình đi qua đó hỗ trợ, chỉ để lại một mình Thanh Tước hầu hạ.
Chờ sau khi Thanh Tước rời đi, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Tần Nam Tinh bước ra sau tấm bình phong trước, tự mình cởi y phục.
Đến lúc chỉ còn mặc áo trong, Tần Nam Tinh nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ nên đưa cánh tay trắng nõn như ngọc ra ngoài, "Thanh Tước, đưa váy cho ta."
Bên ngoài bình phong.
Vân Đình vừa vào cửa, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh cánh tay ngọc từ sau tấm bình phong đưa ra, bóng loáng trơn mịn, nhẵn nhụi như sứ trắng lại mảnh mai tựa như chỉ cần bẻ một cái liền gãy mất.
Đẹp không thể tả.
Hắn theo bản năng sờ mũi một cái, sau đó vuốt sói liền muốn đưa tới.
Thật ra đây đều là hành động vô thức của hắn.
Chát!
Nàng vỗ lên mu bàn tay của hắn!
Vốn Tần Nam Tinh thấy "Thanh Tước" không lên tiếng mới xoay người lại, nhưng khi quay lại chỉ thấy được vuốt sói màu nâu đồng, nên lập tức đánh vào tay hắn, "Đăng đồ tử*!"
*Câu mắng những kẻ háo sắc.
"Người..."
Đang chuẩn bị gọi người tới.
Thì ngay sau đó, môi đỏ đã bị bàn tay kia che lại, eo cũng bị một cánh tay khác ôm lấy, thân hình chuyển một cái, cả người nàng đã dựa sát vào bức bình phong.
Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Là ta, chớ kêu."
Chỉ trong chốc lát, Tần Nam Tinh đã ngước mắt nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tinh tế của Vân Đình.
Đôi mắt hoa đào từ tức giận chuyển sang kinh ngạc, đến cuối cùng lại biến thành đắc ý.
Nàng biết ngay là Vân Đình sẽ đến mà!
Quả nhiên là đến thật rồi!
Cơ thể vốn đang cứng ngắc, sau khi xác định là Vân Đình thì dần dần thả lỏng tựa như một vũng nước nhỏ bị Vân Đình đè lên trên tấm bình phong.
Tay ngọc vốn đang chống trước ngực hắn cũng từ từ đưa ra sau, vẽ vòng vòng lên tấm lưng bền chắc đẹp đẽ của Vân Đình.
Cảm thụ của Vân Đình vô cùng sâu sắc, hắn vốn đang ôm trong lòng một khối ngọc thạch thơm ngát nhưng giờ lại dần dần biến thành một khối bánh bao thơm mềm, thật muốn cắn một cái.
Trong nháy mắt miệng lưỡi Vân Đình khô khốc.
"Ta buông nàng ra, nàng đừng kêu đó."
Tần Nam Tinh nghe giọng của hắn khàn khàn, đáy mắt càng hiện lên mấy phần đắc ý, nàng cũng không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi dài.
"Thình thịch..."
Nhìn hàng mi dài của nàng khiêu khích chớp chớp.
Vân Đình cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh, tựa như có thể từ lồng ngực nhảy ra ngoài.
Nhất là khi tiểu bại hoại này còn dùng cánh môi ướt át mềm mại đụng vào lòng bàn tay hắn một cái.
Chọc trúng ngay chỗ ngứa, hắn thật muốn bùng nổ!
Không muốn làm quân tử nữa, lão tử muốn ăn!
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Vân Đình vốn đen như mực bỗng nhiên trở nên biến ảo khó lường, thậm chí nhiễm chút ánh đỏ điên cuồng.
Niệm Thanh tâm chú!
Chết tiệt, vô dụng!
Mạnh mẽ đè nén nội tâm nóng bỏng nồng nhiệt của mình xuống, Vân Đình đột nhiên rút tay về, sau đó ra sức chùi lên ống tay áo chính mình, tựa như muốn lau cảm xúc tê ngứa tận xương này đi.
Nếu không hắn sợ mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó mất!
Dẫu sao có con mồi thơm ngon như trước mặt, hắn thật sự rất đói, đói đến nỗi tùy thời tùy chỗ đều có thể đè nàng ngã xuống đất, ăn vào bụng.
Lúc nào nơi nào cũng có thể!
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nam Tinh khẽ bĩu.
Nàng vừa muốn tiếp tục khi dễ hắn, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, cằm đã bị Vân Đình nằm lấy, tiếp theo đó là hô hấp nóng bỏng cùng với giọng nói khàn khàn hấp dẫn của hắn truyền tới, giọng nói mang theo sự kiềm chế rõ ràng, "Đừng có câu dẫn, ta chịu không nổi."
Thấy ánh mắt kia của hắn, chính là ánh mắt kìm nén đến sắp nứt toác ra, trong lòng Tần Nam Tinh nổi trống, nàng cũng không muốn trước khi thành thân đã hiến thân cho hắn, dù cho khiêu khích hắn thế nào đi nữa thì cũng có giới hạn.
Tần Nam Tinh dồn sức đẩy Vân Đình ra, quay lưng lại, "Chàng ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo."
Sau đó tóm lấy y phục trên bức bình phong che lại phong cảnh trước ngực.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mảnh mai nhưng lại đẹp đến tận cùng của nàng, Vân Đình đẩy bức bình phong sang một bên, chậm rãi bước ra ngoài.
Nào ngờ, mới vừa mới đi được một bước.
Tiếng bước chân cùng giọng nói kinh hỉ của Thanh Tước từ bên ngoài truyền đến, "Quận chúa, nô tỳ mang váy Lưu tiên đến rồi, người mặc nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, nhưng mà phải phối hợp với bộ trang sức hoa mẫu đơn nữa thì càng xinh..." đẹp hơn.
Lời còn chưa dứt, nàng đã nghe thấy giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn của Tần Nam Tinh vang lên, "Đứng lại, không được đi vào!"
Tần Nam Tinh vừa nói vừa thuận thế kéo Vân Đình đang ở lối vào bức bình phong trở về, đè hắn ngồi xuống ghế thêu dưới chân nàng.
Vân Đình thân cao chân dài, ngồi xuống như vậy, gò má vừa vặn đối diện với bụng của Tần Nam Tinh.
Mùi thơm sâu kín tràn ngập.
Là hương hàn mai nhàn nhạt.
Đầu óc Vân Đình mộng mị, ánh mắt vốn hiện lên màu đỏ cuồng nhiệt dần dần mất phương hướng chìm đắm trong lãnh hương*.
*Lãnh hương: từ dùng khi đề cập đến hương thơm của hoa, trái cây, hoặc của người phụ nữ.
(Theo baidu.
com)
Chỉ là hầu kết hắn khẽ run rẩy, có thể thấy được hắn đang cực kỳ khắc chế.
Lúc này Tần Nam Tinh chỉ chú ý động tĩnh của Thanh Tước ở bên ngoài, cũng không thấy được phản ứng này của Vân Đình.
Thanh Tước dừng chân, kỳ quái hỏi, "Quận chúa, người không muốn váy này nữa sao?"
"Ngươi treo lên bình phong rồi lập tức ra ngoài đi." Giọng nói Tần Nam Tinh mê hoặc mềm nhũn, mơ hồ lộ ra vài tia ngọt ngào.
Khiến Thanh Tước nghe được liền cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, nàng vừa treo y phục vừa nói: "Ở trước mặt nam nhân, Quận chúa đừng nói chuyện dễ nghe như vậy, tránh cho bọn họ cầm lòng không được."
Tần Nam Tinh không trả lời Thanh Tước, ngược lại hơi cúi người, cánh môi đỏ thẫm như hoa dán sát vào bên tai Vân Đình, thì thầm nói: "Chàng...!cầm lòng được sao?"
Vẫn còn ở đây trêu chọc hắn.
Vân Đình bất chợt ngước mắt, tay hắn bắt lấy cánh tay của Tần Nam Tinh, hơi dùng sức một chút, Tần Nam Tinh đã đặt mông ngồi trên đùi hắn.
Ngay sau đó, cằm lần nữa bị Vân Đình nắm được, môi đỏ mọng khẽ mở.
Hàm răng như ẩn như hiện.
"Chàng...!A!"
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị Vân Đình hung hăng ôm vào trong ngực, "Đã cảnh cáo nàng, nhưng nàng lại không ngoan chút nào!"
Môi mỏng dán lên đôi môi đỏ mọng của Tần Nam Tinh, mắt phượng nhiễm đầy dã tính bạo ngược hệt như dã thú.
Khoảnh khắc tiếp theo, những nụ hôn dày đặc rơi xuống quấn quýt giữa răng môi nàng, ùn ùn kéo đến khiến người ta kháng cự không được, giãy giụa không thoát, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Tần Nam Tinh có thể cảm nhận được mọi thứ của mình như bị quét sạch không còn một mống.
Thậm chí, hắn còn muốn chiếm đoạt hết thảy của nàng, chiếm giữ cả linh hồn lẫn thể xác.
Bên trong bình phong, cuồng nhiệt lại lưu luyến.
Bên ngoài bình phong, Thanh Tước hoàn toàn không ý thức được bên trong đang xảy ra chuyện gì, sau khi treo y phục của Quận chúa lên liền bước ra khỏi phòng.
Tần Nam Tinh phân tâm lắng nghe tiếng bước chân ở bên ngoài.
Bên hông lại bị ngón tay thon dài của Vân Đình bóp một cái, hắn dán sát vào người nàng, bá đạo nói: "Lúc này, không cho phép nghĩ đến người khác."
Tần Nam Tinh hơi giãy giụa một chút.
"Ưm, thả, ra, trước."
Nghe được lời của nàng, Vân Đình miệng thì đồng ý nhưng lại hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng đã có chút sưng của nàng một cái mới buông tay.
Cánh môi hai người đều ướt át, gò má đều đỏ ửng.
Vân Đình thấy tóc mai nàng rối loạn, con ngươi ngậm nước, hắn dùng một tay nâng cằm nàng, một tay lại vuốt ve gương mặt đỏ thắm của, cười khẽ một tiếng, tựa hồ mang chút đắc ý khoe khoang, "Mặt thật đỏ."
"Xấu hổ sao?"
Là hắn làm cho nàng xấu hổ!
Nghĩ nghĩ một chút, trong lòng hắn cảm thấy vừa nồng nhiệt vừa đắc ý.
Tần Nam Tinh lau cánh môi còn dính nước miếng hắn, trợn mắt nhìn hắn nói: "Ai xấu hổ, kỹ thuật kém như vậy còn không biết xấu hổ mà khoe khoang!"
Nam nhân nào lại chịu được lời này, một tay hắn nắm chặt eo nàng muốn kéo nàng trở về, lần nữa chứng minh mình.
Ai ngờ Tần Nam Tinh không chút khách khí tát một cái, con ngươi ngậm nước, mờ mịt kiều mỵ, giọng nói đại khái là bởi vì chuyện vừa rồi nên có chút mềm mại trầm thấp, cực kỳ dịu dàng, "Định làm cái gì? Bản Quận chúa còn phải ra ngoài tiếp khách nữa!"
Nghe được Tần Nam Tinh muốn đi ra ngoài tiếp khách, Vân Đình càng không để cho nàng đi, "Không cho phép đi, nàng muốn gả cho người nào?"
"Dù sao chàng cũng không muốn cưới ta, ta gả cho người nào có liên quan gì tới chàng sao?" Đôi mắt hoa đào ướt át cố làm ra vẻ tức giận liếc nhìn hắn, chiếc mũi tinh xảo xinh xắn hừ một tiếng, ngạo kiều đáp.
"Ai nói ta không muốn cưới nàng!" Vân Đình bị nàng chọc giận, lớn tiếng nói.
Ngay sau đó bị Tần Nam Tinh che miệng lại, nàng cắn răng nghiến lợi nói, "Này, nhỏ giọng một chút, chàng muốn bị phát hiện sao."
Vân Đình bị lời nàng nói chọc cho phát cáu, hắn phí bao nhiêu tâm tư chỉ để cưới nàng, nhưng nàng lại muốn gả cho người khác.
Khó có được hôm nay không có người theo hầu hạ nàng, Vân Đình cầm cổ tay Tần Nam Tinh kéo xuống một cái, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, bỗng chốc lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Phát hiện cũng tốt, như vậy nàng cũng chỉ có thể gả cho ta."