Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


"Vui vẻ chứ, Yến thế tử tao nhã xuất chúng, thiên hạ vô song, có thể được mọi người ca ngợi như vậy, bản Quận chúa vì sao lại không vui?" Đôi mắt đẹp của Tần Nam Tinh lưu chuyển, trong mắt tràn đầy ý vui đùa nồng đậm.

Biết rõ là nàng đùa giỡn nhưng ánh mắt Vân Đình vẫn trầm xuống, "Muốn gả cho nam nhân khác, cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Nhưng ngược lại nàng cũng có thể chuẩn bị chuyện hôn sự trước được rồi."

Dứt lời, Vân Đình đứng dậy, "Đợi ta cưới nàng."

Giọng nói kiêu căng ngạo nghễ, vô cùng tự tin.

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt Tần Nam Tinh Vân Đình không chút giấu diếm bộc lộ ý nghĩ muốn chiếm nàng làm của riêng của hắn.

Tần Nam Tinh không kiềm được trái tim trong lồng ngực nảy lên một cái, nhưng ngoài miệng vẫn khiêu khích hắn như cũ, "Bản Quận chúa tao nhã xinh đẹp như vậy, vì sao phải chờ chàng?"

"Không đợi cũng không được, bởi vì sẽ chẳng ai dám cưới nàng." Vân Đình chắc chắn nói, sau đó lui về phía sau mấy bước, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng một cái.

Lúc này hắn mới xoay người sải bước ra khỏi đại sảnh.

Tần Nam Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng cười thấp, ừm, phép khích tướng quả nhiên dễ dùng.

Nhìn xem, bây giờ hắn quả nhiên nóng nảy sốt ruột rồi!

Đúng là nam nhân!

Sau khi dùng vãn thiện, đến lúc Tần Nam Tinh chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi ngủ thì mới nhớ Vân Đình vẫn chưa có giải thích với nàng.

Quên đi, ngày khác lại tìm cơ hội hỏi vậy.

Tần Nam Tinh buông thoại bản trong tay xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Ai ngờ Tô Thành lại gõ cửa bẩm báo, "Quận chúa, ước chừng một khắc đồng hồ sau Vương gia sẽ trở về phủ, ngài ấy có việc quan trọng muốn tìm ngài nói chuyện, trước tiên xin ngài đừng vội ngủ."

Chuyện quan trọng gì mà phải nói lúc hơn nửa đêm, Tần Nam Tinh oán thầm nghĩ.

Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn nghe lời đứng dậy thay quần áo.

Ai ngờ, một lần đợi này là phải đợi tận hai khắc đồng hồ.

Tần Nam Tinh nhíu mày liễu, "Sao phụ vương còn chưa tới? Có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Thanh Tước, ngươi đi xem một chút."

Thanh Tước lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, nàng ấy vội vã quay về, sau lưng còn dẫn theo thân vệ bên người của Hoài An vương, "Khởi bẩm Quận chúa, Bình phu nhân tự vẫn không thành, bây giờ vương gia đã đi qua bên đó rồi, tối nay chắc không thể tới, thỉnh Quận chúa đi ngủ trước."

Tần Nam Tinh vừa nghe được chuyện này, đột nhiên cười nhạt, thoại bản trong tay vỗ lên bàn một cái, phát ra âm thanh nặng nề.


"Tự vẫn không thành? Sao không trực tiếp chết luôn đi."

Nghe được lời này của Quận chúa, thân vệ không dám nhiều lời, "Nếu Quận chúa không có chuyện gì, thuộc hạ xin cáo lui trước."

"Đây là bà ta đang khiêu khích bản Quận chúa." Tần Nam Tinh gằn từng tiếng, giọng nói tràn đầy ác liệt cùng căm hận.

Nàng vốn dĩ cảm thấy mình đã trải qua sinh tử, sớm đã nhìn thấu những chuyện này nhưng Liễu Phiêu Diêu cứ khiêu khích, khiến cho nàng lại nổi lên tức giận.

Tần Nam Tinh hít sâu một hơi, tự giễu cười một tiếng, quả nhiên nàng vẫn chỉ là một người bình thường, vui giận đều hiện hết trên mặt.

Bên ngoài phòng, ánh sáng mờ nhạt, Thanh Loan lau chùi dạ minh châu, trong nháy mắt mọi thứ lại sáng rực lên.

Mà lúc này đáy mắt Tần Nam Tinh lại hiện lên sắc lạnh, dưới ánh sáng lại càng hiện lên rõ ràng.

Thanh Loan nhỏ giọng nói, "Quận chúa đừng có tức giận vì kẻ không đáng, tức giận hại thân thể, Vân đại tướng quân sẽ đau lòng."

Nàng đã sớm nhìn ra được, Quận chúa nhà mình và Vân đại tướng quân thích nhau, vì thế lúc này nàng mới nhắc tới ngài ấy để dời đi một chút sự chú ý của Quận chúa.

Nhưng mà hiện tại dù nhắc tới ai cũng không có ích gì.

Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh giương lên, dung mạo lại càng phát ra lạnh lùng cùng xinh đẹp, "Thanh Loan, sáng sớm ngày mai truyền tin cho Bác Dương hầu Lục tiểu thư, nói với nàng là Thưởng hoa yến mà Trưởng công chúa tổ chức, nhất định phải mời thêm Tống Trọng Hòa và Liễu Phiêu Diêu."

Bác Dương hầu Lục tiểu thư chính là khuê mật* của Tần Nam Tinh, quan hệ vô cùng thân thiết, nàng ấy lại là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nên rất được Trưởng công chúa yêu thích, mỗi lần muốn tổ chức tiệc rượu đều sẽ gọi nàng ấy đến giúp đỡ.

*Khuê mật: bạn bè vô cùng thân thiết, thường dùng chỉ tình bạn giữa nữ giới với nhau.

Mời thêm hai người, chỉ là một cái nhấc tay của nàng ấy mà thôi.

Nghe Quận chúa nói như vậy, thần sắc Thanh Loan cứng lại, lập tức cung kính trả lời, "Nô tỳ đã nhớ."

Lúc này Tần Nam Tinh mới chậm rãi đứng dậy, đi vào trong phòng.

Đôi mắt nàng tối tăm tựa như khe sâu chốn âm phủ, bên trong toàn là quỷ quái khiến cho người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.

Đáng tiếc, không người nào có thể thấy được.

Cũng như không người nào có thể biết, thật ra nàng chính là người từng bước từng bước từ trong vực sâu chốn địa ngục bò ra ngoài.

Những kẻ kiếp trước đã hại nàng, toàn bộ đều sẽ không được chết tử tế.

Vốn dĩ Tần Nam Tinh muốn bắt được phu quân trước, mấy chuyện khác nói sau, nhưng ai ngờ Liễu Phiêu Diêu lại không muốn, sớm tới tìm chết như vậy thì đừng trách nàng không cho bà ta sống thêm mấy ngày.

.

.

Một đêm không ngủ.


Sáng sớm ngày kế, Tần Nam Tinh mới vừa rời khỏi giường, Thanh Tước liền tới bẩm báo phụ vương đang ở đại sảnh chờ nàng.

Hơi dừng một chút, Tần Nam Tinh lại tiếp tục không nhanh không chậm rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, vấn tóc trang điểm.

"Quận chúa, vương gia đã chờ một hồi lâu rồi." Thanh Tước nhỏ giọng mở miệng, nàng chỉ sợ nếu để Vương gia chờ sốt ruột mà sinh ra bực bội với Quận chúa, há chẳng phải ảnh hưởng đến quan hệ cha con sao?

Nhưng hết lần này đến lần khác Tần Nam Tinh vẫn bình tĩnh như cũ.

Nàng khẽ vuốt tóc mai, đầu ngón tay mân mê hộp trang sức, vừa ung dung chọn trâm cài tóc hôm nay dùng, vừa nói: "Hoảng cái gì? Nếu có chuyện gấp thì tối hôm qua sao lại ở bên kia."

Xem ra cũng không phải chuyện lớn gì.

Hại nàng đêm qua phải hấp tấp từ trong chăn ấm đi ra, lại bị cho leo cây.

Phụ vương của nàng thì tốt rồi, đêm qua chỉ sợ là ôm ấp noãn ngọc ôn hương, trong đầu sớm đã không còn khuê nữ là nàng.

Bây giờ để cho ông chờ một chút thì thế nào?

Tần Nam Tinh sửa soạn ước chừng gần hai khắc đồng hồ mới chậm rãi ra cửa, váy dài nhẹ nhàng uốn lượn, phong thái xinh đẹp rực rỡ.

Tần Thương chờ đã lâu có chút nhịn không được, sau khi ngước mắt lên nhìn nữ nhi, nội tâm vốn đang buồn bực lại biến thành cảm khái, nữ nhi đã là đại cô nương rồi.

Nghĩ đến chuyện hôm qua Vân Đình nói với mình, Tần Thương siết chặt nắm đấm.

Đại cô nương cũng đến lúc xuất giá.

"Tinh nhi, tới đây."

Tần Nam Tinh nghe được giọng nói già dặn lại có chút hòa ái của phụ vương, khóe môi nâng lên độ cong cười như không cười, "Phụ vương tìm nữ nhi là có chuyện gì quan trọng sao?"

Trong giọng nói hàm chứa tia giễu cợt, liếc qua là thấy.

Tần Thương biết nữ nhi trách mình tối qua đi đến chỗ kia của Liễu Phiêu Diêu.

Ông than nhẹ một tiếng: "Tinh nhi, dẫu sao bà ấy cũng vừa mới mất đứa bé, hiện tại tinh thần lại không được tốt, phụ vương cũng không thể mặc kệ không để ý tới."

"Nữ nhi cũng không có ý này." Tần Nam Tinh chậm rãi tiến lên, thần sắc lười biếng, nhàn tản híp đôi mắt hoa đào một chút, sau đó đưa tay nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Được rồi, phụ vương có chuyện gì thì mau nói, nữ nhi còn có hẹn với Bác Dương hầu tiểu thư đi dạo cửa hàng may y phục nữa."

Tần Thương cũng không để ý đến sự lãnh đạm của nữ nhi, đột nhiên nghiêm nghị nói: "Phụ vương hỏi con một chuyện, con nhất định phải thành thật trả lời."

"Phụ vương, mời nói." Tay ngọc Tần Nam Tinh khẽ vuốt ve tách trà ấm áp, chậm rãi mở miệng.

"Con muốn gả cho Vân Đình Vân đại tướng quân sao?"


Nghe được lời này của phụ vương, cánh tay cầm tách trà của Tần Nam Tinh chợt căng thẳng, phút chốc lại nâng hàng mi dài lên, "Sao phụ vương lại nói những lời này?"

Tần Thương thấm giọng một chút mới trầm giọng nói, "Hôm qua Vân đại tướng quân nói với phụ vương một chuyện."

"Tịnh Phạm đại sư đã chính miệng nói con là người trời định mang mệnh phượng hoàng, hoàng thượng cũng đã biết.

Hôm qua vốn dĩ hoàng thượng đã nghĩ xong thánh chỉ gả con cho Yến thế tử, nhưng cuối cùng lại phái người đoạt trở về, có thể thấy hoàng gia nhất định sẽ nhúng tay vào sắp xếp hôn sự của con." Tần Thương nặng nề nhìn khuê nữ nhà mình, "Nếu con đối với Vân Đình đại tướng quân có ý, phụ vương sẽ lập tức định hôn cho các con, trước khi hoàng thượng có sắp xếp."

Cạch.

Tần Nam Tinh buông tách trà xuống, đồ sứ va chạm với nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Sau đó nàng ngước mắt nhìn phụ vương nhà mình, trong lòng đột nhiên nổi sóng, nhưng ngữ điệu vẫn ung dung, "Vân Đình quyền thế ngút trời, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý gả nữ nhi cho hắn."

Dừng một chút, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh nghiêm túc ngưng lại, "Có phải Vân Đình đã hứa hẹn cái gì hay không?"

Thật không hổ là nữ nhi của mình, thông minh như vậy, Tần Thương hết sức kiêu ngạo lại có chút xúc động, gật đầu đáp, "Xác thực là thế, Vân đại tướng quân nói hắn chuẩn bị tự thỉnh cầu hoàng thượng đi canh phòng biên giới, vĩnh viễn không hồi kinh nữa."

"..." Tần Nam Tinh đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói, "Hắn dám!"

Vĩnh viễn không hồi kinh.

Vậy mấy năm nay hắn liều mạng nơi sa trường, chiến công hiển hách, tất cả đều sẽ hóa thành hư không.

Con đường làm quan từ đây đứt đoạn, ngày sau cũng sẽ không có thăng tiến, hơn nữa còn từng bước từng bước thụt lùi.

Tất cả chỉ là vì cưới nàng, đáng giá không?

Bất luận hắn nghĩ như thế nào đi nữa, dưới con mắt của Tần Nam Tinh thì điều đó một chút cũng không đáng.

Tần Thương thấy nữ nhi tức giận như vậy, trong lòng đã sáng tỏ, "Nếu không làm như vậy, hoàng thượng sẽ không gả người mang mệnh phượng trời định cho hắn.

Bậc đế vương từ xưa đã đa nghi, hoàng thượng đến cháu ruột của mình còn không tin nổi, thì làm sao tin tưởng bề tôi được."

"Phụ vương sai rồi! Cháu ruột có thể danh chính ngôn thuận giẫm đạp lên Hoàng đế để thượng vị, còn bề tôi thì chỉ có thể mưu phản.

Hoàng thượng không thể tin cháu mình, nhưng bề tôi thì khác, nhìn toàn bộ lịch sử mà xem, có mấy vị hoàng đế nhân từ yêu dân mà thần tử lại mưu phản? Nhưng ngược lại, con cháu vì quyền thế mà mưu phản lại đếm không hết." Tần Nam Tinh lần nữa nâng tách trà lên, ngón tay lạnh băng chạm vào tách trà thì ấm dần lên.

Sưởi ấm một lúc lâu, thấy phụ vương dường như vẫn còn trầm tư, ánh mắt Tần Nam Tinh lóe lên, "Nữ nhi có một chủ ý."

Tần Thương nhìn ánh mắt giảo hoạt của nữ nhi, hỏi: "Chủ ý gì?"

"Bệ hạ chắc là không biết chuyện phụ vương đã biết nữ nhi mang mệnh phượng hoàng chứ?"

"Không biết."

Tần Thương không chút do dự trả lời, bởi vì Vân Đình đã nói với ông, ngoại trừ hắn, hoàng thượng, còn có Tịnh Phạm đại sư, thì không còn người nào biết chuyện này.

Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh cong thành trăng lưỡi liềm, ý vị thâm thường nói: "Vậy là được rồi."

"Nữ nhi có một chủ ý, phụ vương đưa tai qua đây."

Hướng về phía phụ vương nhà mình thần bí ngoắc ngoắc, môi đỏ của Tần Nam Tinh lộ ra ý cười, tựa như trong lòng đã có sẵn dự tính.

Càng nghe lời nữ nhi nói, ánh mắt của Tần Thương càng sáng lên, cuối cùng khen, "Ý kiến hay!"


Ngón tay nhỏ nhắn của Tần Nam Tinh vuốt ve tách trà đã lạnh dần, nghĩ đến chuyện mà cái tên đại ngu ngốc Vân Đình kia làm ra, nhịn không được mím môi, chờ xem nàng làm sao trừng trị hắn.

Ngốc chết đi được!

Bên kia, Tần Thương nghe lời nữ nhi nói, vội vã đi trước phái người lo liệu.

Mà bên này Tần Nam Tinh như không có chuyện gì xảy ra cùng Lục Nhan Mặc ước hẹn đi dạo cửa hàng may y phục.

Không thể không nói, tốc độ làm việc của Hoài An vương cực nhanh.

Tần Nam Tinh vừa mới cùng Lục Nhan Mặc đến cửa hàng may y phục Cẩm Tú, bên ngoài đã truyền ra nguyên nhân Bình Quân quận chúa và công tử Tống gia từ hôn là do bát tự của công tử Tống gia và Bình Quân quận chúa tương khắc, chỉ trong một buổi sáng mà thôi.

Đương nhiên, hoàng thượng gần đây luôn một mực chú ý đến Hoài An vương phủ cũng nhận được tin tức này.

.

.

Cửa cung thâm sâu, bên ngoài điện nghị sự của hoàng đế có một gốc hoa đào đang dần dần ra nụ, tô điểm cho cung điện thanh tịch thêm chút sức sống.

Trong đại điện, hoàng thượng ngồi trên long ỷ vàng sáng, nhìn chư vị triều thần đến đây nghị sự sau khi buổi chầu sớm kết thúc.

Trong đó có Lễ bộ Thượng thư Tống đại nhân, cũng là phụ thân của Tống Trọng Hòa.

Lúc này có thái giám tới nói nhỏ mấy câu bên tai hoàng thượng, sau đó mắt ưng của hoàng thượng bắn về phía Tống đại nhân, lời nói lại giống như đang tán gẫu chuyện trong nhà, "Nghe nói ái tử của Tống ái khanh và Bình Quân quận chúa từ hôn là do bát tự không hợp, nếu đã không hợp, vì sao trước đó còn muốn kết thân chứ?"

Không nghĩ tới hoàng thượng cũng quan tâm đến mấy chuyện bát quái này.

Trước khi vào triều Tống đại nhân cũng nhận được tin tức này, vì vậy khi hoàng thượng hỏi tới, lập tức quăng nồi*, "Đây là chuyện do nội tử** cùng Hoài An vương Bình phu nhân phụ trách, vi thần thân là nam nhân, một lòng vì vua vì nước phân ưu, loại chuyện trong nhà này, thần không rõ lắm."

*Quăng nồi: từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là đổ tất cả lỗi lầm lên đầu người khác.

(Theo zhidao.

baidu.

com)

**Nội tử: vợ của mình.

"Nhà có trước thì mới có nước.

Ái khanh trung thành, trẫm biết, nhưng cũng nên quan tâm tới chuyện trong nhà nhiều hơn.

Trong nhà yên ổn, mới có thể vì trẫm vì bách tính phân ưu được." Hoàng thượng trầm giọng trách mắng, nhưng cũng không phải có ý tức giận.

Nhìn không ra ý của hoàng thượng, Tống đại nhân chỉ có thể quỳ xuống đáp: "Vâng."

Sau đó ông ta mới tiếp tục nói: "Mặc dù vi thần không rõ nguyên nhân, nhưng đại khái là do Hoài An vương Bình phu nhân nhớ nhầm ngày giờ của Bình Quân quận chúa..."

Vân Đình đứng bên cạnh vẫn luôn yên lặng tựa bức bích họa, khi nghe lời này, mắt phượng lóe lên, phúc chí tâm linh*, chẳng lẽ là Tinh nhi...

*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt thông minh hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận