Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Thần sắc Hoàng thượng trầm ngâm, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ để cho chúng thần tử tiếp tục nghị sự.

Mãi đến lúc kết thúc, hoàng thượng chỉ giữ lại Vân Đình.

Vân Đình ngồi dưới điện, thần sắc ung dung, sống lưng thẳng tắp, nhìn về phía Hoàng thượng đang suy tư, "Bệ hạ đang suy nghĩ chuyện phượng mệnh trời định sao?"

"Vân ái khanh có cao kiến gì?" Mắt ưng của Hoàng thượng sắc bén, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, đây không phải là quá mức trùng hợp sao? Chân trước ông vừa mới biết được chuyện phượng mệnh, chân sau liền có tin tức truyền tới bát tự của Bình Quân quận chúa có sai sót.

Vân Đình ngước mắt, trấn định như thường nói: "Mạt tướng ngược lại không có cao kiến gì, chỉ có một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ."

"Ái khanh mời nói."

"Lúc đó Tịnh Phạm đại sư có nói, nữ tử mang phượng mệnh chỉ có một, mà bây giờ lại tìm được hai người, nếu bát tự của Quận chúa là giả, vậy cần phải xác định xem bát tự của Nhị tiểu thư dòng chính phủ Quốc công có phải là thật hay không, nếu là thật, thì đương nhiên Nhị tiểu thư mới chính là chân mệnh phượng hoàng."

Nghe lời Vân Đình nói, ngón tay hoàng thượng nhẹ gõ trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm túc, "Cho dù Bình Quân quận chúa không phải nử tử mang thiên mệnh, trẫm cũng không thể...!Ôi, Bình Quân quận chúa tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, cũng không thể cứ như vậy không cho nàng xuất giá, nhưng mặc kệ gả cho người nào thì..."

Ông đều không cách nào yên tâm, dẫu sao một khi đã sinh ra nghi ngờ, thì hạt giống hoài nghi sẽ nhanh chóng nảy nở.

Vân Đình trầm ngâm một chút, "Nếu bệ hạ không yên tâm Bình Quân quận chúa, mạt tướng nguyện vì bệ hạ phân ưu."

"Ái khanh muốn cưới Bình Quân quận chúa?" Hoàng thượng cố ý làm ra vẻ không hiểu, nhưng trong mắt lại toàn là thấu suốt cùng sắc bén, đột nhiên ông bắt đầu hoài nghi Vân Đình, có phải hắn đối với Tần Nam Tinh có ý, cho nên mới bẩm báo chuyện mệnh phượng trước khi chỉ tứ hôn ban xuống, còn bây giờ lại nhân cơ hội này muốn cưới Tần Nam Tinh.

Lại không nghĩ tới...

Vân Đình phảng phất tựa như không thấy sự hoài nghi của Hoàng thượng, một thân nghiêm nghị nói: "Dĩ nhiên mạt tướng không muốn.

Ý của mạt tướng là mấy hôm nay cũng rảnh rỗi nên có thể giúp bệ hạ xem xét nhà chồng tương lai cho Quận chúa."

"Một là thân phận không thể quá cao quý, hai là cách xa triều chính, ba là nhân tài không thể quá kém, tránh cho trong lòng Hoài An vương không thoải mái." Vân Đình dừng một chút, giọng nói ngày càng trầm ổn kính cẩn, "Cuối cùng đương nhiên là phải đối với bệ hạ một mực trung thành."

"Đúng rồi, cũng không thể quá kém so với Yến thế tử, tránh cho Yến thế tử vì yêu sinh hận, khi dễ nhà chồng của Bình Quân quận chúa, thậm chí sinh lòng đoạt vợ."

Sau khi bàn bạc xong, hoàng thượng lại như hồ đồ hỏi: "Ái khanh thật sự không muốn cưới Bình Quân quận chúa sao?"

Vân Đình khoát tay lia lịa, bộ dạng xin miễn thứ cho kẻ bất tài, "Không dám không dám, mạt tướng một lòng chỉ muốn chinh chiến sa trường, không có suy nghĩ muốn cưới vợ, nhất là mấy nữ tử nũng nịu, nghĩ một chút liền cảm thấy thật đáng sợ."

Hoàng thượng vẫn luôn nhìn chằm chằm sắc mặt của Vân Đình, phát hiện lời hắn nói tuyệt không phải giả.


Hơn nữa hắn từ thời thiếu niên tựa hồ như đối với nữ tử cũng không có hứng thú gì.

Lúc trước đã vậy, nay chắc cũng sẽ không vì Bình Quân quận chúa mà phá lệ, ông an tâm rất nhiều, mắt ưng nghiêm túc, "Ngươi nguyện vì trẫm vì nước vì bách tính phân ưu, nhưng cũng cần phải thành thân sinh con, nếu không Vân tướng phủ chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?"

"Vân Tướng là nguyên lão đại thần của trẫm, ngươi cùng Vân Tướng đều là trọng thần của trẫm, sau này mấy loại lời như không muốn thành thân cũng đừng nói nữa, ngày khác trẫm tự mình chọn giúp ngươi một tức phụ, sống qua những ngày thật tốt mới phải."

Vân Đình quỳ xuống tạ ơn.

Đến lúc rời khỏi điện nghị sự, Vân Đình cùng Lương công công ở ngoài điện hai mắt nhìn nhau một cái.

Lương công công cung kính nói: "Xin tiễn Đại tướng quân."

"Khách khí."

Khẽ chấp tay một cái, Vân Đình ung dung bình tĩnh rời đi, thậm chí khóe môi còn lộ ra chút ý cười.

Rất tốt, lần này chỉ cần trở về chờ chỉ tứ hôn của hoàng thượng thôi.

Chao ôi, nghĩ đến chuyện rất nhanh sẽ cưới được Tinh nhi yêu dấu, tâm trạng của Vân Đình vô cùng rạo rực, chẳng qua là trên mặt hắn lại không có chút biểu hiện gì, vẫn là một gương mặt nghiêm túc lạnh như băng.

Trong điện nghị sự.

Lương công công giúp hoàng thượng đổi tách trà mới, sau đó đứng hầu một bên.

Nghị sự điện rộng lớn như vậy, giờ đây lại yên tĩnh không tiếng động, trống trải lạnh lẽo, duy chỉ có tách trà mới trên long án bốc lên hơi nóng lượn lờ.

Thật lâu sau, giọng nói nghiêm nghị mang chút lạnh của hoàng thượng vang lên: "Tiểu Lương tử, nếu trẫm gả Bình Quân quận chúa cho Vân đại tướng quân thì ngươi thấy thế nào?"

Mí mắt Lương công công co rút, giọng the thé đáp: "Nô tài không dám ngông cuồng nghị luận hôn sự của Quận chúa và Tướng quân."

"Chẳng qua là...!không phải lòng Yến thế tử yêu thích Quận chúa sao? Nếu Quận chúa gả cho Tướng quân, Yến thế tử và Tướng quân chẳng phải sẽ...!thành thù?" Lương công công nói xong, đột nhiên lại hiểu ra ý của hoàng thượng, đây là Hoàng thượng muốn Yến thế tử cùng Vân tướng quân trở thành kẻ thù.

Sau đó ý thức được mình quá phận, Lương công công đột nhiên quỳ xuống, vừa tự vả miệng vừa nói: "Nô tài lắm mồm, xin Hoàng thượng tha mạng."

Nhìn Tiểu Lương tử vẫn đang vả miệng, mắt ưng của Hoàng thượng u tối, sắc bén lãnh đạm nói: "Tiểu Lương tử biết rõ lòng trẫm."

"Hoàng thượng, ngài..."

Tiểu Lương tử hoảng sợ ngước mắt, dập đầu đến nổi trên trán rướm máu.


"Câu nói kia của Vân Đình đã nhắc nhỡ trẫm, bất luận Bình Quân quận chúa gả cho người nào, thì người đó đều sẽ kết thù cùng Yến Từ.

Như vậy, nếu Vân Đình cùng Yến Từ kết thù thì sao?" Hoàng thượng thưởng thức ngọc bích lạnh lẽo trong tay, thanh âm nhẹ nhàng nói.

Tiểu Lương tử lập tức hiểu rõ ý của Hoàng thượng, đây là Hoàng thượng bắt đầu kiêng kỵ Yến Từ thế tử.

Hôm nay, Vân Đình tuổi trẻ, tiền đồ vô lượng, nếu không ngoài ý muốn, thì người lãnh quân đời kế tiếp chính là bọn họ, mà nếu Vân Đình cùng Yến Từ kết giao, với tân hoàng mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Là hoàng thượng muốn lót đường giúp Thái tử ư?

...

Trong cung thanh tịch vắng vẻ, mà đường phố bên ngoài cung lại vô cùng náo nhiệt.

Cửa hàng may y phục.

Tần Nam Tinh vừa bước ra từ xe ngựa liền nhìn thấy một nữ tử mặc trên người một bộ váy Yên La bằng lụa mỏng mềm mại màu vàng nhạt đứng ở cửa.

Dung mạo thanh tú đoan trang lại xinh đẹp, nghi thái vạn trượng*, vừa nhìn đã biết đây là một cô nương văn nhã.

*Nghi thái vạn trượng: ngoại hình và tư thế đều đẹp về mọi mặt.

(Theo baidu.

com)

Tính cách nàng ấy cùng Tần Nam Tinh cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng quan hệ giữa hai người lại vô cùng thân thiết.

Cứ như vậy nhìn nàng, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh sâu kín, ngón tay đặt trên cửa xe, thật lâu không nhúc nhích.

Kiếp trước, Lục Nhan Mặc gả vào chỗ không tốt, phu quân thê thiếp thành đàn, cuối cùng chính nàng cũng chết vì khó sinh.

Đáng hận là, chân trước nàng vừa chết, chân sau tên phu quân kia của nàng đã nâng thiếp thất lên làm chính thê.

Nếu mình đã sống lại, ngoài việc báo thù ra, đương nhiên cũng muốn ngăn cản khuê mật của mình nhảy vào biển lửa.


Lục Nhan Mặc nhạy bén phát hiện ra nàng.

Nàng ấy chợt cười một tiếng, hướng nàng ngoắc tay nói: "Tinh nhi, ngươi ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau xuống, chẳng lẽ muốn ta tới đỡ ngươi sao?"

Vừa nói, Lục Nhan Mặc nâng váy tiến lên, làm bộ muốn đỡ nàng.

Vốn đang độ tuổi hoa, nàng ấy cười lên một cái, tựa như hoa lê nở rộ mang theo hương thơm sâu kín, dung mạo vốn đã xinh đẹp, nay lại càng thêm tươi đẹp khiến người gặp người yêu.

Tần Nam Tinh lướt qua tay nàng, tự mình nhảy xuống xe ngựa, "Hừ, ngươi là cái đồ quỷ tinh nghịch, ai muốn ngươi đỡ.

Ta cũng không phải bà già tám mươi tuổi không nhúc nhích được."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vừa xuống xe ngựa hai người vẫn tay dắt tay cùng nhau đi vào cửa hàng may y phục.

Sau khi chọn được vài bộ váy mới, hai người liền đi đến quán trà Hạng Thâm cách đó không xa nghỉ một chút.

Bên trong phòng bao.

Chỉ có hai nữ tử ngồi đối diện nhau.

Lục Nhan Mặc nhấp một hớp trà trái cây, nói: "Đúng rồi, gần đây ngươi bận rộn gì sao? Cũng không thấy ra khỏi cửa.

Nếu không phải đêm qua nhận được tin tức, ta cũng sắp quên ngươi luôn rồi."

"Ngươi dám." Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nam Tinh khẽ giương lên, môi đỏ mang theo một độ cong kiêu ngạo, "Nếu ngươi dám quên ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem."

"Phụt..."

Đột nhiên nghe được lời này của nàng, Lục Nhan Mặc phun luôn ngụm nước trà vừa uống ra ngoài.

"Chậc, nói cái gì mà tài nữ đệ nhất thiên hạ, uống miếng trà cũng có thể phun ra ngoài, để Trưởng công chúa người dạy lễ nghi cho ngươi thấy được sẽ bị ngươi làm cho tức chết." Tần Nam Tinh lấy khăn tay ra lau nước trên người, đứng một bên chế nhạo nói.

"Khụ khụ khụ!" Đáng thương cho Lục Nhan Mặc phải ho khan hồi lâu, thật vất vả mới ngừng lại cầm điểm tâm bên cạnh lên ăn một khối cho đỡ sợ.

Tần Nam Tinh nhìn một loạt động tác này của nàng ấy thì vẫn trấn định như thường, thưởng thức cái vòng bạch ngọc trên cổ tay, sau đó ngã người dựa ra phía sau.

Dưới ánh mắt không nói nên lời của Lục Nhan Mặc, mặt mũi nàng lộ ra vẻ lười biếng, môi đỏ khẽ mở, "Chuyện ta nói với ngươi, ngươi đã làm chưa?"

Lục Nhan Mặc xoa xoa khóe môi, đôi con ngươi trong suốt lộ ra mấy phần nghi ngờ, "Không phải chỉ thêm hai cái tên thôi sao? Yên tâm, đã sớm làm xong rồi, chẳng qua là..."

Hơi do dự một chút, Lục Nhan Mặc tiếp tục nói: "Sao ta lại cảm thấy lần này gặp ngươi, ngươi đã thay đổi thật nhiều."

Khi trước mặc dù dung mạo của Tần Nam Tinh cũng hại nước hại dân, nhưng phần lớn thời gian nàng đều trưng ra bộ dạng đoan trang của đại gia khuê tú, bất kể là ngồi đứng hay đi, toàn bộ đều như thể được đo đạc cẩn thận, sẽ không vượt quá một phân.

Mà bây giờ...


Nhìn nữ tử tùy ý lười biếng dựa người vào ghế này đi, nàng ấy tựa hồ như không muốn che giấu quyến rũ phát ra từ trong xương của mình nữa.

Hàng mi dài của Tần Nam Tinh khẽ nhấc lên, dung mạo hoạt sắc sinh hương tràn đầy mị sắc, tư thái lười biếng đưa cánh tay chống lên bàn, tay ngọc oánh nhuận vuốt vuốt cằm nhỏ tinh tế của mình, đôi môi đỏ thẫm trơn bóng như cánh hoa nhẹ nhàng mở ra, giọng nói mang theo cám dỗ cùng mê hoặc, "Ồ? Thay đổi chỗ nào? Là bản Quận chúa thay đổi đẹp hơn, hay là vóc người thay đổi tốt hơn?"

Nhìn tư thái yêu nghiệt này của nàng, Lục Nhan Mặc không nhịn được che mắt, cao giọng nói: "Ngươi đừng có dọa người, thật là đáng sợ!"

"Đáng sợ chỗ nào?" Môi đỏ của Tần Nam Tinh cong lên.

"Xinh đẹp đáng sợ!" Ngón tay Lục Nhan Mặc tách ra hai cái khe, lộ ra đôi mắt trong suốt, trêu đùa nói.

Nữ tử dòng dõi thư hương đoan trang xinh đẹp, lại nổi lên tính nghịch ngợm, thật đúng là khiến người ta yêu thích.

Tần Nam Tinh cùng nàng nhìn nhau cười.

Mặc dù trên mặt trêu đùa, nhưng Tần Nam Tinh biết, đây là bởi vì Lục Nhan Mặc là một người tinh tế, nàng ấy biết nàng không muốn nói tới nguyên nhân mình thay đổi, nên mới dùng loại phương thức này đổi chủ đề.

Nữ tử tốt như vậy, tại sao lại có kết cục thê thảm đến thế?

Bên này Tần Nam Tinh mới vừa tiếc thương thay nàng, ai ngờ, bên kia Lục Nhan Mặc đã dùng ánh mắt phức tạp nhìn chỗ phía trên cái eo nhỏ của nàng.

Chính là cái chỗ đẫy đà kia.

Ánh mắt hết sức phức tạp, "Mới hơn một tháng không gặp, sao ta lại thấy chỗ kia của ngươi ngày càng...!nổi bật vậy chứ?"

Dứt lời tròng mắt lại liếc nhìn chính mình, thấp giọng thần bí nói: "Bình thường ngươi làm thế nào để bảo dưỡng vậy?"

"Nương bảo ta đến thỉnh giáo ngươi một chút, bà nói nữ tử sau khi lấy chồng chỗ này càng lớn, càng có thể được phu quân sủng ái."

Nghe lời nàng nói, Tần Nam Tinh theo bản năng cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình đang bị vải vóc bọc thật chặt, sau đó môi đỏ trơn bóng mềm mại nhếch lên, hừ một tiếng, "Dựa vào cái gì lại muốn phu quân sủng ái, nếu cưới ta, thì chỉ có ta sủng ái phu quân."

Lời này quả thực là quá mức kinh thế hãi tục.

Nào có nữ tử dám quang minh chính đại nói muốn sủng ái phu quân như vậy.

Nhưng Tần Nam Tinh còn cảm thấy không đủ, tiếp tục nói, "Để cho bọn họ, những nam nhân này phải thời thời khắc khắc chờ chúng ta cưng chìu, đem chúng ta đặt ở trong lòng, một khi chúng ta lãnh đạm với bọn họ, bọn họ sẽ ghen, sẽ tức giận, sẽ chơi xấu, sau đó chúng ta phải đi dỗ dành.

Ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?"

Buông tách trà xuống, giọng nói nàng lả lướt lại mang chút giễu cợt, "Thân phận của chúng ta cao quý, tài mạo lại song toàn, có chỗ nào so ra kèm với đám nam nhân thối kia chứ? Dựa vào cái gì mà phải chờ bọn họ yêu thương sủng ái."

"Nhưng mà...!thế gian này đều là như vậy." Lục Nhan Mặc không hiểu nhìn Tần Nam Tinh, lo lắng nói, "Tinh nhi, những lời này của ngươi quá mức kinh thế hãi tục, sau này chớ có cùng người khác nói như vậy, nếu để cho người có tâm nghe được, ngươi làm sao gả ra ngoài được."

Mi mắt Tần Nam Tinh cong cong, "Không ai thèm lấy thì ta sẽ nuôi mấy nam sủng, để cho bọn ngày đêm phục vụ, cuộc sống này há chẳng phải là vô cùng tươi đẹp sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận