Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


"..." Sau khi nghe những lời này của nàng, Lục Nhan Mặc vậy mà lại cảm thấy nàng nói có lý.

Không đúng, không đúng!

Lục Nhan Mặc dùng sức lắc đầu, Tinh nhi căn bản không đúng.

Chuyện này quá mức kinh người, đâu có cô nương gia đình đứng đắn nào lại nuôi nam sủng, hơn nữa còn là đại gia khuê tú chưa xuất giá.

Ánh mắt chợt tối, Lục Nhan Mặc thử dò xét hỏi: "Tinh nhi, có phải ngươi bị Tống Trọng Hòa làm tổn thương rồi không?"

Nàng đã nghe được chuyện bọn họ từ hôn rồi.

Tần Nam Tinh thật sự không biết phải trả lời như thế nào.

Lại nói, kiếp trước quả thật nàng bị hắn tổn thương không nhẹ, nhưng đời này, ngược lại cũng không có như vậy nữa.

Mày liễu nhẹ nhướng lên, "Nói bậy gì đó, loại chó má như hắn, sao có thể thương tổn bản Quận chúa."

Trong giọng nói của nàng chứa đầy khinh bỉ cùng xem thường dành cho Tống Trọng Hòa, vừa nghe liền nhận thấy được.

Sau đó Tần Nam Tinh liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nàng còn định đi phủ Tướng quân nữa, nên bèn cáo từ Lục Nhan Mặc.

Trước khi đi còn không quên nói với nàng ấy: "Trở về ta sẽ bảo Thanh Loan đem phấn hương thường ngày ta dùng qua cho ngươi mấy hộp."

"Vô cùng cảm ơn ngươi." Mặt của Lục Nhan Mặc tràn đầy cảm kích, không nghĩ tới nàng sẽ đưa cho mình bài thuốc bí truyền.

Nào ngờ, phấn hương kia tuy trân quý thật nhưng lại không có bất cứ công hiệu gì gọi là giúp làm to ngực...

Tần Nam Tinh cũng không cố ý muốn làm ngực mình to ra, nhưng nó lại tự nhiên lớn lên ấy chứ.

Đương nhiên, nếu nàng nói lời này, Lục Nhan Mặc chắc chắn sẽ không tin, còn không bằng cứ trực tiếp tặng thứ nàng thường ngày hay dùng cho nàng ấy.

Ai ngờ, Tần Nam Tinh còn chưa đi đến phủ Đại tướng quân, giữa đường đã nhận được tin tức từ Phất Tô, bảo nàng mấy ngày này đừng đến phủ Đại tướng quân, còn nói nàng không cần gấp gáp, bình tĩnh chờ đợi.


Tần Nam Tinh vén màn xe, liếc nhìn Phất Tô, đôi mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm xinh đẹp, khóe môi nở nụ cười yêu kiều.

Ngay lúc Phất Tô cho rằng Quận chúa sẽ không tức giận.

Tần Nam Tinh liền thay đổi sắc mặt, đột nhiên bỏ màn xe xuống, giọng nói lãnh đạm lạnh lẽo, "Ai nói bản Quận chúa muốn đi phủ Đại tướng quân? Nói với Tướng quân của các ngươi, tự mình đa tình cũng là một loại bệnh, chớ có sợ thầy giấu bệnh."

"Hồi phủ!" Lời sau cùng này là nói với phu xe.

Phu xe bên ngoài nghe được phân phó của Quận chúa nhà mình, lập tức đánh xe đi.

Để lại chỗ này Phất Tô với đầu óc có chút không rõ ràng, bình thường nữ tử trở mặt đều là như vậy sao?

Phủ Hoài An vương .

Tần Nam Tinh xuống xe ngựa, váy dài đỏ tươi phô trương lộng lẫy, uốn lượn chấm đất, "Đi Ngọc Liễu viện."

"A, Quận chúa, Vương gia đã nói là không cho phép bất kỳ người nào tự ý ra vào Ngọc Liễu viện." Quản sự của hậu viện nghe thấy lời này của Quận chúa, vội vàng nói.

Mắt hoa đào híp lại, Tần Nam Tinh lành lạnh nhìn về phía quản sự, "Ngươi là chủ tử, hay bản Quận chúa là chủ tử?"

"Đừng nói chỉ là một cái Ngọc Liễu viện, trong vương phủ này, chỗ nào mà bản Quận chúa không vào được?"

Quản sự bị Quận chúa hỏi như vậy, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Có phải nàng quá dễ nói chuyện nên mới có thể bị những thứ điêu nô này ngồi lên đầu.

"Biết tội thì tốt, người đâu, mang xuống phạt nặng mười đại bản, cách chức quản gia cho ta."

Sau khi điều tra một thời gian thì nàng đã biết tên quản sự này là người của Liễu Phiêu Diêu.

Nếu nàng đã muốn báo thù, đương nhiên phải diệt trừ tất cả nanh vuốt của bà ta trước.

Tiếp đó Tần Nam Tinh mang theo những thị vệ như Tô Thành đi thẳng tới Ngọc Liễu viện, để lại nơi này vài thị vệ thi hành hình phạt cùng với gã quản sự đang bị đánh bằng đại bản trước mặt mọi người.


Vây xem đều là hạ nhân của Vương phủ, trong lòng ai nấy cũng còn sợ hãi nhìn quản sự bị đánh.

Ai cũng đều nghĩ, bầu trời của Vương phủ sắp đổi rồi.

Quận chúa cuối cùng cũng muốn nổi dậy rồi sao?

Lúc này, Tần Nam Tinh đã vào Ngọc Liễu viện.

Nàng cất giọng trong trẻo mà rét lạnh, "Gọi phu nhân của các ngươi ra đây."

Khoảng thời gian này, Liễu Phiêu Diêu bị quỷ quái dọa sợ hãi không ít, hiện tại vừa có chút động tĩnh liền lập tức giật mình, sau lại nghe được giọng nói của Tần Nam Tinh thì tức khắc hoảng sợ nói, "Mau, đi mời Vương gia."

"Cái gì mà mời Vương gia, có chuyện cần mời Vương gia sao? Bình phu nhân hay là nhân đây ngài nói cho bản Quận chúa nghe một chút luôn đi.

Nếu ngài làm không được, bản Quận chúa cũng có thể giúp ngài giải quyết nha."

Cùng với tiếng nói chuyện, cửa phòng bị đá văng.

Tần Nam Tinh dẫn đầu bước vào cửa, việc đầu tiên là nhìn nữ nhân đang kinh hoàng thất thố kia.

Từ chân mày khóe mắt nàng đều tỏa ra ý cười lạnh lẽo.

"Ngươi muốn làm gì?" Liễu Phiêu Diêu ổn định lại tâm trạng, cánh tay chống lên bàn, bình tĩnh nhìn nàng.

Từng bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh bà ta, Tần Nam Tinh thản nhiên cười nói, "Bản Quận chúa vội vã tới đây đương nhiên là để đưa cho ngươi ít đồ rồi."

Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thanh Tước, "Thanh Loan đã tới chưa?"

"Quận chúa, nô tỳ đã tới." Thanh Loan bưng một cái chén sứ trắng đi vào.

Bên trong chén là nước thuốc đã biến thành màu đen, nhìn một cái liền biết vô cùng đắng chát.


Con ngươi Liễu Phiêu Diêu đột nhiên phóng đại, "Ngươi..."

Trước khi bà ta mở miệng, tay ngọc của Tần Nam Tinh đã giơ lên, "Ngọc ma ma, cả ma ma nữa, đổ hết vào miệng cho bản Quận chúa."

"Vâng!"

Tiếng nói vừa dứt, hai bà tử lập tức một trái một phải giữ chặt cánh tay của Liễu Phiêu Diêu.

"Cứu mạng, mau cứu ta, ta không uống." Liễu Phiêu Diêu hoảng sợ hướng đám nha hoàn trong viện của mình cầu giúp đỡ.

Ai ngờ, các nàng đều làm như không thấy, quỳ trên mặt đất.

Mà lúc này Thanh Loan đã nắm được cằm bà ta, đổ chén thuốc kia vào.

"Ọe ọe ọe "

Trong miệng Liễu Phiêu Diêu toàn là mùi vị tanh hôi cùng đắng chát, bà ta cố gắng móc họng mình, chỉ muốn phun thuốc kia ra ngoài.

"Yên tâm, không phải □□*, chẳng qua chỉ là một chén thuốc tránh thai bình thường mà thôi." Hai tay Tần Nam Tinh ôm cánh tay, lười biếng tựa vào cánh cửa, mi mắt lãnh đạm bạc tình, còn mang theo vài phần giễu cợt nói: "Làm sao bản Quận chúa có thể để ngươi mang thai con cháu của Tần gia chúng ta được, ngươi không xứng."

*Chỗ này có lẽ là bị kiểm duyệt nên mất chữ rồi /èo/.

Sau khi Tần Nam Tinh hồi phủ thì mới nhớ tới chuyện này.

Đêm qua phụ vương ngủ lại nơi đây, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không để cho phụ vương an ổn nghỉ ngơi.

Nếu vậy lỡ như đến lúc nàng xử lí nữ nhân này, bà ta lại mang thai, há chẳng phải bà ta sẽ có thêm một tấm bùa hộ mệnh sao?

Môi đỏ ướt át kiều diễm hơi mím lại, Tần Nam Tinh rũ thấp mi mắt suy tư, thuốc này có hiệu quả cực tốt, chắc chắn sẽ không để cho bà ta có cơ hội mang thai.

Mình trù tính lâu như vậy, tuyệt đối không thể để bà ta lại mang thai, tránh được kiếp này.

Thấy bà ta quỳ gối dưới đất, mặt đầy hận ý nhìn mình, khóe môi Tần Nam Tinh nhếch lên một nụ cười, "Đi tìm phụ vương tố cáo đi, xem xem ông ấy có thể bảo vệ ngươi không?"

"Hoặc là, ngươi lại tự mình đi tìm một tấm bùa hộ mạng khác?"

Nói xong, Tần Nam Tinh lành lạnh cười một tiếng, mang theo người của mình nhàn nhã rời khỏi Ngọc Liễu viện.


Còn chuyện tiếp theo, Liễu Phiêu Diêu ở Ngọc Liễu viện nổi điên ra sao, nàng cũng chẳng thèm để ý.

Liễu Phiêu Diêu chịu an tĩnh ở lại trong viện, cũng là vì tấm thiệp Trưởng công chúa gửi đến.

Tay ngọc mảnh mai nắm chặt thiệp mời, Liễu Phiêu Diêu oán hận nói: "Tần Nam Tinh, ta muốn ngươi...!chết không được tử tế!"

Bên này, Tần Nam Tinh cũng tự trải qua những ngày bình thường của mình.

Cho dù sau đó Tần Thương biết tin Tần Nam Tinh đến Ngọc Liễu viện, ông cũng không có tới tìm bà ta mà chỉ phái người đưa chút đồ bổ qua đó.

...

Đêm trước thưởng hoa yến của Trưởng công chúa.

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, cả người Tần Nam Tinh thơm ngát bước vào giường bên trong màn trướng.

Đã là tiết trời mùa xuân ấm áp nên mới vừa tắm xong, trên người còn chút nóng bỏng, vì thế nàng chỉ mặc một bộ y phục ngủ bằng lụa mỏng manh đơn bạc.

Tần Nam Tinh cũng không lập tức đi ngủ, mà lười biếng nghiêng người dựa vào cái đệm trên giường La hán.

Da thịt nàng tựa sứ trắng mềm mại trơn bóng.

Móng tay ngọc nhỏ nhắn được nhuộm màu đỏ vỏ đậu tươi đẹp, hoàn toàn không có nửa phần dung tục, ngược lại còn làm tôn lên đôi tay ngọc kia, nhỏ nhắn nhu mì.

Lúc này, Tần Nam Tinh đang khép hờ đôi mắt, hàng mi vừa dày vừa dài khẽ run rẩy, che lại mị sắc lan tràn bên trong đôi mắt hoa đào kia.

Khi Vân Đình nhảy qua cửa sổ tiến vào, đập vào mắt hắn chính là bức họa mỹ nhân mang theo kích thích nồng đậm này.

Trong lúc hắn vẫn đang thưởng thức, mỹ nhân đột nhiên mở mắt, đôi môi ướt át kiều mềm động đậy, "Xem đủ chưa?"

Vân Đình bị lời này của nàng dọa sợ, dưới chân mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã xuống.

Nhưng ngoài miệng vẫn theo bản năng đáp lại: "Không xem đủ, cả đời cũng xem không đủ."

Tần Nam Tinh nghe được lời khẳng định của hắn, môi đỏ khẽ cong, ý chí sinh tồn của tên ngốc này cũng rất mạnh.

Đôi mắt hoa đào của nàng chớp chớp, thong thả lười biếng nói: "Coi như chàng thức thời, nhưng mà động tác của chàng thành thạo như vậy, không biết ban đêm đã ra vào bao nhiêu khuê phòng nữ tử mới luyện ra được vậy ha."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận