Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Cùng với cánh tay ngọc chìa ra là giọng nói mỹ lệ của Tần Nam Tinh truyền tới, khiến người nghe không kìm được mà tâm hồn rung động.

“Mang áo lót hôm nay bản Quận chúa cần mặc qua đây.”

“Vâng...”

Mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng Thanh Loan vẫn nghe lệnh làm việc.

Đợi sau khi Tần Nam Tinh dùng áo lót nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh che lại chỗ dưới cổ cùng nơi đẫy đà kia xong, mới tự mình vén màn trướng trước giường lên, “Rửa mặt chải đầu, thay y phục thôi.”

Không lâu sau.

Một đại gia khuê tú xinh đẹp cao quý đã xuất hiện trong phòng, không còn chút nào kiều mị cùng quyến rũ như khi còn bên trong màn trướng nữa.

Thu hết mị sắc trên mặt lại, thêm vào mấy phần tươi đẹp rực rỡ, nhất là khi mặc một thân váy dài bằng gấm màu đỏ hồng, dung nhan tươi sáng mỹ lệ lại đeo thêm một bộ trang sức hồng ngọc cùng màu, ngay cả đuôi mắt cũng điểm một đóa hoa điền mẫu đơn tinh xảo khiến cho đôi mắt xinh đẹp càng lộ ra mấy phần tuyệt diễm.

Khoan thai cao quý, hoa lệ mà không dung tục, đẹp không thể tả.

Tần Nam Tinh ăn mặc thỏa đáng chuẩn bị đến phủ Trưởng công chúa.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải người mà nàng không muốn gặp nhất.

Tần Nam Tinh nhìn Liễu Phiêu Diêu một thân váy lung mai hoa bách thủy màu vàng nhạt, tay cầm một cái quạt tròn vẽ thủy mặc bằng ngà voi, thanh đạm trang nhã, dáng vẻ hiền thục mẫu mực, cặp mắt đan phượng với đường nét tinh xảo khẽ nhấc lên, quạt tròn che mặt, nụ cười yêu kiều, không còn bộ dạng chật vật như khi bị mạnh mẽ đút thuốc tránh thai nữa.

Đôi mắt đào hoa nhiễm thêm mấy phần âm u.

Năng lực điều chỉnh của nữ nhân này cũng không tồi.

“Quận chúa cũng đi phủ Trưởng công chúa sao? Thật đúng lúc, thiếp thân cũng phải đi qua đó, không bằng cùng đi đi?” Liễu Phiêu Diêu chủ động nói.

Tần Nam Tinh ngược lại cũng không nghĩ tới bà ta sẽ chủ động nói chuyện với mình.

Nàng sâu kín cười một tiếng, lười biếng nhàn hạ tựa vào thành xe ngựa, một thân váy dài không chút nếp nhăn, gấm vóc uốn lượn, vô cùng xinh đẹp.

Nhất là nụ cười kia, khiến cho nhan sắc của nàng vốn đã xinh đẹp rực rỡ lại nhiều thêm mấy phần yêu dã, môi đỏ nhẹ cong, thờ ơ trả lời: “Bình phu nhân còn dám đi cùng bản Quận chúa sao? Không sợ bản Quận chúa nóng nảy lên… lục thân không nhận à.”

“Huống chi, chúng ta không quen cũng chẳng thân.”

Nhìn nàng cười như vậy, tay cầm cán quạt ngà voi của Liễu Phiêu Diêu chợt dừng lại.

Mặt bà ta cũng trở nên cứng ngắc, “Quận chúa nói đùa, thiếp thân chính là được Trưởng công chúa tự mình mời đi thưởng hoa, nếu bị ngài trì hoãn, ngài cũng không có cách nào nói rõ với Trưởng công chúa không phải sao?”

Lá gan lớn như vậy, điều chỉnh tốt như vậy thì ra là bởi vì tấm thiệp mời kia của Trưởng công chúa.

Sau khi Tần Nam Tinh ý thức được điều này, nàng không nhịn được cong cong khóe mắt, khóe môi cũng nở một nụ cười vui thích.

Ngược lại, so với trong tưởng tượng của nàng, bà ta lại dễ dàng nhập vai hơn nhiều.


Đơn giản phất tay, Tần Nam Tinh cười như không cười nói: “Hy vọng Trưởng công chúa có thể che chở ngươi cả đời.”

Dứt lời, nàng nương theo sự nâng đỡ nha hoàn, làm như không có chuyện gì ưu nhã bình tĩnh bước lên xe ngựa, giọng nói mỹ lệ êm tai, “Khởi hành đi, chớ có cản trở Bình phu nhân đi nhận sự che chở của Trưởng công chúa.”

“Ngươi… khụ khụ.”

Vó ngựa tung bay khiến cho Liễu Phiêu Diêu đứng phía sau mặt dính đầy bụi đất, vốn dung nhan đã được trang điểm tinh xảo, nháy mắt đã biến thành một đầu đầy bụi.

Cắn răng nghiến lợi phủi bụi đất trên y phục xuống, bộ váy mà bà phí rất nhiều tâm tư chuẩn bị, lại cứ như vậy bị Tần Nam Tinh phá hủy.

Thù mới hận cũ, khiến cho thống hận của Liễu Phiêu Diêu đối với Tần Nam Tinh dâng lên mức cao nhất.

Bàn tay nắm cán quạt ngà voi chặt đến nổi gân xanh, có thể thấy lực đạo rất mạnh, ý hận cũng rất sâu, nếu bà có thể xoay người, nhất định phải phá hủy Tần Nam Tinh.

Chẳng qua, hiện tại bên cạnh không có người nào có thể tin tưởng, nên Liễu Phiêu Diêu chỉ đành mượn lần đi dự tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa này mà liên lạc với Tống lang.

Hy vọng Tống lang cũng có thể được mời.

Đoạn thời gian này, bà bị giám sát rất chặt, cơ hội ra ngoài một lần cũng không có.

Xấp xỉ nửa giờ sau, xe ngựa Tần Nam Tinh mới tới phủ Trưởng công chúa.

Vừa vào cửa đã có cung nữ cung kính dẫn nàng vào bên trong.

Thưởng hoa yến được bố trí ở trong hoa viên.

Vốn đang là mùa trăm hoa nở rộ, các loại hoa quý từng cụm từng cụm đua nhau khoe sắc.

Có thể ăn tiệc ở giữa trăm hoa thế này cũng là một phen ý vị khác biệt.

Trưởng công chúa là Hoàng muội duy nhất còn sót lại của đương kim Thánh thượng, được Hoàng thượng hết mực sủng ái, tất nhiên trong vòng huân quý* của kinh thành có địa vị vô cùng cao.

*Những người có địa vị cao hoặc có công với triều đình.

Mỗi năm, Trưởng công chúa yêu hoa như mạng, sẽ tổ chức thưởng hoa yến một lần, mà trong vòng huân quý này ai nhận được thiệp mời thì chính là vinh dự vô cùng.

Có được thiệp mời của thưởng hoa yến cũng giống như có được sự công nhận của Trưởng công chúa, cũng là sự công nhận của Hoàng gia.

Đây chính là nguyên nhân khiến cho Liễu Phiêu Diêu đắc ý như vậy.

Trưởng công chúa xưa nay yêu thích Lục Nhan Mặc, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên đối với Tần Nam Tinh cũng rất yêu thích, thấy nàng vào cửa liền chủ động vẫy tay, “Bình Quân, qua đây với bản cung.”

Môi đỏ Tần Nam Tinh hàm chứa ý cười, nghe lời thuận theo ngồi xuống, “Rất lâu không gặp Công chúa, Công chúa lại càng ngày càng xinh đẹp.”

Được nữ tử xinh đẹp khen xinh đẹp, ai được tán dương như vậy lại không mát lòng mát dạ chứ.

Dù Trưởng công chúa thân phận có cao quý hơn nữa, cũng không nằm ngoài điều đó.


Bà nắm đôi tay trơn nhẵn của Tần Nam Tinh vui vẻ nói: “Ngươi nha, cái miệng nhỏ nhắn thế mà càng ngày càng ngọt.”

“Cũng không phải Nam Tinh miệng ngọt, nếu không tin ngài liền hỏi Nhan Mặc thử đi.” Mi mắt Tần Nam Tinh cong cong, đôi mắt hoa đào tinh xảo khẽ nhấc lên, nhìn về phía Lục Nhan Mặc.

Bên này, Lục Nhan Mặc lập tức tiếp lời, “Không sai, không sai, tiểu nữ cũng cảm thấy Công chúa càng ngày càng xinh đẹp.”

Hai người một xướng một họa dỗ Trưởng công chúa cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sung sướng.

Sau đó bà sai người chuẩn bị bàn tiệc, để cho các nàng ngồi ở bên người mình.

Mặc dù Tần Nam Tinh ngồi ở vị trí bên trên, nhưng đôi mắt hoa đào vẫn luôn lưu chuyển, chú ý về hướng bên trong hoa viên.

Khi Bình phu nhân tiến vào, thần sắc nàng lập tức khẽ động.

Lục Nhan Mặc bên cạnh, tiến sát vào tai nàng nói nhỏ: “Ta còn chưa hỏi ngươi, sao lại phải thêm tên của kế mẫu ngươi và Tống Trọng Hòa vậy?”

“Ta tốt bụng, muốn thành toàn cho người khác.” Tần Nam Tinh ý vị sâu xa trả lời.

Lục Nhan Mặc nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng gần trong gang tấc, chẳng biết tại sao trong lòng luôn có một loại cảm giác lành lạnh.

Vỗ vỗ ống tay áo, Lục Nhan Mặc nói: “Ta mặc kệ ngươi làm cái gì, chẳng qua là chớ có gây chuyện dưới mí mắt của Trưởng công chúa, ngài ấy cũng không có ngốc.”

“Đã biết, yên tâm đi.” Tần Nam Tinh cho nàng một ánh mắt trấn an, lại liếc mắt thấy Bình phu nhân rời chỗ ngồi.

Dùng ống tay áo che chắn, Tần Nam Tinh véo Lục Nhan Mặc vẫn đang nâng chung trà một cái.

Nước trà trong chung vốn đang vững đột nhiên đổ tung tóe ra ngoài, làm cho ống tay áo của Tần Nam Tinh ướt đẫm.

“A!”

“Ầy!”

Cùng với tiếng kinh hô của hai người các nàng, Trưởng công chúa cũng nhìn qua.

Thấy ống tay áo của Tần Nam Tinh bị ướt, bà luôn miệng phân phó cung nữ: “Mau, mang Quận chúa đi thay y phục.”

Người ngoài không biết, nhưng Lục Nhan Mặc biết, Tần Nam Tinh là cố ý làm ướt người mình, mi tâm nàng nhíu lại, “Ngươi...”

“Là bản Quận chúa không cẩn thận, không liên quan đến Nhan Mặc.”

Tần Nam Tinh cắt đứt lời của Lục Nhan Mặc, sau đó nhìn về phía Trưởng công chúa, “Nam Tinh đi ra bên ngoài, vào xe ngựa thay là được, vừa may mang theo hai bộ quần áo dự phòng, không cần phiền toái các vị cung nữ tỷ tỷ.”

“Cũng được.” Trưởng công chúa gật đầu.

Lục Nhan Mặc còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Tần Nam Tinh ngăn lại.


Cuối cùng ở thời điểm Tần Nam Tinh lướt qua mình, Lục Nhan Mặc mới kế sát bên tai nàng, cắn răng nói: “Chờ khi trở lại thành thật khai báo rõ ràng cho ta.”

Vỗ vỗ lên bả vai Lục Nhan Mặc, Tần Nam Tinh nở một nụ cười rực rỡ động lòng người.

Tựa hồ như sự chật vật trên tay áo đối với nàng chẳng ảnh hưởng chút nào vậy.

Chậm rãi đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc rượu dành cho nữ khách ở trung tâm hoa viên, vượt qua núi giả, phía đối diện chính là nơi tổ chức tiệc rượu dành cho nam khách.

Tần Nam Tinh đứng yên cạnh núi giả, ánh mắt tìm kiếm ký hiệu mà Tô Thành để lại, phương hướng là phía trên.

Tần Nam Tinh sờ cằm một cái, chẳng lẽ là ở trong lương đình trên núi giả, đúng rồi, bây giờ đang là ngày xuân ấm áp muốn hoa đua nở, lương đình sẽ bị cây xanh bụi hoa vây quanh, ngược lại trở thành một nơi kín đáo.

Nghĩ đến Tô Thành vẫn đang ở phía trên chờ nàng, thần kinh căng thẳng của Tần Nam Tinh thoáng buông lỏng một chút.

Nàng không sợ, kiếp trước đã chết một lần, lần này, nàng đã sớm có phòng bị, lại có Tô Thành bảo vệ, tuyệt đối sẽ không lại giống như kiếp trước.

Hít sâu một hơi, Tần Nam Tinh cẩn thận từng chút một đi lên trên.

Lần này, nàng nhất định phải bắt được tại trận bọn họ tằng tịu với nhau, sau đó mượn tay Trưởng công chúa xử tử bọn họ.

Dung mạo kiều diễm của Tần Nam Tinh lộ ra mấy phần hung dữ, bàn tay cuộn lại thật chặt.

Trong bụi cây rậm rạp phía trước truyền tới tiếng nói chuyện thật nhỏ, Tần Nam Tinh trong nháy mắt dừng bước lại, lắng tai nghe.

Xuyên qua những khe hở của bụi cây, nàng mơ hồ có thể thấy được một nam một nữ đang đứng bên cạnh cây cột trong lương đình, cũng không có động tác gì đi quá giới hạn.

Tần Nam Tinh vuốt vuốt bột thuốc đã chuẩn bị sẵn trong ống tay áo, định chờ cơ hội hành động.

Dưới lương đình, trai gái đang thì thầm nói nhỏ, Tần Nam Tinh chỉ nghe được mơ hồ.

Liễu Phiêu Diêu: Tống lang, chỉ có chàng mới có thể giúp ta, nếu ngay cả chàng cũng không giúp ta, hức...”

Mắt thấy mỹ nhân trên đầu quả tim mình lã chã muốn khóc, lòng Tống Trọng Hòa cũng phát đau.

Dĩ nhiên nguyên nhân đau lòng cũng có thể là do nhớ lại uất ức lần trước bị Vân Đình cho một cước vào bụng ở ven hồ để lại di chứng.

Tống Trọng Hòa cầm tay ngọc của nàng, ánh mắt chứa đầy thâm tình, “Diêu nương, ta không giúp nàng thì có thể giúp ai, nàng bảo ta làm gì, ta đều bằng lòng.”

“Có thật không?” Liễu Phiêu Diêu trong nháy mắt lê hoa đái vũ*, nhưng cũng không có khóc đến nhòe lớp trang điểm trên mặt, lại tỏ ra vẻ thanh thuần khiến người thương xót.

*Lê hoa đái vũ: có nghĩ như hoa lê và những hạt mưa.

Ban đầu câu thành ngữ này được sử dụng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, nhưng sau này được sử dụng để miêu tả vẻ đẹp của nữ tử.

(Theo baidu.com)

“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn.”

Liễu Phiêu Diêu thấp giọng, “Ta muốn chàng đi...”

Đến đoạn này.

Tần Nam Tinh cau mày, không biết nói cái gì mà âm thanh càng ngày càng nhỏ, nàng cũng không thể nghe rõ.

Lúc này, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một giọng nói nho nhỏ dịu dàng mang theo ý cười, tựa như đang thì thầm với tình nhân, “Có muốn biết bọn họ nói gì hay không?”


Tần Nam Tinh bị thanh âm đột nhiên xuất hiện này dọa cho ngã ngồi xuống đất.

Bụi cây phát ra âm thanh sột soạt.

Mà đôi uyên ương đối diện nghe được tiếng vang, bị dọa sợ lập tức mỗi người một hướng chạy đi.

Tần Nam Tinh vừa thấy con mồi chạy trốn, lập tức giận dữ ngước mắt nhìn qua, xem rốt cuộc là kẻ nào phá hư chuyện tốt của nàng!

Cuối cùng đập vào mắt nàng là một đôi mắt sáng như sao nơi biển khơi, người đến dung mạo cực đẹp, mi mục như họa, hắn cười một tiếng trăm hoa sau lưng liền thất sắc mấy phần.

“Yến Từ?”

Tần Nam Tinh đã lâu không gặp Yến Từ rồi, kiếp trước kiếp này cộng lại chắc cũng đã qua mấy năm.

Vì vậy ấn tượng với hắn rất mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy lại không quá chắc chắn.

Nhưng người có thể lớn lên biến thành dáng vẻ công tử như ngọc thế này, trừ Yến Thế tử trong truyền thuyết ra, chỉ sợ không có người thứ hai.

Nghe đôi môi mềm mại của nàng nói ra tục danh của hắn, Yến Từ lần đầu cảm thấy, tục danh của mình lại êm tai như vậy.

Ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn, hắn hướng nàng đưa tay ra, giọng nói ôn nhã tự nhiên, mang theo một loại từ tính có một không hai, cưng chìu nói: “Vẫn chưa chịu dậy, cũng không sợ bẩn váy sao?”

Tần Nam Tinh nghe được lời nói thân thuộc của hắn, môi đỏ khẽ nhấp, quý công tử nhẹ nhàng trong truyền thuyết, Yến Thế tử ưu nhã cao quý mà đông đảo khuê tú theo đuổi, sao lại là tựa như đã quen biết từ lâu.

Bọn họ thân quen lắm sao? Kiếp trước không quen, đời này càng không cần phải nói, trừ vài lần xa xa gặp mặt trong tiệc rượu của Hoàng thất, thì cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào.

Tần Nam Tinh không mượn thế cầm tay hắn đứng lên, mà tự mình chống tay lên đất chậm rãi đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn về phía lương đình, nơi đó đã trống trơn không người.

Tức giận!

Lại thất bại trong gang tấc.

Ai ngờ, Yến Từ dường như đã thấy nàng thờ ơ, nhưng mi mắt ôn hòa vẫn như cũ nói: “Quận chúa cùng hai người kia có thù oán sao? Bản Thế tử nghe được bọn họ muốn ám toán Quận chúa, mấy ngày này nàng nên hết sức cẩn thận.”

Tần Nam Tinh nhíu mày.

Kiếp trước vị này chính là Đế vương vô tình, giết hại trung thần, không chút nương tay.

Hôm nay lại vô cùng ôn nhu với nàng, khiến trong lòng Tần Nam Tinh hết sức bất an.

Ngước mắt nhìn Yến Từ, nàng nở nụ cười khách khí hời hợt, “Đa tạ Thế tử quan tâm, chỉ là nếu không phải vừa nãy Thế tử xuất hiện, thì hiện tại cần phải cẩn thận chính là bọn họ.”

Dứt lời, Tần Nam Tinh lướt qua người Yến Từ, chuẩn bị rời đi.

Thời gian nàng đi ra ngoài đã đủ lâu, nếu còn trì hoãn nữa, sợ rằng sẽ bị Trưởng công chúa phát hiện.

Hôm nay thật là quá đáng tiếc!

Tần Nam Tinh chỉ hận không được đạp Yến Từ một cước, nhưng vẫn nhịn lại, lỡ như đời này người ta lại làm Hoàng đế, vạn lần không thể đắc tội được.

Yến Từ đã biết mình phá hư chuyện tốt của Tần Nam Tinh, ngay lúc nàng đi qua sát vai mình, hắn níu tay áo nàng ngăn lại, thong thả nói: “Quận chúa chớ nên tức giận, bản Thế tử muốn bù đắp sai lầm, nàng thấy sao?”

Tần Nam Tinh nhanh chóng hất tay Yến Từ ra, dung mạo kiều diễm lạnh xuống, “Yến Thế tử đọc nhiều thi thư, chẳng lẽ không hiểu như thế nào là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận