Giờ Thìn, vầng thái dương vừa ló dạng, tỏa ánh sáng ấm áp.
Tần Nam Tinh hiếm khi dậy sớm.
Lối trang điểm ăn mặc hôm nay so với đi dự thưởng hoa yến hôm qua còn muốn dụng tâm tỉ mỉ hơn.
Ai ngờ, vừa mới chuẩn bị thỏa đáng, Thanh Ngọc đã cầm một phong thư từ bên ngoài đi vào, "Quận chúa, Yến Thế tử phái người đến chuyển một phong thư cho ngài."
Đầu ngón tay cầm một góc phong thư, mi tâm Tần Nam Tinh hơi nhăn hỏi: "Người đâu rồi? Còn nói gì nữa không?"
Thanh Ngọc hồi tưởng lại một lần, chỉ lấy điểm chính ra nói: "Người kia nói Yến Thế tử nhặt được đồ vật của ngài nên muốn đích thân trả lại."
Tần Nam Tinh vẫy tay để Thanh Ngọc lui ra, lúc này mới mở phong thư.
Nhìn chữ viết phiêu dật xinh đẹp bên trong, ánh mắt nàng lại ngày càng ngưng trọng.
Tần Nam Tinh đột nhiên đứng dây, "Thanh Loan, lấy y phục hôm qua bản Quận chúa thay trên xe ngựa tới đây!"
"Quận chúa, y phục kia đã đưa đến phòng giặt rồi." Thanh Loan nghi ngờ nói, "Quận chúa tìm bộ y phục đó để làm gì vậy?"
Từ trước đến giờ Quận chúa chưa từng mặc cùng một bộ y phục trong hai ngày liên tiếp, nên sau khi thay ra, y phục sẽ lập tức được chuyển đến phòng giặt.
"Có cái gì còn sót lại bên trong không?" Tần Nam Tinh nhìn về phía Thanh Loan, thấp giọng hỏi.
"Không có." Thanh Loan khẽ lắc đầu trả lời, "Quận chúa mặc một lúc thì đã bị nước làm ướt, túi trong tay áo cũng không có cái gì sót lại."
Tần Nam Tinh ngồi trên tháp quý phi, tay siết chặt lá thư mỏng, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo u tối.
Quả nhiên cái bao giấy kia đã bị Yến Từ phát hiện.
Nhưng mà nàng cũng có thể không thừa nhận.
Đúng vậy, vì sao nàng phải thừa nhận chứ?
Lúc ấy chỉ có nàng và Yến Từ, chỉ cần nàng không thừa nhận, Yến Từ cũng hết cách.
Tần Nam Tinh nghĩ như vậy nên trực tiếp nhét phong thư vào tay Thanh Loan, "Bảo Thanh Ngọc nói với người đưa tin, bản Quận chúa không mất vật gì, thỉnh Yến Thế tử tìm người bị mất đồ khác."
"Vâng, Quận chúa."
Ngón tay nhỏ nhắn của Tần Nam Tinh thưởng thức lọn tóc thả lơi trước ngực, tâm trạng vui mừng khi sắp gặp Vân Đình cũng biến mất tăm.
Bởi vì làm như vậy, rất có thể nàng sẽ đắc tội với Yến Từ.
Sao Vân Đình vẫn chưa cưới nàng chứ? Nếu còn không cưới nàng...
Tay ngọc của Tần Nam Tinh nắm chặt lại, dung nhan xinh đẹp căng thẳng.
Đợi đến lúc Yến Từ xưng đế, vạn nhất hắn cưỡng ép bắt nàng vào cung làm phi thì thế nào đây.
Nàng cũng không muốn cùng một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân đâu.
Đến đầu giờ Tỵ, Tần Nam Tinh lập tức chạy thẳng tới tửu lâu Thái Nguyệt.
Vân Đình đã chờ trong phòng bao từ sớm, thời thời khắc khắc đều hỏi Phất Tô hôm nay hắn có anh tuấn hay không? Hắn mặc bộ y phục này Tinh nhi sẽ thích hay không thích?
Hôm nay hắn làm chuyện lớn, nhất định phải thể hiện ra bên ngoài dáng vẻ đẹp nhất.
Ai ngờ, Tần Nam Tinh vừa vào cửa, nhìn cũng không thèm nhìn hắn đã trực tiếp vỗ bàn nói: "Vân Đình, rốt cuộc chàng có cưới ta hay không? Nếu không cưới thì nói một lời, ta lập tức đi tìm người khác!"
"Nàng dám!"
Vân Đình vừa nghe những lời này của nàng, đột nhiên đứng bật dậy, mắt phượng mang theo mấy phần hung tàn dữ tợn, "Ngoài ta ra, kẻ nào dám cưới nàng, ta sẽ giết kẻ đó!"
Phất Tô đứng ở cửa hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài khép cửa phòng bao lại, mắt to trừng mắt nhỏ cùng với hai nha hoàn của Tần Nam Tinh.
Mà bên trong phòng bao.
Tần Nam Tinh bị hắn gào lên như vậy, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang sáng rỡ liền trở nên ảm đạm, môi đỏ ướt át kinh thường, mềm giọng tức giận nói: "Chàng hung dữ với ta."
"Ta không có." Vân Đình lập tức chối, bàn tay thuận thế cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đè cả người nàng xuống tấm đệm mềm.
Hắn từ trên cao nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng và si mê, "Sao ta có thể hung dữ với nàng được."
Cưng chìu còn không kịp nữa là.
Tần Nam Tinh bị Vân Đình đè ngồi xuống ghế, chỉ hơi nhấc mắt liền đối diện với ánh mắt của hắn.
Nàng có thể cảm nhận được khát vọng muốn chiếm hữu nàng của Vân Đình lớn đến mức nào, bá đạo cường thế, cưng chìu lại quý trọng nhưng thứ nàng khát vọng nhất lại không có, chính là yêu.
"Vân Đình, chàng thích..." ta sao.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nàng đã bị Vân Đình ấn vào trong ngực.
Đây là lần đầu tiên Vân Đình chính thức ôm nàng vào lòng, bàn tay hắn dán vào lưng nàng, nhiệt độ xuyên thấu qua lưng Tần Nam Tinh rồi không ngừng tỏa ra lan khắp toàn bộ thân thể.
Lời nói cứ như vậy mà bị ngăn ở khóe môi, không hỏi ra miệng.
Sau đó, Vân Đình dán môi mỏng vào sát tai nàng, giọng nói trầm thấp từ tính, còn mang theo chút khàn khàn, "Tinh nhi, nàng có thể hoài nghi tất cả mọi chuyện, duy chỉ không thể hoài nghi chuyện ta thích nàng."
Tần Nam Tinh tha thiết mong chờ câu nói kế tiếp của hắn, ví như cưới nàng chẳng hạng.
Nhưng Vân Đình lại không nói thêm lời nào.
Ở trong lòng Vân Đình, lần trước hắn đã nói với nàng rồi, nhưng nàng lại không gật đầu, hắn cho là mình quá đường đột, nên cũng không biết Tần Nam Tinh đang đợi một câu này của hắn.
Đến sau cùng nàng cũng không đợi được câu nói mấu chốt của Vân Đình.
Tần Nam Tinh dồn sức đẩy hắn ra, môi đỏ mím chặt, đôi mắt hoa đào tràn đầy tức giận, "Cho nên chàng chỉ muốn chiếm tiện nghi của ta rồi không muốn chịu trách nhiệm đúng không? !"
Thấy hắn không có nửa phần biểu tình, Tần Nam Tinh tiếp tục không lựa lời mà nói: "Được rồi, làm như bản Quận chúa không phải chàng thì không gả vậy, có rất nhiều thanh niên tài giỏi chờ bản Quận chúa cưng chìu! Ta cũng không tin chàng có thể giết hết tất cả bọn họ, để ta xem chàng lợi hại tới mức nào!"
Ngay sau đó Tần Nam Tinh đứng dậy, tự mình sửa sang lại váy dài bị Vân Đình đè nhăn.
Uổng công nàng ăn mặc xinh đẹp như vậy, ai ngờ lại gặp phải một tên không hiểu phong tình.
Không cưới thì không cưới, chờ tới lúc nàng thật sự bị Yến Từ đưa vào cung, để xem Vân Đình đi chỗ nào khóc!
Sửa soạn lại xong, Tần Nam Tinh cũng không thèm nhìn Vân Đình bên cạnh đang siết chặt quả đấm.
Tay ngọc mới vừa chạm đến cửa gỗ của phòng bao.
Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lớn siết chặt, lưu lại dấu vết đỏ tươi.
Bên hông chợt căng thẳng, sau đó cả người nàng lập tức bị đè mạnh lên cánh cửa, theo sau chính là ánh mắt mang theo sát khí lạnh lẽo âm u của Vân Đình.
Hắn nhìn vào đôi mắt thờ ơ không chút để ý của nàng, tựa như tất cả chỉ là hắn tự mình đa tình.
Ngón tay thon dài bóp chặt cái cằm tinh xảo của Tần Nam Tinh, kéo đến trước mặt hắn, môi mỏng cơ hồ sắp dán lên đôi môi bóng loáng đỏ mọng mê người, hắn đè nén cơn giận đang dâng trào mạnh mẽ nói: "Nàng muốn đi cưng chìu ai!"
"Ta..."
Từ trước đến giờ Tần Nam Tinh thích mềm không thích cứng.
Hiện tại bị hắn mạnh mẽ chặn lại, còn dùng loại tư thế đáng xấu hổ như vậy, lửa giận của nàng cũng bốc lên tới đỉnh đầu, đôi mắt hoa đào giống như ngâm trong băng tuyết, "Liên quan gì tới chàng sao?"
"Vân Đình, từ nay về sau, chuyện của bản Quận chúa, cùng chàng..."
Lời độc ác còn chưa kịp nói ra thì đã bị Vân Đình mạnh mẽ dùng môi mỏng chặn lại.
Hoàn toàn không giống với triền miên tỉ mỉ của lần trước, lần này Vân Đình giống như muốn biến mọi thứ của nàng thành của hắn vậy, mạnh mẽ công thành đoạt đất, mở răng môi của nàng ra, tiến quân thần tốc thẳng vào bên trong, ép khô hết thảy của nàng.
Tần Nam Tinh tựa như cả người bị rút sạch sức lực, mềm nhũn tựa vào cánh tay bền chắc của Vân Đình.
Gò má đỏ ửng, trong đôi mắt hoa đào là sóng nước rạo rực, mơ hồ hiện lên ánh nước, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nhất là đôi môi kia, thời điểm Vân Đình hơi tách ra để nàng thở, nhìn thấy môi đỏ mọng ướt át của nàng bị dày vò đến không còn hình dáng, tươi đẹp quyến rũ đến tận cùng.
Mùi hương trên người nàng càng phát ra ngào ngạt, khiêu khích khiến thần kinh hắn hoàn toàn sụp đổ.
Tần Nam Tinh vừa thở dốc vừa nói: "Chàng, chàng không biết xấu hổ."
Vân Đình nghe giọng nói mềm nhũn quyến rũ của nàng, lại lần nữa cúi người, hôn mạnh thêm một cái lên cánh môi kiều diễm ướt át kia, sau đó rũ mi nói: "Thân thể của nàng ta đã nhìn, hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, sờ cũng đã sờ, nàng còn muốn phủi sạch quan hệ với ta sao? Nào có dễ như vậy."
Tần Nam Tinh giận đến đuôi mắt cũng đỏ hoe, đôi mắt hoa đào xinh đẹp liên tục dâng lên hơi nước.
Hắn quá không biết xấu hổ, nhưng mà nàng đánh không lại hắn, nói cũng không lại hắn, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn thôi.
Bên này Vân Đình trực tiếp xem cái trừng mắt kia của nàng là đang làm nũng với hắn, Mắt thấy cả người nàng mềm nhũn, cánh tay hắn dùng sức, bế nàng lên giống như đứa bé, hướng đến tháp mềm chỗ nghỉ ngơi trong phòng bao đi tới.
Tần Nam Tinh ngồi trên cánh tay hắn, vừa cúi đầu là có thể thấy xoáy tóc của hắn, mặt đỏ bừng quẫn bách thẹn thùng, nàng nắm tóc đen của hắn, nói: "Chàng để ta xuống!"
Cái tư thế này, thật quá xấu hổ, Vân Đình đúng là không cần mặt mũi mà!
Trước kia sao lại không cảm thấy hắn mặt dày vô sỉ như vậy.
Sức lực Vân Đình lớn, bế nàng giống như bế một đứa trẻ chẳng nặng bao nhiêu, cứ vậy bế nàng đặt lên tháp mềm.
Sau đó hắn cũng leo lên tháp, ôm vòng eo mảnh mai nhu mì của nàng, thỉnh thoảng lại hôn nàng một cái.
Hoàn toàn không trả lời thẳng câu hỏi của nàng.
Hắn định chiếm hết tiện nghi của nàng, để xem như vậy kẻ nào còn có thể cưới nàng.
Kiếp trước bởi vì hắn quá lo sợ, quá suy nghĩ cho cảm nhận của nàng, cũng để ý nàng quá mức nên cho tới chết cũng không có được nàng.
Nếu đã sống lại một lần nữa, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, đời này, hắn nhất định phải cưới được nàng!
Nếu đã không có được trái tim, vậy thì trước hết cũng phải có được thân thể cái đã.
Lại nghĩ đến kiếp trước, hằng đêm trong mộng đều là mềm mại nõn nà, mơn mởn mê người, thân thể Vân Đình càng thêm cứng nhắc.
Hắn khẽ khép mắt phượng, đè nén nóng nảy trong lòng, hắn không muốn trước khi thành thân đã chạm vào nàng.
Làm như vậy đối với nàng là không tôn trọng, nếu lỡ có thai, càng hại nàng cả đời không ngóc đầu lên được.
Hắn mặc dù rất muốn có được nàng, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách tổn thương nàng.
Tần Nam Tinh bị lồng ngực như lò lửa của Vân Đình áp sát, cả người vô cùng khó chịu, thật vất vả mới tĩnh tâm lại, cũng không muốn cùng Vân Đình cứng đối cứng nữa, "Vân Đình, chàng rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Để cho chàng cưới ta chàng lại không cưới, vậy mà cũng không chịu buông ta ra."
"Sao chàng có thể ích kỷ như vậy?"
Nghe lời nàng nói, thân thể như thiêu như đốt của Vân Đình mới từ từ bình ổn lại, chẳng qua là vẫn còn mất khống chế ôm chặt nàng.
Mi dài rũ thấp, lông mi dày đặc che lại ánh mắt của hắn.
Qua một lúc lâu sau, môi mỏng của Vân Đình dán sát vào cổ mảnh mai của Tần Nam Tinh, giọng khàn khàn nói: "Chờ chuyến săn thú mùa xuân kết thúc, ta sẽ lập tức đến vương phủ cầu thân."
Đến khi Vân Đình để nàng rời đi, Tần Nam Tinh cũng không biết tại sao phải đợi đến lúc chuyến săn thú mùa xuân kết thúc nữa.
Tuy nàng thông minh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nơi khuê các hậu trạch, đối với những mưu kế trong triều nàng căn bản không thể nào biết được.
Những chuyện này Vân Đình cũng không muốn nói cho nàng biết.
Chuyện trong tối đều đã có hắn một tay nắm giữ, còn nàng chỉ cần nấp dưới đôi cánh của hắn là được.
Tửu lâu Thái Nguyệt cực lớn, dưới ánh chiều tà buổi hoàng hôn, lại càng thêm xa hoa lộng lẫy.
Mà bên trong phòng bao lầu hai.
Vân Đình vẫn như cũ nằm trên tháp mềm mà Tần Nam Tinh đã nằm, hương thơm chỉ thuộc về nàng sớm đã tiêu tan nhưng Vân Đình vẫn cảm thấy giống như nàng vẫn còn nằm trong ngực mình.
Cho đến khi tiếng gõ cửa phòng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
"Vào đi." Giọng nói của Vân Đình mang chút khàn khàn kỳ quái.
Phất Tô cứng đờ cả người, bổ não* thật nhiều, Đại Tướng quân không biết là có ờ ừm...!tự mình giải quyết.
*Bổ não: đề cập đến việc bổ sung vài chuyện nhất định vào não, tưởng tượng trong đầu về những chuyện mà mình không hy vọng nó xảy ra trong truyện tranh tiểu thuyết hoặc thực tế.
(Theo baidu.com)
Lúc nãy Quận chúa rời đi, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt ngập nước, môi đỏ cũng sưng lên.
Nhất định là Tướng quân cầm thú, đã làm chuyện cầm thú với Quận chúa.
Bất quá, trong không khí tựa hồ cũng không có mùi gì đặc biệt...
Ngay lúc Phất Tô đang một mình suy nghĩ lung tung, Vân Đình mở miệng: "Chuyện gì?"
Phất Tô lập tức thanh tỉnh, cung kính nói: "Nghe nói sáng nay Yến thế tử phái người đưa cho Quận chúa một phong thư, Quận chúa lại bảo người cầm thư trả lại."
Nghe được nửa câu đầu, Vân Đình lập tức ngồi bật dậy, sau khi nghe xong nửa câu sau, hắn lại lần nữa nằm xuống.
Dùng ngón tay xinh đẹp thon dài che đôi mắt lại, hắn cất giọng thờ ơ lười biếng nói: "Chỉ cần hoàng thượng còn tại vị một ngày, ngài ấy chắc chắn sẽ không cho phép Yến Từ cưới nàng."
"Yến thế tử rất được nữ tử đương thời yêu thích, nếu lỡ Quận chúa..." Phất Tô cảm thấy nữ tử là một loại sinh vật cực kỳ dễ thay lòng vì vậy vô cùng lo lắng nói.
Vân Đình vẫn cứ ung dung, khóe môi nhếch lên một nụ cười, "Nếu nàng có lòng, thì sao lại từ chối thư của hắn." Sau đó giọng nói êm tai lại có thêm vài phần đắc ý, "Tinh nhi đã từng tự viết thư tình cho bản Tướng rồi."
Chẳng qua đời không như là mơ, bên này hắn vừa dấy lên lòng tin với chính mình, bên kia Tần Nam Tinh lại ở trong cung xem mắt phu quân.