Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Ngay sau đó, mắt ưng thâm thúy nhìn về phía Tần Nam Tinh đang quỳ dưới đất, đùa giỡn nói: "Đáng tiếc, trẫm đã an bài cho Bình Quân quận chúa một cửa hôn sự tốt rồi."

Nhìn vào ánh mắt này của Hoàng thượng, Yến Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, mày liễu ngưng đọng hỏi lại: "Không phải hoàng huynh muốn nạp Bình Quân làm phi chứ?"

"Nói bậy nói bạ, trẫm cũng có thể làm phụ hoàng của Bình Quân quận chúa rồi đấy." Hoàng thượng tức giận trừng Yến Hoa nói: "Lớn tuổi như vậy rồi mà toàn nói mấy lời không đứng đắn!"

Yến Hoa nghe vậy mới yên tâm, "Nếu không phải hoàng huynh, vậy còn người nào có thể tranh chính thê cùng với hoàng tử đây?"

Hoàng thượng cũng không muốn để ý đến nàng, chỉ gọi Lương công công, "Tiểu Lương tử, tuyên chỉ."

Lương công công dùng hai tay nâng thánh chỉ, cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nghe nói nữ nhi của Hoài An vương, Bình Quân quận chúa Tần Nam Tinh tướng mạo xuất chúng, thanh nhã đoan chính, nay gả nàng cho Vân Đình đại tướng quân làm thê tử, khâm thử."

Khi nghe thấy tục danh của Vân Đình, Tần Nam Tinh tựa như đã mệt lả cả người, trên trán đổ đầy mồ hôi hột.

Nàng không phải gả cho nam nhân khác, là gả cho Vân Đình đúng không?

Nàng không có nghe nhầm chứ?

Theo bản năng nhìn về phía Vân Đình, nhưng Tần Nam Tinh lại thấy mi tâm của hắn nhíu chặt lại, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, quỳ xuống đất, "Mạt tướng...!lĩnh chỉ tạ ơn."

Thấy hắn như vậy, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tái nhợt của Tần Nam Tinh cũng nhuộm đầy vẻ tức giận.

Sao hắn lại có vẻ mặt không tình nguyện như vậy chứ?

Chẳng lẽ hắn không muốn thành thân với nàng sao?

Vốn dĩ Tần Nam Tinh đang có tâm tình vui sướng của người sống sót sau tai nạn, nhưng bây giờ tâm trạng nàng lại đột nhiên trầm xuống.

Toàn bộ Ninh An cung cũng bởi vì ý chỉ này mà trở nên lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Trưởng công chúa mới không thể tin hỏi: "Hoàng huynh, vì sao đột nhiên như lại vậy?"

Bà đang muốn chuẩn bị chính phi cho mấy đứa cháu nhà mình nha, tại sao Bình Quân quận chúa lại bị hoàng huynh đóng gói tặng cho Vân Đình rồi.

Mặc dù...!Trưởng công chúa nhìn lướt qua Vân Đình và Tần Nam Tinh, cũng thấy bọn họ thật xứng đôi.

Hoàng thượng cất giọng nghiêm nghị nói: "Mỹ nhân không phải nên sánh đôi với anh hùng sao? Thế nào? Hoàng muội cảm thấy Đại tướng quân của trẫm không xứng với Bình Quân quận chúa hửm?"

"Là thần nữ không xứng với Vân đại tướng quân." Tần Nam Tinh chủ động giải vây cho Trưởng công chúa, đúng mực trả lời.

Đối với chuyện được Hoàng thượng chỉ hôn, dường như nàng cũng không có chút vui sướng nào.

Dáng vẻ này rơi vào mắt Hoàng thượng khiến ông lại càng hài lòng.

Hai người bọn họ nghe thấy mình được ban hôn đều không vui mừng.

Như vậy nói lên điều gì? Đương nhiên là nói lên Vân Đình cũng không vì nữ tử này mà khi quân phạm thượng, vẫn trung thành với ông, quả nhiên tên nhãi này không có tư tình nữ nhi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Hoàng thượng nhìn về phía Vân Đình lại càng thêm hài lòng.

Hắn không muốn cưới mà Yến Từ lại muốn cưới, cứ như vậy bọn họ nhất định sẽ một sống một chết đối địch nhau.

Rất tốt, rất đúng ý trẫm.

Cho đến lúc rời khỏi Ninh An cung, vẻ mặt của Trưởng công chúa vẫn đầy luyến tiếc như cũ.

Bà cầm tay Tần Nam Tinh nói: "Vân đại tướng quân cũng không tệ, chỉ tiếc bản cung không thể đính hôn cho ngươi với mấy đứa cháu của ta."

"Đa tạ Công chúa đã cất nhắc, có lẽ Nam Tinh cùng mấy vị điện hạ không có duyên." Môi đỏ của Tần Nam Tinh cong cong, trả lời có chút gian nan.

"Nếu có cái gì liên quan tới chuyện đại hôn mà ngươi không hiểu, cứ việc phái người đến nói với bản cung.

Bản cung không có con cái, ở cùng ngươi cũng khá hợp, sau này nên qua lại nhiều hơn." Trưởng công chúa thấy tâm trạng của nàng bất an, chỉ vỗ vỗ vai nàng rồi mới lên kiệu xuất cung.

Tần Nam Tinh đưa mắt nhìn kiệu của Trưởng công chúa đi xa, đôi mắt hoa đào nhuộm thêm mấy phần ảm đạm.

Vừa muốn cất bước rời đi, nàng lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Quận chúa, xin dừng bước."

Tần Nam Tinh thoáng dừng lại, chậm rãi xoay người, thản nhiên ung dung hành lễ: "Thần nữ thỉnh an Tứ hoàng tử."

"Không cần đa lễ." Tứ hoàng tử thân hình cao lớn, mặc một thân cẩm bào màu đỏ tía, làm nổi bậc lên thân hình trông có vẻ gầy gò của hắn, nhưng khi khẽ mỉm cười, ngược lại cũng có mấy phần ý vị phong lưu.

Tứ hoàng tử thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành lại không phô trương của nàng, yết hầu khẽ động, ánh mắt cũng nhiều thêm mấy phần ý tứ chiếm đoạt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ độ như cũ: "Bản hoàng tử thấy Quận chúa dường như cũng không muốn gả cho Vân đại tướng quân."

Sau khi Tần Nam Tinh nghe được lời nói của hắn, nàng bỗng ngước mắt, đôi mắt hoa đào mang theo nụ cười như có như không, "A, nếu không phải nguyện ý, điện hạ định như thế nào?"

Nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, Tứ hoàng tử hơi cúi người ép tới gần Tần Nam Tinh, cánh mũi nháy mắt cảm nhận được hương thơm quyến rũ động lòng người.

Lửa nóng trong ngực hắn càng cháy càng lớn, giọng nói trong trẻo đã nhiễm mấy phần khàn khàn, "Bản điện hạ ngủ với nàng trước, gạo nấu thành cơm rồi sẽ nói với phụ hoàng cưới nàng, thế nào?"

Tần Nam Tinh trong lòng cười nhạt, coi nàng là kẻ ngốc sao? Chưa cưới đã phá thân, dù nàng có địa vị cao quý hơn nữa, cũng chỉ có thể lên một cái kiệu tiến vào phủ Hoàng tử từ cửa sau mà thôi.

Nàng vốn dĩ đang định châm chọc lại.

Ai ngờ...

"Không có thế nào hết!"

Một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng truyền tới, cổ áo Tứ hoàng tử bị kéo căng.

Thân thể cao lớn bị người phía sau xách lên, sau đó cả người bị ném ra ngoài, phát ra tiếng vang nặng nề.

Tần Nam Tinh chứng kiến một màn này, không thể không nói vô cùng hả dạ.

Nhưng nàng vẫn không cho Vân Đình sắc mặt tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần nhăn lại thật chặt, đôi mắt hoa đào chỉ nhìn về phía cây hoa lê ở xa xa, cũng không nhìn Vân Đình một cái.

Vân Đình đứng chắn trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống Tứ hoàng tử bị hắn ném trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy sát khí, "Tứ hoàng tử, đoạt thê tử của người khác không tốt đâu."

Hắn cắn răng nghiến lợi nhả ra từng chữ, trong giọng nói lại mang theo mấy phần cáu kỉnh khát máu.

Bị Vân Đình hù dọa, Tứ hoàng tử bám vào cái cây gần đó lảo đảo đứng lên, ánh mắt âm u nói: "Vân Đình, bản Hoàng tử chỉ nói đùa với Bình Quân quận chúa một chút thôi, ngươi lại dám ra tay với hoàng tử, đây là đáng tội gì!"

Tần Nam Tinh vốn không định để ý tới Vân Đình, nhưng nghe được lời này của Tứ hoàng tử, lập tức đứng không vững.

Nàng khi dễ Vân Đình thì được.

Nhưng những thứ chim chuột bên ngoài sao có thể khi dễ hắn.

Đẩy Vân Đình đang muốn động thủ sang một bên, cái cằm tinh xảo của Tần Nam Tinh hất lên, vốn dĩ dung mạo cũng coi như có chút ôn hòa lúc này đã tràn đầy kiêu ngạo cũng giễu cợt, "Tứ hoàng tử, ngài chỉ thiếu chút nữa là động tay động chân với bản Quận chúa, ý đồ bỉ ổi như vậy gọi là đùa sao?"

"Nơi này cách Ninh An cung gần như vậy, ngài có muốn tìm Thái hậu phân xử thế nào là nói đùa hay không?"

Thấy Tần Nam Tinh nói giúp Vân Đình, Tứ hoàng tử cũng sợ bị phụ hoàng hoặc hoàng tổ mẫu biết chuyện nên chỉ có thể oán hận nói: "Xem như các ngươi lợi hại."

Dứt lời phất tay áo rời đi.

"Muốn đi đâu!" Vân Đình chỉ cần nghe thấy hắn ta thiếu chút nữa cợt nhã nương tử tương lai của mình thì chỉ hận không thể lập tức nhấc lên quả đấm đánh hắn ta một trận.

Quản hắn ta cái gì mà hoàng tử hay không phải hoàng tử, sau này lại tìm Hoàng thượng thỉnh tội là được.

Ai ngờ ống tay áo lại bị một đôi tay trắng nõn níu lại, ngăn không cho hắn tiến lên.

Vân Đình đưa mắt nhìn nàng, "Buông tay!"

Tần Nam Tinh tức giận nói: "Chàng đi đánh hắn một trận thì có thể thế nào, làm không tốt còn bị Hoàng thượng cho rằng chàng ỷ mình quyền to, ngay cả hoàng tử cũng dám đánh.

Mặc kệ người nào động thủ đều không có ý nghĩa, hiểu không?"

Rồi sau đó nàng lại nhỏ giọng thầm thì: "Gặp chuyện chỉ biết đánh đánh giết giết, cũng không chịu động não suy nghĩ."

Nghe được lời này của Tần Nam Tinh, gương mặt tuấn tú của Vân Đình vô cùng bình tĩnh, cây ngay không sợ chết đứng mở miệng: "Hắn dám làm nhục nàng, không đánh hắn thì đánh ai."

"Hơn nữa đánh thì đã sao, phải đánh tới khi hắn không dám đi tố cáo với Hoàng thượng mới thôi."

Lời vừa nói ra, Tần Nam Tinh lập tức buông lỏng tay.

Cũng đúng nha, Vân Đình có thể leo lên vị trí Tướng quân này sao lại không có đầu óc được, sau đó nàng lạnh giọng đáp lại: “Vậy chàng đi đi."

"Thích làm gì thì làm, cứ coi như bản Quận chúa thích xen vào chuyện của người khác."

Dứt lời Tần Nam Tinh phẩy phẩy ống tay áo, nhanh nhẹn xoay người.

Khóe mắt Vân Đình liếc thấy Tứ hoàng tử đã chạy mất dạng, hắn không vội đuổi theo, dẫu sao cũng đang ở trong cung, ngộ nhỡ gây ra động tĩnh quá lớn bị người khác thấy cũng không tốt, vẫn là Tinh nhi nói đúng.

Chờ lần sau hắn ta xuất cung, lại đánh cho một trận.

Còn chuyện quan trọng bây giờ là phải đi dỗ nương tử tương lai.

Nghĩ như vậy, Vân Đình ba bước biến thành hai đuổi kịp Tần Nam Tinh.

Thấy vẻ mặt nàng lạnh băng, biểu tình người sống chớ động vào, nam tử vốn có vẻ ngoài long chương phương tư, hiên ngang oai hùng như hắn, lúc này lại nhăn nhó đi theo sau lưng một nữ tử thanh cao thoát tục, xinh đẹp rực rỡ là nàng.

Rõ ràng cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, nhưng chẳng biết vì sao lại có cảm giác hòa hợp đến khó hiểu.

"Tinh nhi, nàng đi chậm một chút, lỡ như giẫm phải váy thì sao?"

Tiếng nói của Vân Đình vừa dứt, Tần Nam Tinh lảo đảo một cái, xem ra là thật sự giẫm phải váy rồi.

Thật may Vân Đình vẫn luôn chú ý đến nàng nên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người.

Xuyên qua ống tay áo mỏng manh, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay ngọc mềm mại trơn bóng của nàng.

Bàn tay trong nháy mắt nóng bỏng.

"Tinh..."

Ngay sau đó hắn lập tức thấy ngọn lửa trong mắt Tần Nam Tinh cháy rực lên, có vẻ giận còn nghiêm trọng hơn so với lúc nãy, "Miệng quạ đen, không cho phép nói chuyện!"

Trong lòng Tần Nam Tinh vừa tức vừa tủi, nếu không phải cái miệng quạ đen của hắn nói bậy nói bạ, sao nàng lại giẫm phải váy thiếu chút nữa thì ngã chứ.

Nghĩ đến dáng vẻ quẫn bách của mình lúc nãy, Tần Nam Tinh lại càng xấu hổ.

Đôi gò má vốn đã đỏ ửng, lúc này lại giống như sắp rỉ ra máu.

Là tức giận, cũng là thẹn thùng.

Vân Đình từ trên nhìn xuống thấy dung nhan kiều diễm của Tần Nam Tinh ửng đỏ vô cùng xinh đẹp, đôi môi mỏng hình dáng đẹp của hắn đẽ khẽ cong, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào tai nàng.

Dái tai tựa sứ trắng của nàng cũng nhiễm một tầng đỏ tươi, vô cùng đáng yêu.

"Chàng đang làm cái gì đó!" Tần Nam Tinh cảm thấy tai mình hơi ngứa, rồi đột nhiên nàng giống như mèo nhỏ xù lông nhảy ra xa, che lại tai của mình lại, trợn đôi mắt hoa đào ướt át lên nhìn Vân Đình.

Vân Đình vô tội buông tay, "Nàng không cho ta nói chuyện, ta chỉ có thể gọi nàng bằng cách này."

"Chàng...!không biết xấu hổ!" Tần Nam Tinh suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra lời nào để mắng người, chỉ yếu ớt phun ra mấy chữ này.

Thấy Tần Nam Tinh rốt cuộc cũng để ý mình, Vân Đình đi đến trước mặt nàng, chắn đường đi của nàng lại, sau đó mới khom người đối diện nói đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia.

Lúc này bọn họ đang đứng ở một bên của núi giả.

Xung quanh không người.

Tần Nam Tinh bị Vân Đình ngăn ở trong vách đá, đường ra duy nhất đều bị thân hình cao lớn của hắn chặn lại hoàn toàn.

Nàng chỉ có thể thấy hắn.

Thấy đôi mắt phượng trong suốt kia của Vân Đình như có thể nhìn thấu mọi sự trên thế gian, hắn hoàn toàn chẳng có dáng vẻ đần độn của tên ngốc trong miệng Tần Nam Tinh nói.

Ngược lại còn cơ trí thấu triệt hơn bất kỳ ai.

Đối diện với đôi mắt của hắn, Tần Nam Tinh hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, "Chàng rốt cuộc muốn làm gì!"

Môi mỏng Vân Đình hé mở, than nhẹ một tiếng, "Tinh nhi, Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, nàng không vui mừng sao?"

"Vừa ăn cắp vừa la làng!" Cái cằm tinh xảo xinh đẹp của Tần Nam Tinh nhẹ hất một cái, đôi môi đỏ hết đóng lại mở, giọng nói mềm mại lại mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, khinh thường nói: "Rõ ràng là chàng mới là người không vui."

Vân Đình thuận theo nàng trả lời: "Ta quả thật không vui."

"Chàng!" Tần Nam Tinh thấy hắn thừa nhận, hốc mắt bỗng nhiên ửng đỏ, tay ngọc nhỏ nhắn chống lên ngực hắn dồn sức đẩy ra, "Chàng tránh ra, tránh ra, nếu cưới ta mà không vui như vậy thì vì sao..."

Lời còn chưa nói hết.

Đôi môi đỏ mọng ướt át đã bị bàn tay Vân Đình chặn lại.

Vân Đình hơi cúi người, mùi đàn hương trên người hắn quanh quẩn nơi chóp mũi, từ trong hô hấp của nàng mãnh liệt mà càn quấy lan ra toàn thân.

Cả người đều nhiễm mùi hương của hắn.

Xua mãi không tan.

Dái tai lại nóng lên.

Tần Nam Tinh cả người cứng ngắc, "Ưm ưm!" Càn rỡ!

Vân Đình có thể cảm nhận được sự cứng nhắc cùng tức giận của nàng, thậm chí lòng bàn tay cũng bị nàng cắn nhưng hắn lại cứ như không có tri giác, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn buông tay.

Môi mỏng chạm vào tai Tần Nam Tinh, trầm giọng nói nhỏ.

Giọng nói hắn khàn khàn từ tính lộ ra vài phần kìm nén ý nghĩ giảo hoạt muốn chiếm lấy nàng của hắn, "Tinh nhi, ta tức giận bởi vì nàng xem mắt với người khác."

"Không phải nàng đã đáp ứng với ta, muốn gả cho ta sao?"

"Nếu ta cùng nữ tử khác..."

Vừa nghe hắn nói câu kế tiếp, Tần Nam Tinh lập tức cắn mạnh vào lòng bàn tay hắn một cái!

Hàm răng bén nhọn trong nháy mắt cắn hắn bị thương.

Mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh tức giận trừng hắn, ngọn lửa nơi đáy mắt sáng rực, dường như muốn thiêu hủy hắn đến không còn chút gì.

Bỗng nhiên, đầu óc Vân Đình trở nên sáng suốt, đây là… nàng đang ghen sao?

Bởi vì mình nhắc tới nữ tử khác.

Mắt phượng nhất thời cong thành một mảnh trăng lưỡi liềm, tựa như ánh trăng lưỡi liềm sáng nhất trong bầu trời đêm, chói lóa khiến người ta không thể mở mắt.

Tần Nam Tinh sắp bị hắn làm cho tức chết, trêu chọc nàng rồi còn dám muốn nữ tử khác.

Bây giờ còn cười? !

Là đang cười nhạo nàng sao!

Ngực Tần Nam Tinh phập phồng bất định, bàn tay che môi đỏ của nàng khẽ buông lỏng một chút, cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng chất vấn, một cái ôm rộng rãi nóng bỏng đã bao bọc lấy nàng.

Khuôn ngực đang phập phồng bất định chống với khuôn ngực cứng rắn của hắn.

Thân thể nàng yêu kiều mềm mại, trơn bóng như nước.

Vân Đình ôm nàng thật chặt, không muốn buông tay, "Ha ha ha."

Tiếng cười càng ngày càng lớn.

Cũng ngày càng động lòng người.

Bị Vân Đình bất ngờ trêu đùa, Tần Nam Tinh đang mơ hồ nên cả người lập tức bị giam cầm trong lồng ngực hắn.

Một mềm mại, một cứng rắn.

Hắn cứ một mực cười bên tai nàng, tất cả hơi thở đều xuyên thấu qua tai lan tràn đến cổ, tê tê ngứa ngứa.

Tần Nam Tinh cấu vào cánh tay hắn, từng chữ từng câu, cắn răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc chàng đang cười cái gì!"

Chỉ có làm loại hành động tàn nhẫn này, ngọn lửa trong lòng nàng mới được hóa giải.

Vân Đình vừa định trả lời, lỗ tai đã nghe được tiếng nói chuyện của cung nữ từ phía trước núi giả truyền tới.

Ngón tay thon dài dựng thẳng lên đè giữa môi Tần Nam Tinh, tỏ ý nàng chớ có lên tiếng.

Tần Nam Tinh há miệng cắn ngón tay Vân Đình, đôi mắt hoa đào khiêu khích nhìn hắn.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Vân Đình, lại khiến hắn cảm thấy Tinh nhi vô cùng xinh đẹp quyến rũ, lúc này còn đang dụ dỗ hắn.

Ngón tay thon dài vuốt ve đầu lưỡi nàng, giọng nói khàn khàn tựa như kim nhọn đâm vào tai Tần Nam Tinh, tê tê ngứa ngứa, "Trở về rồi lại ầm ĩ tiếp."

Nếu lúc này bị người khác thấy bọn họ như vậy, bất kể họ có phải hôn phu hôn thê của nhau hay không thì đều không phải là danh tiếng gì tốt.

Hắn thì cũng được đi, dù sao thì từ trước tới giờ cũng không để ý tới danh dự của mình, nhưng hắn biết Tinh nhi tiểu cô nương này sĩ diện hảo, sao có thể để nàng mất mặt được.

Lắng tai nghe tiếng vang từ phía bên kia núi giả.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Nam Tinh cũng theo đó mà nín thở, khẩn trương nghe động tĩnh phía bên ngoài.

Vốn tưởng rằng là hai cung nữ, ai ngờ khi tiếng bước chân dừng lại, tiếng đối thoại của một thái giám và một cung nữ vang lên, hơn nữa đoạn nói chuyện này còn có chút xấu hổ.

Cung nữ khẩn trương nói: "Ở chỗ này sao, sẽ không bị ai phát hiện chứ?"

Giọng nói của thái giám the thé: "Đừng sợ, chúng ta làm nhanh một chút."

Sau đó tiếng ma sát của vải vóc vang lên, lại sau đó nữa thì vang lên tiếng rên rỉ cùng với thở gấp của cung nữ.

Tần Nam Tinh từ khiếp sợ biến thành xấu hổ cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh đỏ thắm.

Nàng cũng không còn để ý chuyện Vân Đình khi dễ nàng mới vừa rồi nữa, cả người chôn trong ngực hắn, giống như một chú đà điểu nhỏ.

Vừa cúi đầu, Vân Đình lập tức nhìn thấy đôi tai của chú đà điểu nhỏ đỏ ửng, hắn đưa hai tay lên che lỗ tai nàng lại.

Tần Nam Tinh không nghe được nhưng âm thanh xấu hổ kia, giống như tất cả dơ bẩn đều bị đôi bàn tay to lớn của hắn chặn lại bên ngoài.

Thật lâu sau, Tần Nam Tinh nhẹ nhàng nhón chân lên, hỏi bên tai Vân Đình: "Kết thúc rồi sao?"

Vân Đình nghe âm thanh bên kia ngày càng mờ ám, cộng thêm hơi thở của nàng như lan, mùi hương như muốn hút lấy hồn phách, quanh quẩn bốn phía, không nơi nào có thể trốn.

Mắt phượng kìm nén mơ hồ hiện lên tia đỏ.

Hồi lâu sau hắn mới cúi người, ở bên tai nàng nhẹ nhàng trả lời: "Vẫn chưa xong."

Màu đỏ trên tai Tần Nam Tinh vẫn chưa tiêu tan nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nàng áp sát vào tai Vân Đình hỏi: "Nam nhân kia là thái giám sao? Ta nghe thấy giọng nói của hắn the thé."

"Ừm." Vân Đình sợ bại lộ ham muốn trong giọng nói của mình, chỉ dám nói từng chữ từng chữ một.

"Vậy sao hắn có thể..." Tần Nam Tinh kinh ngạc nói.

Vân Đình thấy nàng vô cùng tò mò, thậm chí còn chuẩn bị đánh bạo rình xem.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể một tay che tai, một tay ôm ngang eo của nàng, mũi chân nhẹ điểm sử dụng khinh công rời đi.

Còn cố ý đá một hòn đá qua bên kia.

Lập tức nghe được hai tiếng thét chói tai vang lên: "Ai?"

"Có người, mau mặc quần áo."

Đôi dã uyên ương bên kia cả kinh vội vã chạy trốn.

Tần Nam Tinh bị Vân Đình ôm ngang eo, cuối cùng cố gắng nhìn lại một cái, vừa vặn thấy được bóng lưng ôm quần áo chạy trốn của hai người kia.

Thân thể trắng lóa, không những thế nàng còn thấy được cái mông to mập của cung nữ kia.

Tần Nam Tinh lập tức che hai mắt mình lại, lẩm bẩm: "Hỏng rồi, hỏng rồi, sắp đau mắt rồi."

"Có muốn nhìn ta một chút để rửa mắt hay không?" Vân Đình đùa giỡn nói.

Dưới chân Tần Nam Tinh đã chạm đất, nàng mở mắt ra thì phát hiện bọn họ đã ra ngoài hoàng cung, lúc này nàng mới phản ứng: "Chàng chàng chàng, chàng sớm đã có thể đi ra ngoài, vậy mà vừa rồi ở núi giả bên kia còn cố ý che lỗ tai ta lại, chàng muốn ăn đậu hủ của ta đúng không? !"

"Vô sỉ, cầm thú, hạ lưu!"

"Bây giờ còn nói ra mấy lời xấu hổ như vậy.

Vân Đình, chàng thật sự quá đáng ghét!"

Mặc cho nàng trút giận, nụ cười của Vân Đình vẫn tràn đầy trên khóe môi, mắt phượng của hắn rũ thấp từ chân mày đến khóe mắt đều là cưng chiều.

Bàn tay Vân Đình khẽ giơ lên, muốn vuốt ve gò má nàng, "Tinh nhi, giữa phu thê với nhau cái này không phải gọi là ăn đậu hủ mà gọi là tình thú."

"Tình thú cái đầu quỷ nhà chàng!" Tần Nam Tinh đập một cái vào móng vuốt sói của hắn, lùi về phía sau mấy bước, lúc này sắc mặt mới khôi phục lại bình thường.

Cái cằm nhỏ tinh xảo của nàng lại bướng bỉnh hất lên, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Chàng không muốn cưới ta, nói chuyện phu thê làm gì?"

"Vừa rồi lúc Hoàng thượng ban hôn thì mặt mày nhăn nhó, bây giờ ở trước mặt ta lại giả vờ giả vịt."

"Tránh ra, chớ có cản đường bản Quận chúa."

Dứt lời, Tần Nam Tinh liền muốn vượt qua Vân Đình, đi đến chỗ xe ngựa của mình.

Ngược lại là mấy nha hoàn của nàng, rõ ràng thấy nàng cũng Vân Đình lôi lôi kéo kéo, vậy mà người nào người nấy đều làm như không thấy, thậm chí còn xoay người đi!

Chờ khi về nhà, xem nàng trừng phạt nha đầu ngốc Thanh Tước này như thế nào!

Nếu lúc này Thanh Tước biết được ý nghĩ của Quận chúa nhà mình, nhất định sẽ kêu oan uổng thật to.

Dẫu sao lúc trước ở trong phủ, Quận chúa ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để trêu chọc Đại tướng quân, nên lúc nãy nàng cho rằng Quận chúa đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, sao lại dám tiến lên quấy rầy chứ.

Vân Đình trở tay nắm lấy cổ tay Tần Nam Tinh, thuận thế lần xuống, cùng nàng mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tay ngọc trơn nhẵn lọt thỏm trong bàn tay rộng lớn của hắn, tựa hồ như tay nàng bị bao bọc hoàn toàn.

Phương thức nắm tay này, thật sự quá mức thân mật.

Tần Nam Tinh cảm giác mình như bị một miếng kẹo da trâu dính lấy, nàng đi chỗ nào, Vân Đình đi tới chỗ đó.

Vân Đình thấy nàng sắp không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng mở miệng giải thích: "Tinh nhi, lúc nãy ở Ninh An cung, chỉ cần ta biểu hiện vui sướng một chút Hoàng thượng có thể sẽ không ban hôn đâu."

"Điều ngài ấy muốn chính là ta phải không vui vẻ."

"Ta là do bị Hoàng thượng làm khó."

Giọng nói trầm thấp, giống như có cuộn tơ đang từng sợi từng sợi quấn quanh trái tim của Tần Nam Tinh.

Nàng không ngốc, lập tức phản ứng lại, "Ý chàng là, lúc nãy không vui chỉ là giả vờ, còn thật sự chàng rất vui mừng đúng không?"

"Không sai." Vân Đình bĩnh tĩnh gật đầu, "Đã sớm muốn thành thân với nàng, ta sắp vui mừng tới phát điên rồi."

Ai cũng không biết tâm tình của Vân Đình lúc đó, hắn đã phải ẩn nhẫn cỡ nào, khắc chế cỡ nào mới có thể không để lộ vẻ mặt mừng như điên.

Cuối cùng hắn cũng cưới được nữ nhân mà hắn khát vọng cả hai đời.

Vốn tưởng rằng Tần Nam Tinh sẽ cảm động ôm chầm lấy hắn, thậm chí còn sẽ hôn hắn một cái, Vân Đình vô cùng mong đợi cái này.

Nhưng ai ngờ, phản ứng của nàng lại khác với người thường.

Đôi mắt hoa đào cong cong, nét mặt cười tươi như hoa, trong mắt đều là dào dạt đắc ý: "Bản Quận chúa cũng biết mình da trắng dáng xinh, tài hoa hơn người, sao chàng lại không muốn cưới được chứ."

"Có phải lòng chàng vui mừng đến hỏng rồi không?"

"Kích động đến hỏng luôn rồi đúng không?"

"Cưới được thê tử tốt như bản Quận chúa, chàng quả thật nên cười trộm."

Thấy bộ dạng kiêu ngạo đắc ý của nàng, môi mỏng của Vân Đình co rút, sao lại không giống với trong tưởng tượng chút nào vậy chứ?

Tần Nam Tinh đắc ý xong thì đưa cánh tay còn lại đẩy bàn tay Vân Đình vẫn còn nắm tay mình ra.

Dung nhan xinh đẹp như đã đạt được mục đích, giảo hoạt nói: "Chờ đến khi thành thân rồi, chàng lúc nào đụng ta cũng được."

"Thanh Tước, hồi phủ!"

"Vâng, Quận chúa."

Xe ngựa nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Nam Tinh, sau khi nàng lên xe thì từ trên cao nhìn xuống, dùng tay ngọc vuốt gò má Vân Đình một cái, "Chờ chàng đến cầu hôn."

Vân Đình trơ mắt nhìn xe ngựa của Tần Nam Tinh rời đi.

Hắn đứng tại chỗ tự cảnh tỉnh nửa ngày.

Sau đó Vân Đình đột nhiên siết chặt quả đấm, nhấc chân chạy về phía đường lớn, hắn cảm thấy mình phải chạy một vòng mới có thể tỉnh táo lại được.

A a a!

Hắn thật sự rất muốn cưới Tinh nhi làm vợ!

Kiếp trước kiếp này, cả hai đời đều chỉ có một nguyện vọng ấy, cuối cùng cũng sắp cưới được nàng về nhà rồi, làm sao hắn có thể tỉnh táo được đây.

Nếu không phải muốn duy trì hình tượng của mình trước mặt Tinh nhi, hắn đã kích động điên cuồng ôm nàng xoay vòng rồi.

Chờ sau khi cưới nàng về nhà rồi mới có thể để lộ bản tính si hán của mình được, còn bây giờ thì không thể.

Mà lúc này Phất Tô đang cưỡi ngựa đuổi theo sau lưng Đại tướng quân nhà mình nhìn thấy Tướng quân đột nhiên chạy vào một con hẻm cụt.

Phất Tô vội vàng giơ tay lên nhắc nhở, "Đại tướng..." quân cẩn thận.

Lời còn chưa nói xong, hắn đã nghe được một tiếng "Cộp" vang lên.

Phất Tô lặng lẽ thu tay về, dáng vẻ làm như không thấy gì cả, xoay người đi ra đầu hẻm.

Cái gì hắn cũng không thấy nha, càng không thấy Đại tướng quân đụng đầu vào tường đâu đó.

Ừm, đường đường là Đại tướng quân, chắc cũng sẽ không giết hắn diệt khẩu đâu nhỉ?

Bên này Vân Đình lập tức sờ một cái lên cục u trên trán, sắc mặt nặng nề xoay người, bốn bề vắng lặng, rất tốt, không có ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.

Ngay sau đó, nhịp bước của hắn trầm ổn trở lại, từng bước từng bước đi về phía Tướng phủ.

Vân tướng phủ.

Vân tướng đã rất lâu không thấy nhi tử nhà mình đến cửa, lúc này vừa thấy con trai liền lạnh nhạt mở miệng: "Hóa ra Vân đại tướng quân vẫn còn biết cửa trong nhà nên mở bên nào."

Vân Đình giống như không nghe được lời châm chọc của phụ thân, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị trầm tĩnh: "Ta muốn thành thân."

"Cái gì?" Vân tướng bị dọa sợ hết hồn, thiếu chút nữa thì mất đi phong độ tướng gia.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, tay ông cầm tách trà dường như vẫn còn run rẩy: "Sao lại bất ngờ như vậy? Ngươi tới là muốn phụ thân giúp ngươi đề thân* sao? Là cô nương nhà ai?"

*Đề thân: hỏi cưới.

"Không phải đề thân." Mắt phượng của Vân Đình bình tĩnh nhìn về phía Vân tướng, lý lẽ chính đáng nói: "Ta tới tìm ngài để lấy lại đồ cưới của nương ta trước khi mất để lại.

Năm đó bà từng nói, những thứ đồ cưới kia đều là sính lễ tặng cho con dâu tương lai của bà."

"Ngươi thiếu cái gì thì cứ nói với phụ thân, muốn lấy đồ cưới của nương ngươi còn ra thể thống gì nữa." Vân tướng không nén được tức giận trên mặt nói.

Sau khi thê tử trước qua đời, tất cả những món đồ lặt vặt và trang sức trân quý đều bị thiếp thất của ông phân chia, còn mấy cái cửa hàng thì đều đã quy về chi tiêu trong phủ.

Vân Đình cũng không phải so đo những thứ này, nhưng những thứ đồ cưới đó vốn là của nương hắn để lại cho Tinh nhi.

Tất cả đồ thuộc về Tinh nhi, hắn nhất định sẽ đòi lại không nương tay.

Kiếp trước hắn không thành thân thì thôi, nhưng đời này hắn muốn thành thân, còn phải nuôi thê tử nên đương nhiên tiền tài càng nhiều càng tốt.

Vân Đình khoát khoát tay, tùy ý nói: "Ta không phải tới đây để cùng ngài thương lượng, mà là tới để thông báo cho ngài biết trước."

"Nếu ba ngày sau không lấy được đồ, thì đừng trách nhi tử không cho phụ thân mặt mũi."

Dứt lời, Vân Đình phất tay áo rời đi.

"Ngươi, đứa nghịch tử này!" Vân tướng bị Vân Đình chọc tức, ngã ngồi trên ghế.

Vân Đình thong thả rời khỏi Tướng phủ.

Phụ thân hắn với tư cách bề tôi thì quả thực là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, nhưng với tư cách trượng phu và phụ thân thì lại vô cùng không có trách nhiệm.

Khó trách cổ nhân có câu: Người có học mới là kẻ bạc tình nhất.

Phụ thân hắn nhất định là kẻ bạc tình nhất trong những kẻ bạc tình, nên mới phụ bạc một nữ tử tốt như nương của hắn!

Vì vậy, đến lúc đôi cánh Vân Đình đã cứng cáp, việc chèn ép phụ thân hắn cũng không mềm lòng chút nào.

Vừa về đến phủ Đại tướng quân.

Vân Đình lập tức đi đến phòng chứa đồ trước.

Hắn thu thập tất cả kỳ trân dị bảo cùng với đủ loại trang sức lễ vật mấy năm nay hắn mua cho Tinh nhi, sau đó bày tất cả ra, chọn từng cái từng cái một.

Không chọn cái đẹp nhất, chỉ chọn cái đắt tiền nhất!

Cứ chọn rồi chọn, Vân Đình đột nhiên nghĩ đến: "Phất Tô tới đây, phái người tu sửa lại Tinh Vân các một lần, sau đó đưa bản mẫu đến phủ Hoài An vương cho Quận chúa xem, rồi lại bắt đầu sửa thêm lần nữa.

Nhất định phải theo ý thích của Quận chúa."

"Vâng..."

Chớ đến khi có thánh chỉ từ bên ngoài tới, Phất Tô mới biết Tướng quân nhà mình muốn cưới phu nhân.

Hơn nữa còn là nữ tử Tướng quân nhớ nhung từ lâu – Bình Quân quận chúa.

Thế nên hôm nay Đại tướng quân làm ra nhiều chuyện khác thường như vậy, lại trở thành bình thường.

Dẫu sao thì chỉ cần là chuyện liên quan đến Quận chúa, Đại tướng quân từng bình thường bao giờ.

...

Thời điểm phủ Đại tướng quân nhận được thánh chỉ thì đồng thời phủ Hoài An vương cũng nhận được.

Đương nhiên, chuyện Vân đại tướng quân sắp thành thân cùng Bình Quân quận chúa cũng giống như gió xuân vậy, bay lượn khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành.

Trong đó, người bị kinh hãi nhất chính là Hoài An vương.

...

Phủ Hoài An vương.

Tần Thương chạy thẳng đến khuê phòng của khuê nữ nhà mình, nhưng lại phát hiện khuê nữ vẫn đang bình tĩnh điều phối hương liệu.

Tần Thương đặt thánh chỉ lên bàn, sau đó nói với nàng: "Tinh nhi, con mới vừa vào cung một chuyến lại mang loại thánh chỉ này về, đây là đã xảy ra chuyện gì!"

Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ nhấc lên, ngón tay ngọc vân vê phấn hương, thờ ơ nói: "Phụ vương gấp cái gì? Không phải chỉ là xuất giá thôi sao? Gả cho ai mà không phải gả, Vân đại tướng quân không đủ tốt ư?"

"Tốt thì tốt, nhưng..." Tần Thương lo lắng.

"Nếu Đại tướng quân đủ tốt, gả nữ nhi cho hắn không phải là chuyện vui sao? Phụ vương còn lo lắng cái gì nữa?"

Tần Thương thiếu chút nữa bị khuê nữ nhà mình đánh lạc hướng, trọng điểm ông muốn hỏi không phải là Vân Đình có tốt hay không, mà là vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên ban hôn như vậy?

Đang yên đang lành, sao lại ban hôn cho khuê nữ nhà mình cùng Vân Đình chứ?

Nhưng Tần Nam Tinh vẫn cứ không cho phụ vương nàng cơ hội nói chuyện, tiếp tục mở miệng: "Nếu thánh chỉ đã ban xuống vậy thì chỉ có thể tuân theo.

Nếu phụ vương không có chuyện gì thì giúp nữ nhi chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại hôn đi."

"Đúng rồi, đây là canh thiếp của Vân Đình." Tần Nam Tinh tự nhiên tùy ý lấy canh thiếp của Vân Đình từ trong hộp trang sức ra, đưa cho phụ vương nhà mình.

Đến tận khi Tần Thương cầm canh thiếp của Vân Đình rời đi, đầu óc ông vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Mục đích ông đến tìm khuê nữ là gì ấy nhỉ?

Làm sao lại có cảm giác như mình bị khuê nữ dắt mũi dẫn đi vậy kìa.

Chờ sau khi Tần Thương rời đi, Thanh Loan đứng một bên mới hỏi: "Quận chúa, sao canh thiếp của Đại tướng quân lại ở chỗ của người..."

Thật may là chỉ tứ hôn đã ban xuống, bọn họ đã là hôn phu hôn thê của nhau, chuyện này ván đã đóng thuyền.

Nếu không, để người khác biết được canh thiếp của Đại tướng quân nằm trong tay Quận chúa, nhất định sẽ có sóng to gió lớn ập tới.

Mi mắt Tần Nam Tinh khẽ cong, thong thả trả lời: "Hôm nay Tướng quân vừa mới đưa cho bản Quận chúa.

Dẫu sao cũng là Hoàng thượng ban hôn, phải chọn ngày thành hôn sớm một chút mới được, nếu không chẳng phải là không cho Hoàng thượng mặt mũi."

"Vẫn là người suy nghĩ chu đáo." Hôm nay Thanh Loan không theo Tần Nam Tinh vào cung nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chờ đến lúc Tần Nam Tinh buông màn nằm trên giường, đôi mắt hoa đào kia mới mơ hồ lóe lên tia giảo hoạt.

Canh thiếp kia cũng không phải Vân Đình đưa cho nàng, mà là nàng tự viết.

Vì có thể thành thân với Vân Đình sớm một chút, nàng thật đúng là tốn không ít công phu.

Đúng rồi, kế hoạch truy phu của nàng đâu? Đến bước nào rồi ấy nhỉ?

Tần Nam Tinh vốn đã nằm xuống mơ màng buồn ngủ, đột nhiên nhớ đến kế hoạch truy phu của mình, lập tức bật người ngồi dậy, lục lọi tìm thoại bản dưới gối.

Đôi môi yêu kiều mềm mại lẩm bẩm, bên trong màn trướng chập chờn mờ ảo lại là hình ảnh vô cùng khiêu khích lòng người: "Kế hoạch truy phu, kế hoạch truy phu, ừm..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui