Ngón tay ngọc của Tần Nam Tinh chạm nhẹ lên vết mực, khóe mắt lơ đãng liếc thấy năm chữ "Anh hùng cứu mỹ nhân" lẫn trong câu từ của trang thoại bản, ngay chỗ nàng kẹp kế hoạch truy phu của nàng.
Mắt Tần Nam Tinh sáng lên: "Thanh Loan, mang bút mực tới đây!"
Thanh Loan chờ bên ngoài phòng nghe được lời của Quận chúa, vội vàng đem đồ vào trong màn trướng.
Đập vào mắt nàng là tờ giấy Tuyên Thành trong tay Quận chúa, bên trên còn viết mấy chữ to "Kế hoạch truy phu"
Cánh môi Thanh Loan khẽ mấp máy, nàng vất vả lắm mới ổn định lại giọng nói, "Quận chúa, không phải hoàng thượng đã ban hôn rồi sao, sao người còn..."
Tần Nam Tinh nhận lấy bút lông, thấm một chút mực, thêm một điều mới vào bản kế hoạch.
Sáu, mỹ nhân cứu anh hùng, khiến hắn một lòng một dạ.
Viết xong, Tần Nam Tinh hài lòng thổi khô vết mực, kẹp lại tờ giấy vào quyển thoại bản, lúc này mới cười như không cười trả lời: "Cho dù thành thân, kế hoạch này cũng phải tiếp tục tiến hành."
Thấy Quận chúa không muốn nhiều lời, Thanh Loan cũng không dám hỏi nhiều chỉ cung kính lên đáp lại một tiếng.
"Mà thôi, bây giờ có nói ngươi cũng không hiểu, sau này rồi sẽ biết." Sau đó nàng đưa bút mực cho Thanh Loan, "Lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Thanh Loan khép lại bức màn màu tím bên trên thêu những chú thỏ ngọc đang vui đùa trước giường, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn bầu trời đêm bên ngoài rồi rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Tần Nam Tinh lắng nghe bức rèm châu bên ngoài lay động, phát ra âm thanh thanh thúy, một lát sau mọi thứ lại rơi vào yên tĩnh.
Hai tay nàng đan vào nhau đặt trên bụng, cùng với hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ lư hương, hô hấp của nàng cũng dần trở nên đều đặn.
Gió đêm lùa vào ô cửa sổ mở rộng, nhẹ nhàng thổi khiến cho tấm màn bằng lụa mỏng bay phất phơ, trong phòng là một khoảng không yên tĩnh.
...
Gió ngày càng ấm áp, ý xuân cũng ngày càng đậm hơn.
Vốn dĩ Vân Đình đã chuẩn bị sính lễ xong xuôi, định lập tức cầu hôn, ai ngờ, sính lễ vừa chuẩn bị xong thì thời điểm xuất phát của chuyến săn thú mùa xuân cũng đến.
Vì thế Vân Đình chỉ có thể đưa sính lễ đến phủ Hoài An vương thật sớm, cũng không kịp gặp Tần Nam Tinh một cái đã vội vã đi trước đến trường săn để chuẩn bị an toàn cho hoàng đế khi xuất hành.
Ngày hôm nay, Tần Nam Tinh ra ngoài dạo chơi cùng với Lục Nhan Mặc, lúc trở về thì thấy trong Lãm Tinh uyển đã chất đầy mấy rương lớn làm bằng gỗ tử đàn quý giá.
Có rương đầy ấp đến nổi không đóng lại được, phải dùng dây thừng tùy ý cố định lại.
"Đây là?" Trong lúc nhất thời Tần Nam Tinh không kịp phản ứng.
Sau đó Phất Tô cùng với quản gia của phủ Tướng quân không biết từ chỗ nào xuất hiện, "Quận chúa, đây là danh sách sính lễ, mời ngài xem qua rồi kiểm kê nhập kho, thuộc hạ quay về cũng có thể dễ dàng báo cáo lại với Đại tướng quân."
Phất Tô giơ tay lên, lệnh cho thị vệ đứng chờ bên cạnh mấy cái rương mở nắp ra.
Tức thời, toàn bộ Lãm Tinh uyển phát ra ánh sáng chói mắt tựa như chứa cả một vườn đầy châu báu.
Tần Nam Tinh cũng coi như là người hiểu biết được sự rộng lớn của thế gian, có thứ đồ tốt nào nàng chưa từng thấy qua.
Nhưng hiện tại, khi nàng thấy cây san hô Huyết Ngọc còn cao hơn người, trong mười cái hộp gấm lớn là những viên Đông hải dạ minh châu tròn trịa còn lớn hơn so với nắm tay, chưa hết còn có rất nhiều đồ vật trân quý khác, nào là tranh chữ của các học giả nổi tiếng, rồi đồ trang sức, các loại tơ lụa...!vân vân, Tần Nam Tinh kinh ngạc nói: "Có phải Tướng quân của các ngươi có bao nhiêu của cải đều đem ra đây hết rồi đúng không?"
Phất Tô lúng túng cười trừ: "Đại tướng quân nói, ngài ấy cũng là của ngài."
"Hắn chắc cũng đã tính cả rồi.
Những thứ này, không phải đến lúc thành thân bản Quận chúa lại đem gấp đôi qua đó sao?" Trừ lúc ban đầu Tần Nam Tinh còn kinh ngạc, còn lại sau đó thì vô cùng bình tĩnh.
"Không phải Tướng quân có ý này..." Mí mắt Phất Tô giật giật, vội vàng giải thích.
Ngộ nhỡ Quận chúa hiểu lầm ý của Tướng quân, hắn tuyệt đối sẽ gánh không nổi.
Nghĩ tới đây, Phất Tô lập tức quỳ một chân xuống đất, định giải thích rõ ràng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tần Nam Tinh cứ một mực khoát tay, "Được rồi, Đại tướng quân nhà các ngươi đã đi đâu, đưa sính lễ cầu hôn sao có thể không đích thân tới được?"
"Có phải đến lúc thành thân, ngươi cũng giúp hắn bái đường luôn đúng không?"
Đầu gối Phất Tô mềm nhũn, lại quỳ xuống trước mặt Tần Nam Tinh lần nữa, vẻ mặt đau khổ nói, "Quận chúa, xin ngài đừng làm khó thuộc hạ."
Bây giờ coi như hắn đã biết, đây là Quận chúa cùng với Tướng quân cãi nhau, cho nên hắn mới bị liên lụy.
Nghe được lời kêu khổ của Phất Tô, Tần Nam Tinh thong thả rủ mắt, "Được, không làm khó ngươi, vậy hắn đã đi đâu rồi?"
"Săn mùa xuân sắp bắt đầu, Tướng quân là người phụ trách kiểm tra an toàn nên đã đi đến trường săn trước." Phất Tô thành thật trả lời, "Nếu Quận chúa muốn gặp Đại tướng quân, ngài cũng có thể cùng đi với Vương gia đến đó."
"Lần săn thú này, có thể mang gia quyến theo."
Môi đỏ của Tần Nam Tinh mím lại, đôi mắt hoa đào chợt lóe lên, hừ một tiếng: "Hắn không tới gặp bản Quận chúa, vì sao bản Quận chúa phải đi gặp hắn."
Dứt lời, nàng lệnh cho mấy ma ma kiểm kê sính lễ, sau đó xoay người rời khỏi Lãm Tinh uyển.
Nàng nhớ hôm nay phụ vương hình như vẫn chưa ra cửa, đi hỏi thử xem khi nào ông mới đi đến trường săn.
Phất Tô hoàn toàn không biết, Tần Nam Tinh chẳng qua là nói lẫy vậy thôi, nên hắn cho rằng nàng thật sự không muốn đi, liên tiếp mấy ngày đều đưa tin tức này cho Đại Tướng quân nhà mình.
Có thể tưởng tượng được, thời điểm Vân Đình biết Tần Nam Tinh sẽ không đến, hắn đã thất vọng đến mức nào.
Vì thế lúc thấy nàng ở trường săn, tâm tình hắn đã vô cùng kích động.
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Còn hiện tại, sau khi Tần Nam Tinh có câu trả lời chắc chắn từ phụ vương nhà mình, nàng lập tức bắt đầu chuẩn bị cho chuyến săn thú mùa xuân lần này.
Ngày diễn ra săn thú mùa xuân.
Tần Thương nhìn thấy khuê nữ lệnh cho nha hoàn xách theo bao lớn bao nhỏ đựng thật nhiều thức ăn, ông nhịn không được cảm thán: "Đúng là nữ nhi lớn rồi không thể giữ trong nhà, con cũng không chuẩn bị thức ăn cho phụ vương, phụ vương ta cũng phải vào trường săn thú mà."
Nghe lời oán trách của phụ vương nhà mình.
Tần Nam Tinh cười híp mắt trả lời: "Chờ sau khi nữ nhi biến hắn trở thành người nhà của chúng ta, đến lúc đó hắn sẽ cùng nữ nhi hiếu thuận với người."
Nói như vậy cũng đúng, Tần Thương đã nghĩ như thế này.
Sau này không phải ông sẽ có thêm một nhi tử hiếu thuận với mình sao? Dùng chỗ thức ăn này đổi lấy một nhi tử hiếu thuận, cũng không thua thiệt.
Rất nhanh, xe ngựa của phủ Hoài An vương đã xuất phát đến trường săn thú ở ngoại ô kinh thành.
Nhưng không ai chú ý tới, xe ngựa của phủ Nam Ẩn vương cũng theo sát phía sau.
Đến trước trường săn, Tần Nam Tinh thay một bộ trang phục cưỡi ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng.
Y phục màu đỏ hơi bó sát khiến dáng người lả lướt lồi lõm rõ ràng của nàng càng thêm hoàn mỹ.
Eo nhỏ đầy đặn, đôi chân thon dài cân xứng, mái tóc đen bóng được vấn lên cao làm lộ ra cái trán trắng nõn xinh đẹp, cả khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
Trang phục cưỡi ngựa vốn làm tôn lên khí khái anh hùng của người mặc, nhưng đến khi mặc lên người Tần Nam Tinh lại cho người ta có cảm giác xinh đẹp lạnh lùng cùng cấm dục.
Người ngoài nhìn nàng có vẻ dứt khoát linh hoạt, xinh đẹp kinh người.
Nhưng ai ngờ, khuôn mặt không cảm xúc của Tần Nam Tinh chỉ là ngụy trang, thực chất dưới lớp mặt nạ đó là vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó chịu.
Ngực bị nén lại đến sắp nghẹt thở, nàng luôn có cảm giác nơi đẫy đà của mình bị bó chặt, có thể bung ra bất cứ lúc nào.
Thời điểm thay y phục trên xe ngựa, Tần Nam Tinh không nghĩ tới khi mặc thì chỗ ngực lại có chút chật, bởi vì lúc nàng đi đo kích cỡ để may bộ trang phục cưỡi ngựa này chỉ mới cách đây có vài ngày thôi.
Lộ liễu như vậy tránh không khỏi bị người khác nhìn thấy nên Thanh Loan đã dùng một tấm vải mềm quấn mấy vòng quanh ngực nàng.
Thế nên bên ngoài thì không thấy gì, chỉ có Tần Nam Tinh biết nàng khó chịu tới mức nào.
Tần Nam Tinh không dám làm động tác quá mạnh, chỉ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, thân hình có chút cứng nhắc.
Trường săn vô cùng lớn, trừ bọn họ ra, còn có rất nhiều thần tử có công trạng cao quý, nữ quyến các nhà biết cưỡi ngựa bắn cung cũng đến đây.
Tần Nam Tinh theo phụ vương nhà mình yết kiến hoàng thượng trước, vốn tưởng rằng sau khi hành lễ sẽ được tự do hoạt động, ai ngờ hoàng thượng nhìn nàng thì cười sảng khoái nói: "Hổ phụ không sinh khuyển nữ, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của Bình Quân Quận chúa chắc cũng không tồi đâu."
Không đợi Tần Nam Tinh tỏ ra khiêm tốn, phụ vương nàng đã giúp nàng khoe khoang lên tiếng: "Hoàng thượng có điều không biết, Tinh nhi từ khi còn bé đã theo ngoại tổ phụ nó học cưỡi ngựa bắn cung, cũng coi như là lớn lên trên lưng ngựa."
Tần Nam Tinh lặng lẽ im miệng, bỗng nhiên cảm thấy ngực bực bội khó chịu, lập tức cúi thấp đầu, thu lại quẫn bách trong đáy mắt.
A a a, sẽ không bung ra chứ?
Sao còn chưa nói xong nữa, nàng muốn về xe ngựa thay một bộ y phục khác! ! !
Bên này, hoàng thượng cảm thấy vô cùng hứng thú với lời Tần Thương nói, "Học trò mà Từ lão dạy ra nhất định rất lợi hại, trẫm thật muốn mở mang kiến thức một chút."
Những quý nữ hoặc đứng hoặc ngồi xung quanh Tần Nam Tinh, hôm nay ai cũng chuẩn bị thể hiện tài cưỡi ngựa bắn cung của mình trước mặt hoàng thượng.
Vì thế khi nghe thấy chuyện này, bọn họ lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng bất mãn.
Tần Nam Tinh đoạt hết ánh nhìn về phía nàng ta rồi.
Sao các nàng có thể lộ mặt đây!
Tần Nam Tinh có dáng dấp xinh đẹp thì thôi đi, còn mặc đẹp như vậy làm gì? Tới đây để câu dẫn nam nhân hay để săn thú chứ? Đã có hôn phu rồi cũng không nhường cho mấy nữ tử chưa có hôn sự các nàng lộ mặt phô diễn tài năng, nhân cơ hội này chọn một tấm chồng tốt.
Vì vậy, có người dẫn đầu quý nữ tiến lên nói: "Thần nữ chưa từng thấy Bình Quân quận chúa thể hiện kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung bao giờ, thỉnh bệ hạ cho thần nữ cơ hội so tài cùng với Quận chúa một lần."
Nữ tử nói chuyện là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư đương triều, Khâu Kiều Đàn.
Hoàng thượng là người thiện võ, thích nhất nữ tử có tính cách rộng rãi thoải mái thế này, nên lúc thấy Khâu Kiều Đàn thỉnh chỉ, nhất thời nổi lên hứng thú, "Chuẩn, còn người nào muốn so tài với Quận chúa hay không?"
"Thần nữ muốn."
"Thần nữ cũng muốn."
"Thần nữ..."
Ngay lúc Tần Nam Tinh đang âm thầm phân cao thấp với bộ ngực bị quấn chặt đến không thở nổi của mình thì một đám nữ tử đã vây quanh nàng.
Đôi mắt hoa đào mờ mịt lướt nhìn xung quanh.
Trong lúc nàng ngẩn người khi nảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt hoa đào ngậm nước của Tần Nam Tinh đầy vẻ vô tội nhìn Khâu Kiều Đàn đi về phía nàng.
Cô nương này, dáng dấp thật anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sau đó nàng lại chuyển tầm mắt xuống bộ ngực bằng phẳng của Khâu Kiều Đàn, đáy mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Ngực phẳng thật tốt, lúc đi trên đường cả người sẽ nhẹ như chim yến.
Khâu Kiều Đàn bị Tần Nam Tinh nhìn như vậy, hàng mày nhíu chặt lại, lạnh giọng nói: "Ánh mắt người nhìn chỗ nào đó? Lên ngựa, chúng ta so xem ai có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung tốt hơn."
"Bản Quận chúa vì sao phải so với ngươi?" Đối diện với ánh mắt Khâu Kiều Đàn, Tần Nam Tinh khoanh hai tay lại, che đi khuôn ngực cho dù bị vải lụa quấn chặt vẫn lộ rõ đẫy đà của mình,.
Không đợi nàng ta giải thích, thái giám đứng bên cạnh đã cất giọng the thé: "Quận chúa, bệ hạ cho phép ngài so tài một chút cùng với mấy vị quý nữ."
Rốt cuộc Tần Nam Tinh cũng biết được mình bị phụ vương gài bẫy.
Nghiêng đầu nhìn phụ vương nhà mình thì thấy ông đáp lại nàng một ánh mắt như có ý, không được làm lão tử mất mặt.
"Ngươi chuẩn bị xong chưa, một đám người chúng ta đều đang chờ mình ngươi thôi đó." Nữ tử mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu vàng bên cạnh Khâu Kiều Đàn không nhịn được mở miệng.
"Người là ai?" Tần Nam Tinh chớp chớp hàng mi dài, sắc mặt mờ mịt hỏi.
Nữ tử áo vàng trợn tròn mắt nhìn nàng, "Bản tiểu thư là nữ nhi của Thôi Đại học sĩ, Thôi Oanh Nhi."
Tần Nam Tinh nhớ đến thật lâu về trước mình từng xem một quyển thoại bản, trong đó có một vị nữ chính đã cùng với thư sinh bỏ trốn, hình như vị nữ chính đó cũng gọi là Thôi Oanh Nhi.
Ngay lập tức, ánh mắt của Tần Nam Tinh lại thêm mấy phần thương tiếc khi nhìn Thôi Oanh Nhi.
Bị Tần Nam Tinh nhìn như vậy, Thôi Oanh Nhi cảm thấy da đầu tê dại, "Còn không...!nhanh lên một chút?"
Tần Nam Tinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, giọng nói êm tai lộ ra mấy phần mềm mại: "Các người gấp cái gì, so tài như thế nào?"
Thái giám lập tức vội vàng giải thích: "So xem ai săn được nhiều con mồi hơn, thời gian quy định là một canh giờ."
"Có thể, bắt đầu đi." Tần Nam Tinh bình tĩnh, thong thả gật đầu đáp lại.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, nàng dùng một tư thế vô cùng đẹp mắt phóng người lên ngựa.
Nhưng chân dài mới giẫm lên bàn đạp, đột nhiên bên tai nàng vang lên âm thanh vải vóc rách toạc ra, "Roẹt "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nam Tinh vốn đang mang vẻ lười biếng tùy ý đột nhiên cứng đờ.
Trời ơi! Vải lụa buộc ngực của nàng...!bung ra rồi!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả: Trời đất cơi! Ngực nhỏ của Tinh muội bung ra rồi kìa! ! !
Nó sẽ tràn ra mất, tràn ra mất!
Tinh muội một tay ôm ngực, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh: Có tin là bản Quận chúa lập tức cởi ra cho ngươi xem không!
Tác giả: *Che mắt lại, trộm mở ra một khe hở nho nhỏ*