Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Phủ Thừa tướng.

Vân Liên Vũ tìm được địa chỉ ở Chiết Hoài nơi Trưởng tỷ được gả đến, sau đó phái người đi truyền tin.

Gương mặt thanh tú tươi cười, "Chờ đến lúc Đại tỷ tỷ trở về, ta xem xem làm sao Tần Nam Tinh phách lối được nữa."

Nha hoàn Xảo Tú bên cạnh đang bưng tổ yến đi tới, "Không phải tiểu thư không thích Đại tiểu thư sao? Sao lại muốn mời Đại tiểu thư trở về?"

"Nàng ấy cũng đã xuất giá rồi nên sẽ không làm vướng chân bản tiểu thư nữa." Vân Liên Vũ nhận lấy tổ yến, thong thả uống từng ngụm rồi tiếp tục nói: "Nhưng bản tiểu thư lại không muốn thấy Tần Nam Tinh đắc ý."

"Nàng ta là một nữ nhân chua ngoa, dựa vào cái gì mà có thể gả cho ca ca của ta."

"Nàng ta không xứng!"

"Phải khiến cho ca ca hưu nữ nhân này!"

Nhưng bây giờ ca ca rõ ràng là bị yêu nữ Tần Nam Tinh kia mê hoặc, còn mình lại không được ca ca thích.

Nếu nàng nói chuyện này với ca ca, không chừng còn khiến ca ca càng thương tiếc nữ nhân kia hơn.

Mà người duy nhất có thể thuyết phục ca ca chính là Đại tỷ tỷ.

Đáy mắt Vân Liên Vũ tràn đầy ác ý.

Nghe được những lời này của tiểu thư, Xảo Tú lập tức tiếp lời: "Vẫn là tiểu thư thông minh.

Chờ Đại tiểu thư trở lại, ngài ấy nhất định có thể thuyết phục Đại tướng quân."

"Nhưng mà Bình Quân quận chúa là Quận chúa tôn quý, sao có thể nói hưu là hưu được chứ?"

Vừa nghe thấy lời này, Vân Liên Vũ đột nhiên hất chén tổ yến trong tay vào mặt Xảo Tú, cả giận nói: "Chỉ giỏi nói tốt cho kẻ khác! Quận chúa thì thế nào? Không phải chỉ là một nữ nhân đê tiện thôi sao? Sao không thể hưu được!"

"Nô tỳ biết sai."

Bịch một tiếng, Xảo Tú vội vàng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, "Xin tiểu thư tha mạng, xin tiểu thư tha mạng."

"Xúi quẩy, cút ra ngoài." Vân Liên Vũ chán ghét đạp một cước.

Xảo Tú lập tức ngã lăn một vòng rồi bò dậy nhặt cái chén trên mặt đất sau đó rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, Hoàn Nhi, cũng là một nha hoàn nhất đẳng của Vân Liên Vũ, vội vàng đỡ nàng về phòng của nha hoàn, "Tiểu thư lại tức giận sao?"

Xảo Tú âm thầm rơi lệ, mặt bị chén tổ yến nóng hổi làm đỏ ửng lên một mảng.

Hoàn Nhi than nhẹ một tiếng: "Ôi chao, lúc Đại tiểu thư còn ở đây thật tốt..."


Nhìn như chỉ tùy tiện cảm thán một câu nhưng lại khiến cho của ý niệm trong lòng Xảo Tú dần dần sinh sôi.

Nếu lúc trước theo Đại tiểu thư rời khỏi nơi này, có phải hiện tại nàng đã không bị Nhị tiểu thư ức hiếp như vậy không?

...

Sáng sớm hôm sau, Tần Nam Tinh chậm chạp đưa cánh tay xinh đẹp tựa ngó sen của mình ra ngoài màn trướng màu đỏ tươi, "Thanh Loan, nước."

Giọng nói vào buổi sáng sớm vừa ngọt ngào lại hoa lệ.

Thanh Loan bị giọng nói của Quận chúa nhà mình dọa cho giật mình một cái, sau đó mới thận trọng bưng nước đưa tới, "Quận chúa, người muốn dậy sao?"

Vừa tỉnh lại, Tần Nam Tinh sờ sờ chỗ đệm giường đã lạnh như băng bên cạnh, nàng phát hiện phu quân sớm đã đi đâu mất rồi.

Nếu không phải màn trướng tân hôn màu đỏ trước giường vẫn chói mắt như cũ, Tần Nam Tinh thật sự đã cho rằng chuyện mình thành thân chỉ là một giấc mộng.

"Ừ..." Nàng đáp lại bằng một chất giọng nũng nịu.

Không phải nàng muốn giọng mình như vậy đâu, nhưng khi nói ra nó tự biến thành như vậy.

Nghe được giọng nói của mình, Tần Nam Tinh cũng không biết phải làm thế nào.

Vén màn trướng lên, Thanh Loan phát hiện dung mạo của Quận chúa nhà mình lại càng thêm tươi đẹp, trên da thịt nõn nà bên dưới lớp áo ngủ toàn là dấu vết loang lổ.

Dừng một chút, Thanh Loan mới chậm rãi phun ra một câu: "Tướng quân có hơi dùng quá sức một chút..."

Thấy nàng ấy nhìn cổ mình chằm chằm, Tần Nam Tinh tùy tiện sợ một cái, không đau không ngứa.

Nhưng nàng mơ hồ có thể nhớ đến đêm qua hắn đã phủ lên người nàng rồi gặm cắn như thế nào, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ cùng tức giận.

"Không có chuyện gì, thoa Ngọc Lộ cao một chút là được."

Dừng một chút, Tần Nam Tinh tiếp tục nói: "Đúng rồi, phu quân đâu? Đã đi khi nào?"

"Trước giờ Thìn ngài ấy đã đi chầu buổi triều sớm rồi, nghe nói hưu mộc chỉ có hai ngày." Thanh Loan ngoan ngoãn trả lời.

Nghe được lời của Thanh Loan, môi đỏ của Tần Nam Tinh khẽ nhấp.

Bởi vì mới vừa uống nước nên trên cánh môi đọng lại chút nước, trông vô cùng xinh đẹp.

"Rửa mặt chải đầu thay quần áo thôi."

Lúc Thanh Loan giúp Tần Nam Tinh mặc áo ngoài, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, "Quận chúa, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."

Tô Thành đã đợi ở Tinh Vân các một ngày một đêm, cuối cùng cũng nghe được âm thanh rửa mặt chải đầu từ trong phòng truyền ra, lúc này hắn mới dám gõ cửa.


"Vào đi." Giọng nói của Tần Nam Tinh lười biếng nhàn nhã lại mang theo mấy phần kiêu ngạo hoa lệ độc nhất.

Nàng thiếu chút nữa quên mất chuyện hôm qua đã phái Tô Thành đi nhìn chằm chằm vị muội muội kia của Vân Đình.

Nàng muốn xem xem nàng ta có làm ra chuyện kỳ lạ gì để đối phó với mình hay không.

Bởi vì nàng luôn cảm thấy lòng dạ của tiểu cô nương kia không được tốt đẹp cho lắm.

Lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tin tức.

Tô Thành vừa vào cửa, lập tức quỳ một chân xuống đất rồi cúi đầu cung kính nói: "Quận chúa."

"Đứng lên bẩm báo." Cách một bức rèm, Tần Nam Tinh không mặn không nhạt mở miệng.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Tô Thành cung kính đứng dậy.

Nhưng hắn đứng cũng như quỳ, vô cùng kính cẩn, "Hôm qua thuộc hạ đi theo sau lưng Vân nhị tiểu thư đã nghe được nàng nói với Vân phu nhân là không muốn ngài trở thành phu nhân Đại tướng quân.

Sau đó Vân phu nhân dạy dỗ nàng vài câu rồi lập tức rời đi."

"Tiếp theo, thuộc hạ lại nghe thấy nàng nói với nha hoàn, bảo là muốn tìm Vân gia Đại tiểu thư đến để đối phó với ngài."

"Sau khi trở về, thuộc hạ mới phái người đi điều tra một phen thì biết được Đại tiểu thư trong miệng nàng nói đại khái chính là thân muội muội đã gả xa đến Chiết Hoài của Đại tướng quân.

Thuộc hạ thấy nàng ta chắc chắn chắn như vậy, chỉ sợ vị Đại tiểu thư này sẽ gây bất lợi cho ngài."

Nghe Tô Thành bẩm báo xong, Tần Nam Tinh nghiền ngẫm cười một tiếng rồi lại thưởng thức cây trâm hoa đào trong tay.

Tay ngọc mảnh mai và trâm hoa đào bằng thạch anh màu hồng nhạt hợp lại một chỗ lại càng thêm xinh đẹp, "Đây là không dám tự mình tới nên mời cứu binh sao?"

Nhưng mà...!thân muội muội của Vân Đình chắc cũng sẽ không phải là loại nữ tử không có đầu óc đâu.

Mặc dù Tần Nam Tinh chưa từng nghe Vân Đình nhắc đến vị muội muội này, nhưng nàng là người yêu ai yêu cả đường đi.

Vả lại nếu Vân Đình cũng thích nàng ấy, chắc hẳn nàng ấy sẽ không phải loại nữ tử đáng ghét như Vân Liên Vũ.

Tần Nam Tinh vẫn theo lệ cũ dán một cái hoa điền lên nốt ruồi son nơi đuôi mắt, lúc này mới đứng dậy, "Đi, theo bản Quận chúa đi gặp quản sự của phủ Tướng quân một chút."

"Vâng."

Thanh Loan đỡ tay Tần Nam Tinh còn Thanh Tước thì thận trọng giúp Quận chúa nhà mình kéo váy dài lên.


Nàng mặc một bộ váy dài chấm đất màu đỏ nhạt, lúc đi trên đường cả người đều tỏa ra vẻ đẹp thầm kín, tựa như dưới chân váy có vô số hoa sen đang nở rộ.

Quản gia và các quản sự đã chờ ở bên ngoài Tinh Vân các từ sớm, bởi vì trước lúc Tướng quân đi chầu buổi triều sớm đã phân phó bọn họ tới đây bái kiến nữ chủ nhân.

Sau này tất cả mọi việc trong phủ đều sẽ giao cho phu nhân giải quyết.

Bọn họ sao lại không hiểu ý của Tướng quân, sao lại không biết sau này sống chết của bọn họ đều nằm trong tay vị phu nhân này được.

Vì vậy lúc này, khi vừa thấy Tần Nam Tinh bước ra ai nấy đều lập tức hành lễ quỳ lạy vô cùng cung kính, "Chúng tiểu nhân ra mắt phu nhân, xin vấn an phu nhân."

"Đứng lên đi." Tần Nam Tinh cho người dời ghế mềm đặt ở cửa, dung nhan tinh tế nhưng lại có chút thờ ơ nói: "Tất cả báo tên và công việc mình phụ trách đi."

Sau đó nàng lại bảo Thanh Loan bày giấy bút ra ghi chép lại toàn bộ.

Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, quản gia mới dùng hai tay cung kính dâng lên chìa khóa phòng kho và sổ ghi chép, "Khởi bẩm phu nhân, Tướng quân có nói sau này quyền quản lý mọi việc trong phủ tất cả đều giao cho ngài, ngài cứ tùy ý sử dụng."

Nhìn cái chìa khóa sáng lấp lánh kia, Tần Nam Tinh không nghĩ tới Vân Đình thật sự giao hết thảy cho nàng.

Hiện tại nàng cũng chỉ mới gả tới đây thôi, hắn cũng không sợ nàng phá hết đồ của hắn .

Rủ thấp hàng mi, Tần Nam Tinh ung dung mở miệng: "Thanh Tước, thu vào đi, lát nữa theo quản gia đến phòng kho kiểm tra một chút, sau đó kiểm kê đồ cưới của bản Quận chúa lại lần nữa rồi cũng nhập hết vào kho luôn."

"Phu nhân..." Quản gia vội vàng ngăn cản Tần Nam Tinh, "Tướng quân nói đồ cưới là đồ riêng của ngài nên để ngài tự giữ.

Hơn nữa Tướng quân đã tự mình giúp ngài chuẩn bị một cái phòng kho ở Tinh Vân các này, dùng để đặt đồ cưới của ngài."

Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh vốn tĩnh lặng lạnh nhạt cũng dần dần phủ một lớp mỏng sương mù.

Nàng biết đây là Vân Đình muốn nói với nàng: Đồ của hắn là của nàng, còn đồ của nàng thì vẫn là của nàng.

Quả nhiên là một tên vô cùng ngốc!

Sau khi Tần Nam Tinh biết mặt của hạ nhân trong phủ, nàng lập tức lệnh cho Tô Thành ban thưởng cho tất cả quản sự mỗi người một cái hà bao đã để sẵn một lượng bạc vào trong, vừa đấm vừa xoa nói: "Sau này nếu các ngươi làm việc tốt đương nhiên sẽ có không ít ban thưởng.

Nhưng nếu có người dám bằng mặt không bằng lòng với bản Quận chúa, bản Quận chúa cũng sẽ không nhân nhượng, đã hiểu chưa."

"Chúng tiểu nhân đã hiểu, đa tạ Quận chúa ban thưởng."

Một lượng bạc lận nha, số bạc này gần bằng một tháng tiền công của bọn họ luôn đó.

Phu nhân thật rộng rãi.

Sau khi Tần Nam Tinh gặp hạ nhân xong thì tự mình đi đến phòng kho của phủ Tướng quân.

Chờ đến lúc nàng về lại phòng, giờ dùng cơm trưa cũng đã đến.

Quản gia đi theo một bên thấy sắc mặt phu nhân không vui thì lòng như gương sáng, "Đại tướng quân vẫn luôn không về dùng ngọ thiện, phu nhân có muốn truyền thiện bây giờ hay không?"

"Truyền đi." Trong bụng Tần Nam Tinh trống trơn, bữa sáng nàng cũng không dùng chỉ ăn vài miếng điểm tâm nên bây giờ thật đói.

Mà lúc này, sau khi Vân Đình hạ triều lại không kéo mà gặp được Yến Từ.

Gương mặt vốn đang treo nụ cười dịu dàng của Yến Từ khi vừa thấy Vân Đình lập tức trở nên ảm đạm, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại khôi phục dáng vẻ quân tử khiêm tốn như xưa, "Bản Thế tử còn chưa có dịp gặp mặt để chúc mừng đại hôn của Vân tướng quân đâu."


"Yến thế tử khách khí, người chúc mừng nhiều như vậy, một lời chúc này của ngài bản tướng cũng không thiếu." Vân Đình nhớ đến phần lễ vật Yến Từ đưa tới, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Đối với bất cứ kẻ nào mơ ước tới nương tử nhà mình, hắn đều không cho sắc mặt tốt.

Nữ tử hắn vất vả có được, hắn chỉ hận không thể bảo vệ nàng thật kín kẽ, không để cho bất cứ ai mơ ước nhìn trộm nàng.

Yến Từ giống như không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Vân Đình.

Hắn khẽ nở nụ cười phóng khoáng, dáng vẻ nhã nhặn tài giỏi, "Lệnh phu nhân có thích lễ vật mà bản Thế tử tặng không?"

"Nếu nàng thích, bản Thế tử có thể vẽ thêm mấy bức."

Người trong thiên hạ ai cũng bon chen muốn có được một bức tranh quý của Yến thế tử, nếu lúc này thế nhân nghe được Yến Từ nhẹ nhàng thốt ra rằng sẽ vẽ thêm mấy bức, chỉ sợ bọn họ sẽ kinh ngạc đến ngây người mất.

Nghe nói Yến Từ một năm chỉ vẽ một bức thôi.

Vân Đình siết chặt quả đấm, mắt phượng tràn đầy tức giận, "Yến Từ, nếu ngươi còn mơ ước đến thê tử của ta nữa, đừng trách bản tướng hạ thủ vô tình."

Theo sau lời nói chính là một quả đấm mạnh mẽ đánh về phía Yến Từ.

Thân hình Yến Từ uyển chuyển tựa mây, nhưng cho dù tránh được thì ống tay áo vẫn bị gió của đường quyền cắt qua.

Vốn là một cái tay áo bằng gấm tinh xảo trong nháy mắt đã rách một lỗ.

"Không ngờ Vân đại tướng quân lại...!thô lỗ như vậy." Yến Từ không thèm để ý phủi phủi chỗ bị rách trên ống tay áo, ung dung mở miệng: "Nhưng mà, thứ nên là của ngươi sẽ lại thuộc về ngươi, còn thứ không phải của ngươi, dù phí hết tâm tư cũng sẽ không có được."

"Vân đại tướng quân nên hiểu đạo lý này."

Vân Đình cười lạnh một tiếng, "Những lời này, bản tướng xin tặng lại nguyên vẹn cho Thế tử."

"Thế nhân đều ca ngợi Yến thế tử đứng đầu thiên hạ.

Thế nên đừng có cả ngày mơ ước phu nhân của người khác, nếu bị truyền đi lại thành trò cười cho kẻ khác." Vân Đình cười lạnh một tiếng rồi cất bước rời đi.

Hắn sợ nếu mình tiếp tục nói chuyện với Yến Từ sẽ không nhịn được mà đánh hắn.

Đấu thì đấu, nhưng mà Hoàng thượng muốn nhìn bọn họ đấu đá lẫn nhau chứ nhất định không muốn thấy bọn họ đánh nhau ở cửa cung.

Vân Đình nhanh chóng ra khỏi cửa cung, Phất Tô đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

Thấy Tướng quân đi ra hắn vừa định nghênh đón, lại thấy Tướng quân nhà mình đập một cái lên con sư tử bằng đá được đặt bên cạnh cửa hông, "Mẹ nó, một quyền vừa rồi đáng lẽ phải đánh vào mặt Yến Từ."

"A?"

Phất Tô kinh ngạc.

"Tướng quân, ngài đánh nhau với Yến thế tử sao?"

"Không có!" Vân Đình giận dữ khinh bỉ Yến Từ một phen rồi mới phóng người lên ngựa, "Trở về phủ!"

Hắn còn phải dùng cơm cùng nương tử nữa, thiếu chút nữa lại bị một đám chim chuột không quan trọng làm trễ nãi giờ giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận