Ai ngờ khi vừa vào cửa, hắn thấy nương tử nhà mình đã dùng bữa trước.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy mình bị ấm ức ở chỗ Yến Từ, bây giờ về nhà ngay cả một chén cơm nóng cũng không có, Vân Đình lại càng thêm ấm ức.
Tần Nam Tinh đang cầm khăn tay lau miệng, nghe được tiếng bước chân, nàng theo bản năng khẽ giương đôi mắt hoa đào lên, đôi mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, "Sao chàng lại về rồi?"
Không phải quản gia nói từ trước tới giờ hắn không về phủ dùng cơm trưa sao?
Nghe được câu hỏi kỳ quái của nương tử, Vân Đình chỉ vào đám bát dĩa lộn xộn trên bàn, ấm ức nói: "Nương tử, có phải nàng quên còn có người phu quân là ta rồi không?"
Sống chung lâu như vậy, nàng cũng đã hiểu rõ tính tình của tên Vân Đình này.
Vì thế khi thấy hắn có bộ dạng thế kia, nàng chỉ bình tĩnh ngước nhìn Phất Tô đang đứng sau lưng hắn hỏi: "Tướng quân của các ngươi ở bên ngoài bị người ta ức hiếp sao?"
"Chắc là không có..." Phất Tô thận trọng trả lời.
Từ trước đến giờ, nếu xảy ra tranh chấp thì toàn là người ngoài chịu ấm ức, có khi nào thấy Tướng quân của bọn họ bị uất ức bao giờ đâu.
Nếu đã không có chuyện gì, Tần Nam Tinh lập tức tiến lên ôm cánh tay hắn kéo đến trước bàn, ấn cho hắn ngồi xuống rồi cười nói: "Phu quân, chàng chưa dùng cơm trưa đúng không? Thanh Loan, Thanh Tước lại dọn lên một phần cơm trưa đi."
"Quản gia nói từ trước tới giờ chàng vẫn luôn dùng cơm trưa ở ngoài, sao hôm nay lại về đây?" Tần Nam Tinh cất giọng như đang dỗ dành trẻ con.
Hết lần này tới lần khác Vân Đình vẫn chịu thua bộ dạng này của nàng.
Vân Đình bị tân nương tử dỗ đến ngoan ngoãn dễ bảo, vốn đã nổi giận đùng đùng, ấm ức ngập tràn, nhưng hiện tại hắn đã bắt đầu ôm thân thể mềm mại của nương tử, không ngừng cọ người vào.
Mỗi lần Tần Nam Tinh tới gần hắn một chút hắn lại không không chế được mà muốn ôm nàng vuốt vuốt cọ cọ.
Động tác của Vân Đình giống hệt một con chó lớn, cọ vào cổ Tần Nam Tinh khiến nàng không nhịn được cười ra tiếng.
Thời điểm Vân Đình bắt đầu ôm lấy Tần Nam Tinh, bọn nha hoàn đã nối đuôi nhau ra ngoài, không quấy rầy bọn họ.
Trước đi bọn hạ nhân ra ngoài, Vân Đình nói: "Không cần dọn cơm lên nữa, bản tướng ăn những thứ này là được."
Ăn đồ ăn còn dư lại của nương tử nhà mình, Vân Đình cũng không cảm thấy khó chịu hay mắt mặt chút nào.
Thấy hắn cứ vậy mà cầm lên chén đũa của mình, Tần Nam Tinh lập tức cản hành động của hắn lại, "Ta đã dùng cái này..."
"Đồ nương tử đã dùng đều rất ngọt." Vân Đình thuận theo trả lời, sau đó hắn dễ dàng kéo tay nàng ra, tự mình xới cơm lần nữa.
Dù thế nào thì Vân Đình cũng lớn lên trong quân doanh, mặc dù tốc độ ăn uống cực nhanh nhưng động tác vẫn ổn định tao nhã, không tìm thấy chút dấu vết thô lỗ nào.
Khiến người ta cảm thấy nhìn hắn ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Tần Nam Tinh chống cằm nhìn động tác lưu loát của Vân Đình, mi mắt cong cong, nhớ tới chuyện kia, nàng trêu đùa nói: "Đúng vậy ha, lần trước chàng còn dùng chén trà ta làm rơi để uống nước nữa mà."
"Khụ, khụ, khụ."
Vân Đình bị lời nói bất ngờ của nương tử nhà mình dọa đến nỗi thiếu chút nữa phun hết cơm ra ngoài.
Tần Nam Tinh tự tay rót cho hắn chén nước, vừa vỗ lưng hắn vừa nói: "Chậm một chút chậm một chút, cũng không ai giành với chàng, ăn thôi cũng có thể sặc như vậy."
"Nương tử..." Vân Đình rốt cuộc cũng bình thường trở lại, gương mặt tuấn tú bất tri bất giác hơi ửng đỏ, lỗ tai bị mái tóc che khuất cũng theo đó nhuộm một màu đỏ thẫm.
Có thể đừng nói chuyện này hay không.
Hắn không cần mặt mũi nữa! ! !
Cảm giác mình giống hệt như một tên si hán biến thái.
Thấy hắn đưa đôi mắt phượng không biết phải làm sao nhìn nàng, nơi sâu trong đáy mắt còn có chút chột dạ, Tần Nam Tinh che miệng, mi mắt cong cong, "Được được được rồi, ta không cười, không nói nữa.
Chàng cứ yên tâm ăn đi."
Vừa nói nàng vừa đứng dậy, "Ta đi ra ngoài dạo vài vòng tiêu cơm, sau khi chàng dùng xong thì ra sân tìm ta."
"Được..."
Vốn dĩ Vân Đình muốn giữ nương tử lại ăn cơm cùng mình, nhưng hắn lại nghĩ tới tướng ăn khó coi của mình, nếu bị nương tử chán ghét thì phải làm sao đây.
Hắn vẫn nên giữ hình tượng thật tốt để nương tử thời thời khắc khắc đều say mê mình mới được.
Không thể lộ bộ mặt thật nhanh như thế.
Nghe Vân Đình đáp ứng, Tần Nam Tinh lập tức nhanh nhẹn đứng dậy.
Vừa ra khỏi của phòng Tần Nam Tinh đã thấy Phất Tô đang đứng hầu ngay dưới mái hiên.
Nàng ung dung đi tới gọi: "Thị vệ Phất Tô."
"Phu nhân." Phất Tô lập tức cúi đầu hành lễ.
"Không cần đa lễ.
Vừa rồi ở bên ngoài, có phải Tướng quân gặp chuyện gì khó giải quyết không?" Tần Nam Tinh cất giọng tựa như đang nói chuyện phiếm, chỉ tùy ý hỏi chút chuyện.
Phất Tô dừng một chút, sau đó dưới đôi mắt trong suốt hàm chứa ý cười của Tần Nam Tinh, hắn đưa mắt liếc trộm cửa phòng đang đóng chặt rồi mới chịu thấp giọng trả lời: "Phu nhân, thuộc hạ cảm thấy Tướng quân đang ghen."
"Hôm nay Tướng quân lại đụng phải Yến thế tử.
Không biết Yến thế tử đã nói cái gì với ngài ấy, lại thêm chuyện món quà mừng hôm trước Yến thế tử tặng, lửa cháy lại đổ thêm dầu."
Lại là món lễ vật kia.
Mi tâm của Tần Nam Tinh hơi nhăn lại, "Rốt cuộc Yến Từ đã đưa loại lễ vật gì mà khiến cho nơi nào giờ nào hắn cũng có thể phát điên."
"Phu nhân, ngài không biết sao?" Phất Tô hoảng sợ lui về phía sau hai bước.
Kia là Tướng quân không muốn cho phu nhân biết được chuyện này nha.
Có phải hắn nói quá nhiều rồi không?
Thấy hắn đột nhiên che miệng lại, sống chết không chịu trả lời.
Tần Nam Tinh đột nhiên cười một tiếng, nụ cười hoa lệ nhưng lại hàm chứa sự nguy hiểm, "Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả khi giấu giếm bản Quận chúa, dẫu sao đến Tướng quân nhà ngươi cũng không dám giấu giếm bản Quận chúa."
"Ngươi nói thử xem, nếu bản Quận chúa đi hỏi hắn, hắn có thể không nói sao?"
"Đến lúc đó nếu hắn hỏi là ai nói cho bản Quận chúa biết chuyện lễ vật này thì..." Tần Nam Tinh vừa nói vừa thưởng thức chuỗi vòng ngọc bích trên cổ tay mảnh mai, làm như không đếm xỉa đến cất giọng nói.
Một khắc sau, quả nhiên thấy thân thể Phất Tô cứng nhắc nói: "Thuộc hạ không dám giấu giếm phu nhân."
Mắt nhìn bốn phía đặc biệt là hướng cửa phòng, phát hiện Tướng quân không đi ra lúc này hắn mới nhỏ giọng nói: "Ngày đại hôn của ngài và Tướng quân, Yến thế tử đã phái người đến tặng mấy bức họa."
"Nhưng mà mấy bức họa đó đã bị Tướng quân bóp nát tại chỗ, thế nên ngoài Tướng quân ra thuộc hạ cũng chỉ liếc thấy được một chút.
Hình như bức họa đó vẽ ngài."
Nói xong, Phất Tô lập tức lùi xuống bậc thềm.
Hắn đứng ở dưới, không dám nhiều lời nữa.
Tần Nam Tinh vuốt vuốt cái cằm tinh xảo, cau mày suy tư, quả nhiên là Vân Đình đang ăn giấm, hôm nay gặp Yến Từ như vậy chỉ sợ rằng Yến Từ lại mượn chuyện này kích thích hắn.
Chậc, nàng cũng đã gả cho hắn rồi, thật không biết Vân Đình đang lo cái gì nữa.
Nhìn cánh hoa đào phiêu tán theo gió ở phía xa xa, tình cảm sâu sắc ẩn trong đôi mắt đào hoa kia càng thêm nồng đậm.
"Nương tử, nàng đang nhìn cái gì vậy?" Khi cảm nhận được có một bàn tay ấm áp khoác lên vai mình, Tần Nam Tinh mới tỉnh lại.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn bóng người cao lớn thẳng tắp đang đứng sau lưng, tay nhẹ nhàng đưa lên nắm lấy tay hắn.
Hai người nắm tay đứng đó, mắt vẫn nhìn về phía xa xa nơi những cánh hoa đang bay phấp phới.
Tần Nam Tinh trả lời hắn: "Ngắm hoa, chàng không cảm thấy hoa này rất đẹp sao?"
Là một nam nhân chân chính hằng năm chinh chiến sa trường, cả ngày phải lăn qua lộn lại cùng một đám quan lớn quan nhỏ, Vân Đình thật sự không thưởng thức nổi mấy loại cảnh tượng nhẹ nhàng bay bổng này.
Còn không bằng để hắn thưởng thức màu máu đỏ tươi của quân địch, loại màu sắc đó mới càng khiến cho lòng người phấn chấn.
Nhưng mà khi nương tử dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn, Vân Đình lại lặng lẽ trả lời: "Đẹp lắm."
Dừng một chút hắn lại nói: "Ngày mai, chờ sau khi lại mặt xong, vi phu dẫn nàng ra ngoài ngắm hoa có được không?"
"Hoa ở Bách Hoa viên cũng đã nở rồi.
Nếu nàng thích, chúng ta cùng ghé qua bên đó xem một chút." Ánh mắt Vân Đình tỏ vẻ nghiêm túc hỏi ý kiến của nàng.
Bách Hoa viên là nơi mà thường ngày tài tử giai nhân thích đến để dạo chơi nhất.
Thậm chí ông chủ của Bách Hoa viên đã biến nơi này từ một nơi dùng để ngắm hoa luận thơ trở thành một nơi có thể ngủ lại, có thể dùng cơm, cũng có thể dạo chơi xung quanh.
Nghe Vân Đình nói như vậy, Tần Nam Tinh do dự hồi lâu, "Sau khi lại mặt, không phải đã trễ rồi sao?"
"Trễ một chút cũng không sao, vi phu phái người đặt một viện ở Bách Hoa viên, ngày mai có thể nghỉ lại ở đó." Vân Đình không để ý nói: "Vi phu xin nghỉ hai ngày, ngày mốt chúng ta trở về cũng không muộn."
"Quá tốt rồi!" Dung mạo của Tần Nam Tinh rốt cuộc cũng tỏa ra ý cười thỏa mãn.
"Nàng vui thì tốt rồi."
"Ta đương nhiên phải vui rồi, nhưng nếu chàng nói với ta vì sao hôm nay chàng không vui, ta sẽ càng vui hơn nữa." Tần Nam Tinh thu lại nụ cười nơi khóe môi, sâu kín mở miệng.
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Vân Đình cũng lập tức thay đổi, xoay người rời đi, "Nương tử, vi phu vừa nhớ đến còn có chút chuyện chưa giải quyết, nàng cũng đừng ở bên ngoài quá lâu."
Nhìn hắn rời đi mà cứ như chạy trốn, Tần Nam Tinh cũng không đuổi theo.
Nàng chỉ khoanh tay lại, dựa người vào cây cột dưới mái hiên bên cạnh, mặt mũi đầy vẻ ung dung lười biếng.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át hơi vểnh lên, để nàng xem hắn có thể trốn đến khi nào, tốt nhất là buổi tối cũng đừng trở về phòng.
Màn đêm vừa buông xuống.
Vân Đình đã tự động lăn về.
Hắn ôm Tần Nam Tinh đã tắm rửa xong, ngửi ngửi mùi thơm trên người nàng, triền miên gọi: "Nương tử..."
Ý tứ cầu hoan quá rõ ràng.
"Ưm? Phu quân."
Tần Nam Tinh nở một nụ cười câu hồn đoạt phách với hắn.
Khiến tâm Vân Đình cũng muốn bay đi theo nàng.
Ai ngờ, sau khi Tần Nam Tinh cười xong, nàng lập tức nhét cái chăn đã xếp xong vào ngực Vân Đình, "Đêm qua phục vụ không tốt, phạt chàng tối nay ngủ ở nhuyễn tháp."
"Đi đi."
Chỉ chỉ nhuyễn tháp vừa ngắn vừa nhỏ cách một lớp màn bên kia.
Tần Nam Tinh đạp hắn xuống giường không chút lưu tình.
Dung nhan kiều diễm vốn mang nét quyến rũ cũng lạnh xuống.
"Nương tử..." Bộ dạng Vân Đình vô cùng đáng thương ôm chăn đứng bên cạnh giường, "Vi phu phục vụ không tốt nên mới cần phải luyện tập."
"Ồ! Vậy chàng tự luyện tập thật tốt đi, tập tốt rồi thì trở lại đây." Tần Nam Tinh trở mình, không để ý hắn nữa.
Thật ngốc, hắn thật sự cho rằng nàng chê hắn phục vụ không tốt.
Rõ ràng nàng đang giận chuyện ban sáng hắn giấu giếm nàng.
Còn không phải là chuyện Yến Từ thôi sao? Nhìn xem hắn khẩn trương như vậy mà bây giờ còn không chịu nói thật.
Để hắn ngủ trên nhuyễn tháp một đêm cho tỉnh táo lại một chút.
"Nương tử, nàng thật sự không cần vi phu giúp nàng làm ấm giường sao?" Vân Đình còn muốn giãy dụa một chút, nào ngờ Tần Nam Tinh chẳng để ý hắn tí nào.
Vốn dĩ hắn đang suy xét xem có nên cưỡng ép...!lên giường hay không?
Nhưng cái ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Vân Đình lập tức lắc đầu gạt bỏ.
Không được không được, loại chuyện này có lần một thì sẽ có lần hai, nếu nương tử lầm tưởng hắn là một tên cầm thú thì phải làm thế nào đây?
Hắn không phải là kẻ chỉ muốn có được thân thể của nương tử đâu.
"Nương tử, vậy vi phu đến thư phòng ngủ đây." Vân Đình bước đi chậm rãi, cứ nghĩ nương tử sẽ giữ hắn lại.
Nhưng ai ngờ, hắn đã đi tới cửa rồi mà nương tử vẫn không có ý muốn giữ lại!
Ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời đêm rực rỡ, trải đầy những ánh sao lấp lánh.
Mắt phượng của Vân Đình lướt qua một tia tĩnh mịch, chẳng lẽ kỹ thuật của hắn thật sự không tốt sao?
Suy tư hồi lâu, hắn quyết định tận dụng buổi tối nay để học những thứ mà hắn đã bỏ qua trước đó.
Nghĩ như vậy, Vân Đình cũng không đấu tranh tư tưởng nữa, hai ba bước đi về phía thư phòng, vừa đu vừa hỏi: "Phất Tô, mấy quyển sách quốc sư đưa tới lần trước ngươi có nhớ bản tướng vứt ở chỗ nào không?"
"Ở ngăn cao nhất của kệ sách trong thư phòng." Phất Tô trả lời xong ngước lên thì chỉ còn thấy bóng của Tướng quân nhà mình nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
Liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhớ tới bộ dạng Tướng quân ôm chăn khi nảy, Phất Tô lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ là bị phu nhân đuổi ra ngoài?
Phu nhân thật ra một nữ trung hào kiệt.
Thư phòng thật lớn lóe lên tia sáng mờ tối.
Cạnh thư án chỉ đốt duy nhất một ngọn đèn dầu.
Vân Đình cầm sách cúi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tay kia của hắn cầm bút, thi thoảng lại ghi chép gì đó.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Cảnh hôm nay, Vân ca là Đại tướng quân nghiêm túc học tập ~
Có lẽ sẽ tới canh hai luôn đó ~