Hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, Vân Đình và Tần Nam Tinh cùng nhau đến phủ Vân tướng.
Cùng lúc đó chuyện xấu của Tống Trọng Hòa cũng truyền khắp kinh thành, thậm chí truyền đến tai Yến Từ.
Lúc này Yến Từ đang trên đường đi đến Lĩnh thành, là một thành trì gần kinh thành.
Nhận được tin tức, đôi mắt Yến Từ trong tựa nước suối, môi mỏng lãnh đạm hé mở, cất giọng dịu dàng như ngọc: "Nếu bản Thế tử nhớ không nhầm thì qua khỏi quan đạo này là tới biệt viện của phủ Hoài An vương."
Hắn đã sớm biết rõ mọi thứ của Tần Nam Tinh như lòng bàn tay, bao gồm cả phủ Hoài An vương.
Nghe Thế tử nói xong, thuộc hạ Khinh Ngân cung kính trả lời: "Khởi bẩm Thế tử gia, chưa tới nửa canh giờ nữa là tới đó."
Yến Từ như có điều suy nghĩ nhăn mày, "Rất tốt, đi điều tra xem Tống Trọng Hòa có đang ở biệt viện hay không, nếu có thì bắt hắn theo."
Vẻ mặt Khinh Ngân lập tức cứng lại, kinh ngạc hỏi: "Thế tử gia muốn giúp hắn sao?"
Tin tức bọn họ nhận được cho biết lời đồn đãi gần đây về Tống Trọng Hòa và Liễu Phiêu Diêu là do Quận chúa từ phủ Đại tướng quân truyền ra.
Nếu Thế tử ra tay giúp Tống Trọng Hòa, há chẳng phải đối địch với Quận chúa sao?
Đây cũng không phải phong cách thường ngày của Thế tử gia.
Chẳng biết từ lúc nào Yến Từ đã cầm trong tay một chuỗi hạt làm bằng gỗ trầm hương đen bóng để thưởng thức, theo động tác vuốt ve của hắn, chuỗi hạt tỏa ra hương thơm thoang thoảng, khiến cho người ta cảm thấy tĩnh tâm.
Nghe Khinh Ngân nói vậy, Yến Từ rũ thấp mi mắt, bình tĩnh đáp: "Ừ, cứ làm theo bản Thế tử nói."
"Vâng." Khinh Ngân không dám hỏi nhiều đáp lại.
Yến Từ trầm ngâm hồi lâu rồi cất giọng lãnh đạm tùy ý như cũ: "Hiện tại trong mắt nàng không có bản Thế tử." Chỉ có duy nhất mình Vân Đình thôi.
Hắn vốn cũng không nghĩ như thế, nhưng nếu cứ tiếp tục không hành động nữa, chỉ sợ rằng Tiểu Tinh nhi trong lòng hắn sẽ thật sự yêu Vân Đình mất.
Dưới ống tay áo màu nguyệt nha, bàn tay của nam nhân từ trước đến giờ vẫn luôn là quân tử khiêm nhường đang cuộn chặt.
Trên mu bàn tay trắng nõn, gân xanh mơ hồ nổi lên, có thể thấy hắn đang cực kì kiềm chế.
Trong phút chốc, Khinh Ngân đã hiểu ý của Thế tử nhà mình, lòng hắn khẽ động, "Đúng rồi, Thế tử gia, thuộc hạ nghe nói thân muội muội của Vân Đình Đại tướng quân đã trở lại.
Nhà phu quân của nàng chính là Khúc gia ở Chiết Hoài, phu quân là Nhị công tử của Khúc gia."
"Khúc gia sao?" Đôi mắt sáng của Yến Từ xoay chuyển, đột nhiên lại nhiễm thêm mấy phần ý cười châm biếm: "Nếu bản Thế tử nhớ không nhầm thì lúc này Khúc gia đang rất loạn, không biết vị Khúc Nhị công tử này mang phu nhân hồi kinh để lánh nạn hay là tìm cứu binh đây?"
Ngón tay đè chuỗi hạt bằng gỗ trầm hương đen bóng lại, giọng nói hiện lên rét lạnh: "Quay lại mời Khúc nhị công tử đến gặp bản Thế tử."
Dứt lời, Yến Từ ra lệnh quay xe ngựa lại, "Không đi Lĩnh thành nữa, hồi kinh."
Sao đột nhiên lại như vậy? Từ trước tới giờ Khinh Ngân chưa lúc nào lần ra tâm tư của Thế tử, "Nhưng những việc kia ở Lĩnh thành...!cũng đang chờ Thế tử gia đến giải quyết."
Vốn dĩ Yến Từ chỉ muốn đến Lĩnh thành giải sầu.
Nếu kinh thành náo nhiệt như vậy thì cần gì phải đi giải sầu nữa, có Thể từ từ rồi đi sau.
Nghe được lời của Khinh Ngân, Yến Từ thờ ơ đưa tay lên vuốt ve đường cong đẹp đẽ nơi cằm, hiếm khi thấy môi mỏng khẽ cong, "Việc ở Lĩnh thành cứ bình tĩnh mà đợi đó, nên như thế nào thì như thế ấy, thời thời khắc khắc chú ý mệnh lệnh của bản Thế tử."
"Vâng, thuộc hạ sẽ phái người đi ngay." Khinh Ngân tuân lệnh rời khỏi.
Rất nhanh, bên trong xe ngựa rộng lớn xa hoa chỉ còn Yến Từ đang lười biếng dựa người vào nhuyễn tháp.
Trên người khoát một bộ cẩm bào màu nguyệt nha trầm tĩnh khiêm tốn, tuấn tú tựa tranh vẽ, nhưng hết lần này đến lần khác dáng vẻ lại vô cùng lười biếng, cộng thêm ánh sáng bên trong buồng xe mờ tối khiến một nửa gương mặt khôi ngô của hắn chìm trong bóng tối.
Như phật lại như ma, thần bí khó lường.
...
Trăng đã treo trên ngọn liễu.
Hiếm khi phủ Vân tướng lại náo nhiệt như vậy.
Mặc dù trước đó Tần Nam Tinh và Vân Đình đã làm tiệc đón gió tẩy trần cho phu thê Vân Tích, nhưng đó cũng chỉ là một buổi tiệc nhỏ mà bốn người bọn họ tự làm.
Mà lần này, Vân tướng vì biểu đạt sự coi trọng của mình đối với nữ nhi và nữ tế nên mở tiệc mời tân khách, chiêu đãi một phen thật lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Vân Đình lại lo lắng chuyện thanh danh của nương tử nhà mình sẽ bị liên lụy nếu bọn họ không đến.
Nam nữ phân chỗ ngồi.
Lúc Tần Nam Tinh ngồi xuống, nàng lại nhớ đến bộ dạng Vân Đình lo lắng nàng sẽ chịu ấm ức trước lúc hai người tách ra ở cửa, không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Hiện tại ai dám khi dễ nàng, nàng sẽ không chút do dự đáp trả lại.
Bây giờ nàng cũng sẽ không giống như kiếp trước nữa, luôn lo lắng hình tượng của mình có bị tổn hại hay không? Lúc nào cũng duy trì dáng vẻ khuê tú của gia tộc lớn.
Trong con mắt của những người khi, có lẽ nàng là người rất dễ bắt nạt.
Môi đỏ khẽ cong thành một nụ cười như có như không.
"Tẩu tử, sao ngài lại ngồi một mình ở đây?" Chẳng biết từ lúc nào, Vân Đình đã tiến đến cầm tay Tần Nam Tinh, dung nhan dịu dàng điềm đạm, "Chủ vị của chúng ta ở bên kia kìa, muội muội dẫn tỷ qua đó."
Tần Nam Tinh thấy Vân Tích, nụ cười nơi đáy mắt chân thật hơn mấy phần.
Nàng cầm ngược lại tay Vân Tích, thuận theo nàng ấy đi về phía cái bàn phía trước, "Muội sống ở đây có quen không? Nếu không quen, phủ Tướng quân vẫn rất hoan nghênh hai người."
"Tẩu tử yên tâm, từ nhỏ Tích nhi đã lớn lên ở nơi này, đã quen rồi." Vân Tích nở nụ cười thật tươi dẫn Tần Nam Tinh ngồi xuống.
Vừa vặn lúc này Vân Liên Vũ đi tới.
Vừa nhìn thấy Tần Nam Tinh và Vân Tích trò chuyện vui vẻ với nhau, lửa giận lập tức bốc lên, hai ba bước tiến nhanh tới, Vân Liên Vũ kéo Vân Tích ra sau lưng mình, "Đại tỷ tỷ, sao tỷ lại dẫn nàng ta tới chỗ này, đây là bàn tiệc của Vân gia chúng ta mà."
Cho dù Vân Liên Vũ không hiểu chuyện đi nữa, tùy hứng đi nữa thì nàng cũng biết không thế ném thể diện trước mặt người khác được, đương nhiên câu này nàng thấp giọng nói.
Trừ ba người các nàng cũng không có người nào khác nghe được.
Vân Tích vội vã đập vào cổ tay Vân Liên Vũ một cái, "Nhị muội muội, chớ có quá đáng với tẩu tử."
Rồi sau đó nàng ngước mắt nhìn về phía Tần Nam Tinh, đáy mắt mang theo mấy phần không biết phải làm sao, "Tẩu tử, tính khí của Nhị muội muội từ trước đến giờ là như vậy, ngài chớ có so đo với muội ấy."
Tần Nam Tinh thưởng thức vòng huyết ngọc trên cổ tay, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt hoa đào dưới ánh sáng của dạ mình châu trở nên rực rỡ tựa sao đêm, môi đỏ chậm rãi mở ra, "Nhị muội muội, bản Quận chúa tự thấy bản thân mình chưa từng đắc tội với muội, vậy căm hận của Nhị muội muội đối với bản Quận chúa từ đâu mà có?"
Vân Liên Vũ ngạo nghễ cười lạnh nói: "Nhìn gương mặt dối trá của ngươi lập tức thấy phiền, ngươi cách người nhà chúng ta xa một chút."
"Chỉ sợ là muội muội không phải nhìn thấy bản Quận chúa nên phiền, mà là nhìn phu quân Vân Đình của bản Quận chúa nên mới thấy phiền, đúng không?" Tần Nam Tinh không nhanh không chậm khom người, nàng vốn cao hơn so với Vân Liên Vũ, lúc này rất có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Trước khi Vân Liên Vũ có hành động, ngón tay của Tần Nam Tinh đã bấu vào cằm nàng ta, vẻ mặt dịu dàng săn sóc, động tác này của nàng rơi vào mắt người khác giống như nàng đang giúp Vân Liên Vũ thổi bụi trong mắt mà thôi.
Đương nhiên không dẫn đến bất kỳ tiếng xôn xao nào.
Mà Vân Liên Vũ lại không nghĩ tới, Tần Nam Tinh sẽ chọc thẳng vào ý tưởng trong lòng nàng như vậy, đáy mắt lướt qua vẻ kinh hoàng, "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Vân Liên Vũ muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế của Tần Nam Tinh, ai ngờ trông thân người nàng gầy yếu mảnh khảnh thế thôi, nhưng lực cánh tay lại vô cùng lớn.
Nàng ta không giãy ra được, kinh hoàng nơi đáy mắt càng hiện lên rõ ràng, "Đại, Đại tỷ tỷ."
Vân Tích bị lời nói trực tiếp của Tần Nam Tinh khiến cho sững sốt trong phút chốc, ngay sau đó nàng mới tiến lên phía trước nói: "Có khách nhân tới, tẩu tử, cho dù muốn dạy dỗ Nhị muội muội, cũng xin chờ lát nữa hãy nói."
"Nể mặt Tích nhi." Tần Nam Tinh điểm đáo vi chỉ*, những mà nàng cũng đã xác định được ý tưởng của Vân Liên Vũ.
*Khi nói chuyện, chỉ cần chạm nhẹ vào chủ đề không cần nói sâu, nhưng có thể biết được ý định của người khác, hoặc cho người khác biết được ý định của mình.
(Theo zhidao.
baidu.
com)
Vốn dĩ nàng chỉ muốn hỏi thử mà thôi, ai ngờ chỉ tùy tiện hỏi một chút vậy mà lại bị nàng nói trúng thật.
Tình cảm Vân Liên Vũ đối với Vân Đình tựa hồ như không phải là tình cảm giữa huynh muội đơn thuần.
Mà Vân Tích nghe được lời của mình cũng không có nửa phần kinh ngạc, nói như vậy nàng ấy cũng đã sớm biết được.
Sau khi Tần Nam Tinh ngồi xuống, ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng gõ lên vòng ngọc trên cổ tay, thần sắc tĩnh lặng, trong đầu như có trăm ngàn suy nghĩ.
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Vân Tích truyền đến bên tai, "Tẩu tử, Tích nhi đi trước đãi khách, ngài..."
"Muội đi đi, ta ngồi ở đây một chút." Tần Nam Tinh nở nụ cười với Vân Tích nói, không có nữa phần không bằng lòng.
Mắt thấy Vân Tích thở phào, chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy nàng ấy là lạ.
Chờ sao khi Vân Tích rời đi, Vân Liên Vũ ngồi cách Tần Nam Tinh xa xa, kinh hoàng nơi đáy mắt chưa tan nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng bản tiểu thư sợ ngươi.
Dù ngươi có đe dọa bản tiểu thư đi nữa thì ngươi cũng không xứng với Đại ca ca."
Nàng lười biếng liếc nhìn Vân Liên Vũ, khóe mắt chân mày đều tỏa ra ý trào phúng, "Sau khi yến tiệc kết thúc, ngươi có dám nói những lời này ngay trước mặt Đại ca ca của ngươi không?"
"Sao ta lại không dám? Ngươi thật sự không xứng, ta cũng không có nói sai."
"Rất tốt, hy vọng ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng."
Tần Nam Tinh dời tầm mắt về phía cửa, bởi vì nàng nhìn thấy Vân phu nhân đang tự mình dẫn một cô nương xinh đẹp lại thanh tú tựa nhánh liễu vào cửa, trông có vẻ hết sức thân mật.
Chờ đến lúc tiệc rượu kết thúc, trăng bên ngoài cũng đã lên cao.
Sau khi tiễn khách, Vân Đình kéo Tần Nam Tinh chuẩn bị rời đi, nhưng bị Vân tướng gọi lại: "Hôm nay ở lại đây đi, viện của con vẫn luôn có người quét dọn."
Vốn dĩ Vân Đình muốn cự tuyệt, nhưng một chốc sau lại bị thân muội muội nhà mình cắt ngang: "Ca ca, người một nhà chúng ta đã lâu không có tụ họp đông đủ như vậy, ca ca ở lại đi."
Vân Tích dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, ngay cả Khúc Tương Ca cũng tiến lên thuyết phục.
"Ở lại đi." Tần Nam Tinh kéo kéo tay Vân Đình, thấp giọng nói.
Nếu là người khác, Vân Đình có thể không chút do dự cự tuyệt, cho dù đó là muội muội nhà mình.
Nhưng mà người lên tiếng là nương tử thì...!Môi mỏng của Vân Đình khẽ nhấp, cứng nhắc gật đầu, "Được."
Đáy mắt Vân tướng hiện nên sự vui vẻ không nói thành lời.
Ở trong lòng hắn, đây chứng tỏ nhi tử đã bắt đầu chấp nhận bọn họ rồi.
Bên trong đại sảnh, người một nhà Vân gia tề tụ đông đủ, mà bên cạnh Vân phu nhân lại dư ra một nữ tử xinh đẹp thanh tú nên có vẻ đặc biệt, Vân Liên Vũ là người không chịu được đầu tiên, "Nương, đây là ai? Sao lại không có mắt nhìn như vậy, không thấy ở đây toàn là người trong nhà chúng ta thôi sao? Còn không lui xuống."
Bởi vì nữ tử này ăn mặc không hề hoa lệ, y phục trên người chẳng qua là tơ lụa thông thường, trâm ngọc cũng là loại thông thường, nhìn một cái lập tức biết là người xuất thân từ gia tộc bình thường.
Vân phu nhân nắm tay nữ tử, kéo nàng ngồi xuống bên người, cất giọng ôn tồn giới thiệu: "Đây là Bùi Thanh Như, chất nữ bà con xa bên nhà mẹ đẻ của ta, con phải gọi là biểu tỷ, đừng có quá đáng."
"Biểu tỷ." Vân Liên Vũ không mặn không nhạt gọi một tiếng.
"Chào biểu muội." Ngược lại Bùi Thanh Như giống như không nhìn thấy sự khinh thường của Vân Liên Vũ, vô cùng hiểu biết lễ nghĩa, phúc thân gọi lại.
Giọng nói dịu dàng như nước, đây chính là loại mà nam nhân dễ có ấn tượng tốt nhất.
Tần Nam Tinh liếc mắt nhìn Vân Đình, thấy Vân Đình nhìn cũng không thèm nhìn nữ tử kia, trong lòng thỏa mãn, đây mới chính là biểu hiện của nam nhân đã thành gia lập thất nên có.
Dẫu sao ngay cả Khúc Tương Ca và Vân tướng cùng nhìn nàng ta nhiều thêm một chút.
Vân Đình cảm thấy chán ghét nên lập tức cầm tay nương tử nhà mình, nhìn về phía Vân tướng nói: "Phụ thân, nếu không có chuyện gì, con và nương tử về phòng trước."
"Ừ..." Vân tướng vừa định trả lời, Vân tướng bên cạnh đã người làm lành nói: "Huynh trưởng chậm đã, hình như tẩu tử còn có lời muốn nói."
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại nhìn về phía Vân Tích, đây là nàng ấy muốn mình và Vân Liên Vũ xích mích trước mặt mọi người sao? Nàng cân nhắc trong lòng, "Lời này của muội muội là có ý gì?"
"Tích nhi cảm thấy, nếu đã là người một nhà, có cái gì hiểu lầm hiện tại cứ nói cho rõ ràng.
Tích nhi quả thực không muốn chúng ta rõ ràng là người một nhà nhưng lại tỏ ra hời hợt không thân thiết với nhau."
"Tích nhi..." Vân tướng yêu thương nhìn đại nữ nhi, nàng là một đứa bé ngoan.
Tần Nam Tinh không sao hiểu được, một nhà bọn họ muốn hòa thuận mà cần đến nàng lên tiếng sao? Sao Vân Tích lại muốn kéo nàng xuống nước?