Vân Tích thấy Tần Nam Tinh cau mày, vội vàng tiếp tục nói: "Tẩu tử chớ hiểu lầm, ý của Tích nhi chỉ là muốn mọi người hòa thuận sống chung với nhau mà thôi."
"Hình như Nhị muội muội có chút hiểu lầm tẩu tử, phụ thân và ca ca cũng có chút hiểu lầm.
Nếu mọi người đều ở đây thì nên nói ra những chuyện hiểu lầm đó mới tốt."
Vừa nói, Vân Tích vừa nhìn về phía Vân Liên Vũ, cất giọng dễ nghe mềm mại nói: "Nhị muội muội, muội nói trước đi."
Vân Liên Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm gương mặt lộ vẻ nhu hòa của Vân Tích.
Nữ nhân này, vẫn đáng ghét y như trước đây, đá nàng ra đấu với Tần Nam Tinh, còn chính mình thì đứng đó làm người tốt.
Khó trách nương không cho phép nàng ở cùng Vân Tích.
Nhưng mà Vân Tích thật sự cho rằng nàng là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Cắn môi dưới, Vân Liên Vũ hành lễ với Tần Nam Tinh rồi nói: "Lúc trước muội có chút bất kính với tẩu tử, cũng chỉ bởi vì trong lòng Vũ nhi cảm thấy bất bình thay cho Đại tỷ tỷ, mong tẩu tử chớ có để trong lòng."
Tần Nam Tinh nhàn nhã ngước mắt, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, "Ồ, muội bất bình giùm Tích nhi chuyện gì?"
"Vũ nhi nghĩ rằng, chung quy đồ cưới mà nương của Đại ca ca và Đại tỷ tỷ để lại, trong đó cũng có một phần của Đại tỷ tỷ.
Nhưng huynh trưởng lại thừa dịp Đại tỷ tỷ không có ở đây, đưa toàn bộ số đồ cưới kia cho tẩu tử.
Vũ nhi cho rằng tẩu tử đã dụ dỗ huynh trưởng, muốn chiếm số đồ cưới kia làm của riêng."
Vân Liên Vũ vừa dứt lời, những người khác không mở miệng, Vân tướng là người đầu tiên không dằn được, cất giọng nghiêm nghị nói: "Ăn nói bậy bạ! Ai nói với ngươi? !"
Ánh mắt ông dời đến trên người Vân phu nhân đang ngồi bên cạnh.
Vân phu nhân liếc nhìn kẻ gây họa rồi còn dẫn lên người bà, trong lòng thầm mắng nữ nhi ngu xuẩn, "Tướng gia, Vũ nhi là một đứa nhỏ thẳng tính, không hiểu tiền căn hậu quả nên mới bất bình thay Đại tỷ tỷ của nó, ngài muốn trách thì cứ trách thiếp dạy dỗ không nghiêm."
Vừa nói bà vừa kéo Vân Liên Vũ, "Mau, quỳ xuống cho phụ thân con."
Vân tướng giận đến ôm ngực, thật lâu sau mới bình thường trở lại, ánh mắt nhìn về phía nhi tử, thấy nhi tử mặt đầy thản nhiên, trong lòng đau đớn không thôi, "Đình nhi, con đưa Quận chúa về trước đi."
Nếu nói thêm gì nữa, ông sợ một chút tình phụ tử giữa ông và Vân Đình cũng sắp không còn.
Nhưng lúc này Vân Đình lại cười nhạo một tiếng, mắt phượng mang rét lạnh kinh người nhìn về phía Vân Liên Vũ, "Tiếp tục nói, ngươi còn muốn bất bình vì ai nữa?"
"Muốn phá hỏng tình huynh muội giữa chúng ta, trước tiên đầu óc của ngươi phải khôn lên một chút nữa đã!" Mặt Vân Đình đầy khinh bỉ, ngay sau đó cầm tay của nương tử nhà mình đi ra ngoài.
Trước khi rời đi hắn cũng không quên nói với Vân Tích: "Muội tin tưởng mấy lời hoang đường của nàng ta thì cứ việc ở lại, nhưng nếu muội còn muốn nhận người huynh trưởng này thì đi theo ta."
Lần đầu tiên Tần Nam Tinh cảm nhận được một mặt cường thế cùng ác liệt của Vân Đình trong cuộc sống, cũng biết được ngày thường Vân Đình đối với người phu nhân tùy hứng như nàng có biết bao khoan dung độ lượng.
Trước khi đi, Tần Nam Tinh vô ý đưa mắt liếc nhìn Vân Tích, nữ tử từ trước đến giờ trên mặt luôn mang nụ cười, hiếm thấy hôm nay lại thay đổi sắc mặt.
"Ca ca!"
Đôi môi Vân Tích mấp máy, nàng muốn ngăn Vân Đình lại nhưng hắn lại đi cực nhanh, tay áo lướt qua tay nàng.
Vân Tích chỉ có thể vội vã nói với Vân tướng: "Phụ thân, nữ nhi đi trước xem ca ca một chút."
Mặt Vân tướng tràn đầy mệt mỏi, "Đi đi."
Mỗi lần ở cùng nhi tử đều tan rã trong không vui, Vân tướng cũng không ôm hy vọng gì, vốn tưởng rằng lần này đại nữ nhi lo liệu chu toàn từ trong ra ngoài, quan hệ của ông và nhi tử có thể xoay chuyển, ai ngờ...!Vân tướng đột nhiên ngước mắt, nghiêm giọng nói: "Phần đồ cưới kia cho ai đều là ý của ta, nếu ngươi có ý kiến gì thì cứ nói với ta, đừng có tìm tẩu tử của ngươi."
Đối diện với ánh mắt của phụ thân, cho tới bây giờ Vân Liên Vũ cũng chưa từng thấy phụ thân đối xử hung dữ với nàng như vậy, nên bị dọa sợ đến lớn tiếng khóc, "Phụ thân, con không có, con không biết, con..."
Khúc Tương Ca nhìn sự tình phát triển trong phòng, rồi cũng bái biệt nhạc phụ đuổi theo phu nhân nhà mình.
Còn Vân Tích bên này vẫn đang đuổi theo phía sau Tần Nam Tinh và Vân Đình, "Tẩu tử, ca ca, hai người đi chậm một chút."
Tần Nam Tinh cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình của Vân Đình ngày càng siết chặt, biết hắn đang vô cùng tức giận, nàng cầm ngược lại tay hắn, cất giọng dịu dàng hiếm thấy nói: "Tích nhi đang gọi chúng ta đó, hay là chúng ta dừng lại một chút trước đi, chớ để muội ấy đuổi theo rồi bị ngã."
Vốn dĩ Vân Đình đang vô cùng căm tức, sau khi nghe được giọng nói của nương tử nhà mình mới dần dần bình tĩnh trở lại, đồng thời cũng không bước đi nữa, trong khoảng thời gian chờ Vân Tích chạy tới, Vân Đình nghiêm túc nhìn Tần Nam Tinh nói: "Nương tử, lời của Vân Liên Vũ nàng không cần để ý, sau này chúng ta cũng không tới đây nữa."
"Chỗ này vốn dĩ cũng không phải là nhà của vi phu, phủ Tướng quân mới là nhà của chúng ta."
Sau này bọn họ sẽ trải qua một cuộc sống tốt đẹp, ai lại muốn tới nơi này để bị ức hiếp chứ.
Còn như những người khác muốn nói gì, cũng tùy bọn họ thôi.
Nghe Vân Đình nói như vậy, Tần Nam Tinh muốn trấn an hắn.
Nàng nhét tay mình vào tay Vân Đình, gãi gãi lòng bàn tay hắn, môi đỏ mới vừa mấp máy thì Vân Tích đã đuổi đến.
Đáy mắt Vân Tích vẫn còn nhiễm mấy phần hoảng hốt, trên trán còn đọng mấy giọt mồ hôi trong suốt.
Tần Nam Tinh rút tay mình ra, thuận thế lấy ra khăn tay tự mình lau mồ hôi cho Vân Tích, "Hoảng cái gì, chúng ta cũng sẽ không chạy mất."
Thấy Tần Nam Tinh vẫn đối xử với mình dịu dàng như cũ, Vân Tích thở phào, cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn trơn bóng của nàng, hốc mắt nhất thời ửng đỏ, "Tẩu tử...!"
"Tẩu tử chớ trách, chẳng qua Tích nhi cảm thấy tẩu tử có thể là mấu chốt khiến Vân gia hòa thuận trở lại nên vừa nãy mới nhắc đến tẩu tử."
Nghe Vân Tích nói như vậy, Tần Nam Tinh nhẹ giọng trả lời, "Ta đều hiểu."
"Tẩu tử thật tốt, cưới được tẩu quả nhiên là may mắn của ca ca." Hốc mắt Vân Tích vốn đã ửng đỏ, hiện tại nước mắt lưng tròng, nâng hai tay Tần Nam Tinh cảm động không thôi.
Bị Vân Tích chân thành nâng hai tay như vậy, Tần Nam Tinh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân Đình.
Vân Đình lập tức tiến lên cứu nương tử nhà mình, nói với Vân Tích: "Mấy lời của Vân Liên Vũ lúc nãy muội đừng coi là thật.
Những vật nương để lại cho muội, ca ca cũng không động vào dù chỉ một chút.
Nếu muội muốn mang về Chiết Hoài, cứ mang về, còn nếu tin tưởng ca ca thì ca ca sẽ giữ giúp muội."
Vốn dĩ Vân Đình muốn giúp muội muội nhà mình giữ chút đồ ở kinh thành, dẫu sao người khác không biết chuyện tương lai nhưng Vân Đình thì vô cùng rõ ràng.
Kiếp trước, không đến mấy năm nữa muội muội sẽ hòa ly với muội phu.
Lúc ấy hắn đang ở tiền tuyến đánh giặc, đối với nguyên nhân bọn họ hòa ly hắn cũng không biết gì nhiều, chỉ biết muội muội tự mình trở về từ Chiết Hoài.
Mà đời này, hắn thấy quan hệ giữa muội muội và muội phu rất thân mật, nên muốn quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.
Nghe được lời ca ca nói, Vân Tích liên tục lắc đầu, "Sao ta lại không tin ca ca chứ?"
Mà lúc này, Khúc Tương Ca cũng đã đuổi đến, Vân Đình gật đầu một cái, "Vậy được rồi, muội và muội phu cũng trở về đi, ta mang tẩu tử muội hồi phủ."
"Không phải huynh muốn ở lại sao?" Mắt hạnh xinh đẹp của Vân Tích trợn tròn, không thể tin nhìn ca ca nhà mình.
Vân Đình liếc nhìn đại sảnh đèn đuốc rực rỡ phía xa xa, môi mỏng cong lên một nụ cười lãnh đạm, "Ở lại để làm gì? Chỉ thêm khó chịu."
Sau đó hắn nhìn Khúc Tương Ca, "Mang Tích nhi về phòng đi."
Dứt lời, lập tức mang Tần Nam Tinh rời đi.
Trong lúc đó, Tần Nam Tinh cũng không chen vào lời nào,dù sao đây cũng là chuyện giữa huynh muội người ta, nhưng mà Tần Nam Tinh lại thật sự tò mò về mấy món đồ cưới đó.
Sở dĩ Vân Liên Vũ dám làm quá như vậy, đại khái cũng là vì Vân Đình lấy hết đồ cưới của nương hắn làm sính lễ cho nàng.
Chờ sau hồi phủ rồi tắm gội xong, khi hai người nằm trên tháp cũng đã gần đến giờ Tý.
Cho dù mệt mỏi, Tần Nam Tinh vẫn lên tinh thần hỏi Vân Đình: "Nhị muội muội nói tới những đồ cưới kia là chuyện gì?"
Vân Đình đang tự mình giúp nương tử lau tóc, lúc này nghe nương tử hỏi như vậy, động tác trong tay dừng một chút, sau đó mới tiếp tục đáp: "Sau khi ta rời phủ tự lập môn hộ, đồ cưới nương ta để lại đều giao cho kế phu nhân của phụ thân ta xử lý."
Kế phu nhân này đại khái chính là Vân phu nhân hiện tại.
Tần Nam Tinh nghĩ vậy ngước mắt lên nhìn Vân Đình, tóc nàng đã được Vân Đình lau khô phân nữa, lúc này trên đầu nàng vẫn còn bao bọc bằng một cái khăn bông như cũ, nhưng khi hất cằm lên cũng vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt Vân Đình đối diện với ánh mắt sáng của nương tử nhà mình, thần sắc ung dung tiếp tục nói: "Nếu ta đã muốn thành thân, đương nhiên cũng phải lấy đồ của nương về, tránh để mẫu nữ các nàng tiếp tục chiếm tiện nghi.
Đã nhiều năm như vậy, Vân phu nhân cũng đã thu không ít tiền tài từ những cửa hàng và đồ cưới nương ta để lại.
Có cơ hội như vậy, đương nhiên vi phu phải đi tìm phụ thân."
Chuyện còn lại Tần Nam Tinh đều đoán được.
Vân tướng trả đồ cưới của bà bà* mình cho phu quân, thế nên mới khiến mẫu nữ các nàng bất mãn.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh híp lại, "Ta cảm thấy, mẫu nữ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."
Đây cũng không phải là một khoản bạc nhỏ.
Lần này Vân Liên Vũ có thể lợi dụng đồ cưới phá hỏng tình huynh đệ giữa Vân Đình và Vân Tích, cũng như phá hỏng tình cô tẩu giữa Vân Tích và mình, như vậy sau này không phải nàng ta sẽ vì đám đồ cưới này mà làm ra những chuyện càng xấu xa hơn sao?
Vân Đình đã lau khô tóc giúp Tần Nam Tinh rồi kéo nàng nằm xuống.
Bàn tay to lớn vuốt ve đầu vai mượt mà của nàng, cũng không còn cường thế bá đạo như ở Tướng phủ lúc trước, ngược lại chỉ có dịu dàng cùng cưng chiều, "Nương tử chớ lo lắng, hết thảy đều có vi phu ở đây."
Hắn muốn bảo hộ Tần Nam Tinh dưới đôi cánh của mình, không muốn để nàng suy nghĩ quá nhiều chuyện.
Nàng chỉ cần sống một cuộc sống không buồn không là được rồi.
Hắn cưới nàng chính là vì bảo vệ nàng, sủng ái nàng chứ không phải để nàng vì chuyện trong nhà của hắn mà phiền não buồn lòng.
Thấy Vân Đình ôm mọi việc vào người, Tần Nam Tinh mấp máy môi đỏ muốn nói điều gì đó, tỷ như nói với hắn, nàng không muốn nấp dưới đôi cánh của hắn, không hiểu gì về chuyện trên đời, điều nàng muốn chính là cùng hắn nắm tay nhau đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan tuấn tú như tranh vẽ của Vân Đình, cái gì nàng cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Chôn mặt vào ngực Vân Đình, nàng buồn buồn nói: "Ngủ thôi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Hơn nữa ngày mai có phát sinh chuyện khiến Tần Nam Tinh trực tiếp quên đi khúc nhạc đệm tối nay.
Ban đêm gió lớn, trên đường phố vốn yên tĩnh vắng vẻ bỗng nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, phá vỡ sự yên tĩnh vào giờ Tý của kinh thành.
Một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh từ cửa thành tiến vào.
Mà người điều khiển chiếc xe ngựa này chính là thị vệ bên người của Yến Từ - Khinh Ngân.
Sau xe ngựa này còn có một chiếc xe ngựa khiêm tốn hơn đi theo.
Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại trước cửa phủ Ẩn Nam vương, bàn tay thon dài như ngọc với những khớp xương rõ ràng của Yến Từ lộ ra, xuất hiện bên ngoài một chiếc xe ngựa.
Đêm đen cũng không tài nào che giấu được dung nhan tựa ánh trăng lỗi lạc, lại như có minh châu bên cạnh, rực rỡ soi sáng cả người.
"Thế tử gia, nên xử lý Tống công tử như thế nào?" Khinh Ngân thấy Yến Từ xuống xe ngựa, lập tức đi theo bên người hắn hỏi.
Yến Từ liếc nhìn xe ngựa phía sau, thần sắc không đổi, giọng nói cũng dịu dàng như ngọc, "Đưa người tới phòng tối trước, bản Thế tử tự tình thẩm vấn."
Ngược lại hắn cũng muốn biết, Tống Trọng Hòa và Tinh nhi rốt cuộc có thù hận gì.
Ở trong lòng hắn, Tinh nhi vẫn luôn là một nữ tử có nội tâm bình tĩnh và lạnh nhạt, nàng sẽ không tùy ý gây khó dễ cho người khác.