Thanh Loan là người tương đối trầm ổn nên cuối cùng cũng nhìn thấu ý đồ của quận chúa nhà mình, "Người nói là, túi thơm đang ở trong tay của người nào đó trong đại quân đang diễu hành sao?"
"Vẫn là Thanh Loan cơ trí." Tần Nam Tinh tán dương, sau đó nàng dựa vào vách xe, cái đệm bên dưới mềm mại, vô cùng thoải mái.
Dựa vào một chút, toàn bộ thần kinh cũng thả lỏng.
Trêu ghẹo nam nhân thật mệt mỏi.
Đặc biệt là trêu một tên ngốc không hiểu phong tình!
Thật may là tên ngốc kia vốn cũng có ý với mình, nếu không Tần Nam Tinh cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Làm không tốt, không chừng hắn sẽ không nghĩ nàng đang trêu chọc hắn, mà là đang khi dễ hắn.
Chậc, khả năng này rất lớn.
Nghĩ tới đây, Tần Nam Tinh rất phiền muộn.
Sau khi Thanh Tước hiểu rõ ý Quận chúa nhà mình, lo âu nhìn nàng, "Là lãnh tướng trong đại quân khải hoàn sao? Nếu hắn nhìn trúng dung mạo của Quận chúa, không trả lại túi thơm thì phải làm thế nào?"
"Nếu như không trả, ta sẽ bắt hắn lấy thân báo đáp." Tần Nam Tinh bất giác lộ ra ý cười, khí định thần nhàn trả lời.
"Hả? ? ? ? ? ?"
"Lấy thân báo đáp! ! !"
Hai tiểu nha hoàn kinh ngạc đứng bật dậy.
Cộp… một tiếng, đầu cả hai bị đập vào nóc xe.
Bất kể các nàng không muốn Quận chúa tự ra mặt đi chăng nữa thì cũng phải đi theo Quận chúa nhà mình.
Cũng may, đại quân đi một mạch vào hoàng cung, không có bị các nàng chặn lại.
Hai tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, thật may quá, nếu không đường đường là Quận chúa mà ban ngày ban mặt chạy đi tìm võ tướng đòi túi thơm.
Như vậy còn gì là danh tiếng của Quận chúa nhà các nàng nữa.
Thanh Tước nghiêm mặt nói: "Quận chúa, chúng ta trở về thôi, ngày khác nô tỳ giúp người đòi lại, người chớ tự mình ra mặt."
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ híp lại, đuôi mắt hẹp dài hất lên yêu dã mỹ lệ, giọng nói mềm mại lại mang theo mấy phần lãnh đạm: "Ai nói ta muốn đi về, quyền quyết định là của bản Quận chúa hay là của các người, hử?"
"Là… người quyết định." Thanh Loan kéo kéo tay áo Thanh Tước, nếu là chuyện Quận chúa đã quyết định thì các nàng cũng vô pháp khuyên ngăn.
Chỉ hi vọng Quận chúa đừng làm quá đến mức mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Tần Nam Tinh biết các nàng chỉ là lo nghĩ cho mình nên cũng không trách tội, môi đỏ khẽ nhấp, mềm giọng nói: "Các ngươi cứ ngoan ngoãn nghe theo lời bản Quận chúa là được, sẽ không có việc gì."
"Vâng vâng, chúng nô tỳ tin tưởng Quận chúa."
"Nhìn thời gian thì chắc cũng sắp đến lúc rồi." Tần Nam Tinh hài lòng nói, "Đi phủ Vân đại tướng quân."
"Hả?..."
Thanh Tước lại hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Nàng không có nghe lầm chứ, Quận chúa muốn đi đâu cơ? Phủ Đại tướng quân? Phủ Vân đại tướng quân? Chẳng lẽ người lấy túi thơm của Quận chúa là chính là Chiến thần trong truyền thuyết – Vân tướng quân ư?
Thấy bộ dạng của hai tiểu nha hoàn đều là hít thở không thông, Tần Nam Tinh cũng không lừa các nàng: "Không sai, các ngươi nghĩ đúng rồi đó.
Thấy sao, so với Tống Trọng Hòa, cô gia Vân Đình này có phải càng ưu tú hơn không?"
"Quả thật...!ưu tú!"
Quận chúa quả là không nói thì thôi, nói ra liền khiến người ta vô cùng kinh ngạc, "Vừa rồi là người cố ý ném túi thơm cho Đại tướng quân ạ.
Sao người biết Đại tướng quân sẽ bắt được, nếu bị người khác..."
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nam Tinh nhìn các nàng đầy chắc chắn, "Không có khả năng."
Sao Vân Đình có thể để đồ của nàng rơi vào tay kẻ khác ngay trước mắt hắn được chứ.
…
Phủ Đại tướng quân.
Từ sau khi được phong tướng, Vân Đình lập tức từ phủ Thừa tướng dời ra ngoài, tự lập môn hộ.
Phủ Đại tướng quân tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất của kinh thành Vĩnh Chu.
Sau khi Tần Nam Tinh đến nơi liền cho người đi gõ cửa, nhưng lại nhận được tin Đại tướng quân không có ở đây.
Tần Nam Tinh không muốn cứ như vậy mà rời đi.
Nàng cau mày suy tư hồi lâu mới để lại lời nhắn: "Nếu Đại tướng quân của các ngươi trở về, nói với hắn, bản Quận chúa có đồ muốn tìm hắn, mời hắn ngày mai chờ tại quý phủ."
Thị vệ phủ Tướng quân có chút sững sờ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn tiếp đãi quý nữ đến tìm Đại tướng quân, nhưng đây là lần đầu tiên có người tới không phải để tặng quà, mà là để thỉnh cầu đồ vật.
Hắn chỉ có thể cung kính đáp: "Vâng, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại đúng sự thật."
"Ừ, hồi phủ." Buông màn trướng xuống, Tần Nam Tinh lười biếng mở miệng.
Một lúc lâu sau, tại phủ Hoài An vương.
Lúc này, Tần Nam Tinh đã tháo thoa thay áo, mặc trên người một bộ váy ngủ đơn giản mềm mại, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp.
Trong tay nàng là một quyển thoại bản viết về chuyện nữ nhân theo đuổi nam nhân.
Đây chính là thần khí truy phu của nàng.
Tần Nam Tinh chống tay lên cái cằm tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm túc chăm chỉ, ai không biết còn tưởng cái nàng đang xem là cổ tịch phức tạp khó hiểu gì đó, chứ ai ngờ, trên tay nàng lại chính là thoại bản về tình yêu nam nữ đang thịnh hành nhất trong kinh.
Thấy trong thoại bản viết nữ chính theo đuổi nam chính, trước tiên là phải gây chú ý, sau đó sẽ dùng mọi cách khiến cho nam chính đối với nữ chính sinh lòng hiếu kỳ, tình yêu đều bắt đầu bằng sự hiếu kỳ này, tiếp sau đó nữ chính mới dùng các loại phương pháp để theo đuổi, tấn công vào tình cảm của nam chính.
Tần Nam Tinh tự tin cho rằng, bây giờ Vân Đình chắc chắn yêu nàng, chẳng qua da mặt hắn mỏng, xấu hổ nên chưa bày tỏ tâm ý với mình thôi.
Vì thế, nàng sẽ bỏ qua bước khơi gợi lòng hiếu kỳ của hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính - theo đuổi.
Trong thoại bản có mấy phương pháp Tần Nam Tinh cảm thấy không tệ, nên lập tức cầm bút lông ghi lại trên giấy để nhớ.
Kế hoạch truy phu.
Một, viết thơ tình.
Hai, trao đổi tín vật đính ước.
Ba, đến cửa mời du ngoạn.
Bốn, gặp mặt bày tỏ tâm ý.
Năm, ...
Chờ sau khi Tần Nam Tinh viết xong, thổi thổi trang giấy mỏng sau đó gọi Thanh Loan: "Thanh Loan, ngươi đi tìm giấy viết thư, xông hương cho thật thơm rồi mang tới đây."
Dừng một chút, nàng lại bổ sung, "Xông Chi tử hương."
Nàng nhớ, đời trước trong đêm hội Thất tịch, nàng cùng Vân Đình có đứng gần nhau trong chốc lát, lần đó hương nàng xông chính là loại Chi tử hương này, lúc ấy nàng nghe được Vân Đình đặc biệt say mê nói một câu: "Thật là thơm."
Ừm, hắn nhất định thích mùi hương này.
Thanh Loan cầm giấy viết thư đã xông hương thật thơm tới, thận trọng hỏi: "Quận chúa, người muốn gửi thư cho Đại tướng quân để xin lại túi thơm sao?"
"Đoán đúng phân nửa." Tần Nam Tinh đã sớm mài xong mực, một bên viết một bên trả lời: "Đúng là viết cho Vân Đình nhưng không phải viết để thúc giục hắn trả túi thơm, mà là viết thư tình."
"Thư tình? ? ?"
Thanh Loan trước giờ vẫn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mà kêu lên một tiếng, không thể tin nhìn Quận chúa nhà mình, nàng nuốt nước bọt, "Người đối với Đại tướng quân là nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên, bản Quận chúa là loại người thích đùa giỡn tình cảm của người khác sao?" Tần Nam Tinh lúc này cũng không trang điểm nhưng mi mắt vẫn hoa lệ mà sắc bén như cũ, hàng mi dài khẽ giương lên, lười biếng nhìn về phía Thanh Loan.
Thanh Loan vội vàng trả lời: "Không phải không phải, chẳng qua là nô tỳ quá kinh ngạc.
Vậy lúc trước người từ hôn với Tống Trọng Hòa công tử là vì Đại tướng quân sao?"
Bút trong tay ngừng một lát, giọng nói Tần Nam Tinh lộ ra vài phần lạnh lẽo: "Nhớ lấy, bản Quận chúa và Tống công tử từ hôn là bởi vì hành vi của hắn không ngay thẳng."
"Nô tỳ đã nhớ."
"Cũng nói với Thanh Tước, nếu người ngoài có hỏi thì cứ theo đó mà trả lời."
Tần Nam Tinh lười nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới Tống Trọng Hòa, nhưng cũng không phải nàng muốn bỏ qua chuyện này.
Thù kiếp trước, nàng đương nhiên sẽ báo nhưng mà cũng phải tìm cơ hội thích hợp, tránh việc bứt dây động rừng, nếu không chẳng phải là tốn công vô ích sao.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải bắt được phu quân về tay trước, đỡ phải đề phòng hắn cùng với cô nương khác chạy mất.
Gió xuân lơ đãng từ ngoài cửa sổ lướt qua, thổi màn lụa mỏng tung bay phất phơ trên mặt giấy viết thư của nàng.
Chữ viết xinh đẹp nhanh chóng bị thổi khô, hai hàng thơ tình uốn lượn trên giấy:
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Thanh Loan bên cạnh nhìn thấy bài thơ tình được lưu truyền rộng rãi này, thần sắc phức tạp nói: "Quận chúa, có phải là hơi rõ ràng trực tiếp không?"
Tay ngọc cầm giấy viết thư in hoa đào lên, hài lòng nói: "Phải bày tỏ trực tiếp một chút, tránh việc hắn đọc không hiểu."
Nghe Quận chúa nói như vậy, Thanh Loan cái hiểu cái không gật đầu, "Nô tỳ đi đưa thư cho Quận chúa."
"Không cần, ngày mai bản Quận chúa tự mình đưa cho hắn."
Mí mắt Thanh Loan giật một cái, đột nhiên có chút mong đợi bộ dạng khi Đại tướng quân thấy thơ tình của Quận chúa quá.
Ngài ấy sẽ không ném Quận chúa ra ngoài chứ?
Nghe nói, đồ vật của những cô nương muốn kết thân với phủ Đại tướng quân đều sẽ bị ném ra ngoài không thương tiếc, kể cả người đưa lễ cũng chung số phận luôn.
Hoàn toàn không chừa cho các quý nữ kia chút mặt mũi nào.
...
Cùng lúc đó, Vân Đình cũng từ trong cung phục mệnh trở về phủ.
Sau khi nghe thị vệ bẩm báo, hắn cứ cho là mình nghe nhầm, mắt phượng lộ vẻ sợ hãi hỏi: "Ngươi nói gì? Bình Quân quận chúa, thật sự là Bình Quân quận chúa sao, nàng còn nói ngày mai tới ư?"
"Đích thân tới?"
"Ngươi không nhầm người đó chứ?"
"Nàng chính là nữ tử vô cùng xinh đẹp, ngươi chắc chắn là nàng à?"
"Không phải nữ nhân khác giả mạo?"
Thị vệ giữ cửa bị vị Đại tướng quân trước giờ vẫn luôn túc trí đa mưu của mình hỏi đến váng đầu mất phương hướng, "Thuộc hạ chắc sẽ không nhận sai người, cho dù người có thể giả, nhưng xe ngựa của phủ Hoài An vương cũng không có ai dám giả mạo đâu."
"Lui xuống đi."
Dừng một chút, Vân Đình lấy ra một chén trà bằng sứ trắng, "Đúng rồi, dùng cái này rót trà cho bản Tướng, không cần rửa!"
"Vâng..."
Thị vệ đưa tay cầm chén trà, lại bị tướng quân nhà mình vỗ lên tay một cái, mắt phượng thâm thúy híp lại, "Cẩn thận một chút, nếu rơi vỡ, coi chừng cái đầu của ngươi!"
"Thuộc hạ đã biết!"
Thị vệ lập tức đổi thành hai tay, nâng chén trà giống như nâng bảo bối.
Đây rõ ràng chỉ là chén trà bằng sứ trắng vô cùng bình thường!
Thị vệ cảm thấy nếu không phải Tướng quân nhà hắn điên rồi thì chính là mắt hắn mù không biết nhìn đồ.
Vân Đình cũng mặc kệ thị vệ nghĩ thế nào, trong lòng hắn thoải mái là được.
Cầm túi thơm trong tay, lại nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp người thương, trong lòng hắn nhiệt huyết dâng trào không cách nào nhịn xuống được.
Tất cả đều tích ở dưới bụng.
Ai cũng không biết, Vân Đình có một bí mật, đây cũng chính là nguyên nhân đời trước hắn không dám tìm Tần Nam Tinh bày tỏ.
Chính là khi vừa nghĩ tới nàng, vừa thấy được nàng, thì hắn liền không khống chế được mình, mà muốn ôm nàng, thân mật với nàng.
Đối với hắn mà nói, nàng tỏa ra một loại hấp dẫn khiến hắn không tài nào khắc chế được mình.
Không chủ động tìm nàng tỏ tình, là vì hắn sợ không khống chế được mình mà hù dọa nàng, mạo phạm nàng.
Hắn lại càng sợ nàng sẽ cho rằng hắn là tên háo sắc, đến lúc đó, không những không có cơ hội cưới nàng, mà còn sẽ khiến cho nàng chán ghét hắn.
Hắn muốn trong lòng nàng, hắn là Đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, là một nam tử hán đại trượng phu, chứ không phải là tên nam nhân háo sắc vừa nghĩ đến nàng là sắc tâm nổi lên.
Mấy ngày nay, hắn tự ép mình làm việc, đi điều tra việc Tống thượng thư tham ô nhận hối lộ, thứ nhất là giúp Tinh nhi trả thù, thứ hai là hắn sợ rảnh rỗi sẽ không nhịn được mà đi tìm nàng.
Vốn định chờ sau khi mình bình tĩnh lại, hắn sẽ tìm cơ hội để vô tình gặp nàng bồi dưỡng tình cảm.
Ai ngờ, nàng lại chủ động… muốn tìm hắn.
Vân Đình không thể tin nhéo mặt mình một cái, "Ui!...!Thật sự không nằm mơ!"