Biết chắc là mình không nằm mộng, hai đầu lông mày Vân Đình giãn ra, thần thái trong nháy mắt trở nên phấn chấn, cất giọng nói: "Phất Tô, lấy y phục đẹp nhất của bản Tướng đem hết ra đây!"
Phất Tô nghe thấy lời của Tướng quân nhà mình, không nhịn được đỡ trán, Tướng quân lại bắt đầu phát bệnh rồi.
Từ sau cái lần hồi kinh gặp được Quận chúa, Tướng quân của bọn họ chưa lúc nào bình thường.
"Thuộc hạ mang y phục đến..."
Phất Tô trơ mắt nhìn Tướng quân nhà mình thử y phục đến tối, đại khái cũng thử hơn hai mươi kiểu khác nhau.
Theo Phất Tô thấy, bình thường Tướng quân đã đủ tuấn mỹ, với cái gương mặt như vậy, lại thêm vóc dáng vai rộng eo hẹp chân dài như này, căn bản không cần thử nhiều y phục, dù cho khoác lên người một cái bao bố thì cũng vô cùng đẹp mắt.
Lúc này, Vân Đình đã thay một bộ cẩm bào đỏ rực, nơi ống tay áo còn thêu hoa văn chìm, khiến cho dung mạo vốn đã tuấn mỹ lại càng thêm xuất sắc, làn da vốn có màu mật của hắn lại lộ ra mấy phần trắng trẻo.
Lúc nghe Phất Tô nói mình mặc bao bố cũng đẹp, Vân Đình sâu kính mở miệng: "Lần trước bản Tướng gặp nàng cũng rất đẹp sao?"
Phất Tô: "..."
Nhớ đến Tướng quân ăn mày kia, hắn thật sự không có cách nào dối lòng nói đẹp.
Thấy Phất Tô muốn nói lại thôi, Vân Đình hừ lạnh một tiếng: "Không nói được chứ gì.
Người cần quần áo, Phật cần kim trang, ăn mặc đẹp mắt, cái này gọi là vẽ hoa trên gấm."
"Vậy ngài vẫn tiếp tục sao?"
"Ừ." Vân Đình kiêu ngạo ừ một tiếng, sau đó đứng trước kính Tây Dương, hỏi: "Bộ này thế nào?"
Phất Tô vô cùng chân thành, "Thuộc hạ cảm thấy cực kỳ tuấn tú."
Vân Đình nhìn chằm chằm vào kính Tây Dương, xoay qua xoay lại.
Hắn vẫn cảm thấy không được, mỹ nam tử trong kính cau mày nói: "Thử cái khác."
Dứt lời, liền xoay người đi ra sau tấm bình phong, tiếp tục đổi y phục.
Để lại bên ngoài một Phất Tô hóa đá, hắn cảm thấy tối nay thế nào Tướng quân cũng khẩn trương cả đêm, không đúng, phải là trước khi Quận chúa đến ngài ấy lúc nào cũng sẽ khẩn trương.
Y như Phất Tô đoán, Vân Đình thử đồ đến tận nửa đêm, cơm tối cũng không ăn, mới tìm được một bộ hài lòng.
Sáng sớm ngày kế.
Vân Đình đã sớm ngồi chờ ở đại sảnh, tư thế thẳng tắp.
Tần Nam Tinh cũng không bình tĩnh hơn Vân Đình được bao nhiêu.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp nhau trong cả hai kiếp, Đương nhiên cái lần gặp ở trước phủ Thượng thư là không tính, vì nàng cũng không biết tên ăn mày kia là hắn.
Trên xe ngựa của Hoài An vương phủ, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh mở to, tay cầm gương đồng nhỏ, trái phải nhìn xem gương mặt đã trang điểm xinh đẹp của mình, "Có phải kiểu trang điểm hôm nay đẹp hơn kiểu trang điểm hoa đào ngày hôm qua không?"
Lần này, Tần Nam Tinh chải kiểu tóc Bách hợp kế tươi sáng, làm lộ ra cái cổ thiên nga nhỏ nhắn tao nhã, trên tóc cũng không mang thêm trang sức gì, chỉ cài vài bông hoa lụa, dễ thấy nhất chính là đóa Sơn chi được dán trên trán.
Váy dài bằng sa mỏng màu tím khói, cao quý trang nhã, lại không che giấu được sự xinh đẹp kiều diễm nơi mi mắt.
Mọi thứ kết hợp với nhau tạo thành một Tần Nam Tinh có phong thái vô cùng riêng biệt.
Tỉ mỉ nhìn Quận chúa nhà mình, Thanh Tước ra sức gật đầu khen, "Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp!"
Đôi môi đỏ mọng cong lên vẻ hài lòng, Tần Nam Tinh sờ sờ lá thư trong tay áo, đôi mắt hoa đào xao động nhịn không được mỉm cười.
Hai tiểu nha hoàn lại không có bình tĩnh như Tần Nam Tinh, hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự lo lắng trong mắt của người kia.
Quận chúa đi chuyến này, không biết có thể thuận lợi không?
Vị Đại tướng quân trong truyền thuyết này thật sự không dễ ở chung, lại càng không yêu thích sắc đẹp.
Nếu không, hắn đã làm lễ trưởng thành mấy năm rồi sao vẫn chưa thành thân đây?
Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại trước cửa phủ Đại tướng quân.
Phất Tô phụng mệnh tự mình đứng trước cửa đón tiếp, nếu không phải hắn nói nam nhân nhất định phải giữ hình tượng, cô nương không thích nam nhân quá chủ động thì Tướng quân của bọn họ đã ra trước cửa đứng chờ, mà không chừng còn muốn ra mười dặm ngoài phủ nghênh đón...
Thật không biết Bình Quân quận chúa rốt cuộc có bao nhiêu ma lực mà khiến cho Tướng quân của bọn họ biến thành cái bộ dạng như thế này.
Tần Nam Tinh vừa xuống xe ngựa.
Nàng nhìn về phía Phất Tô, ánh mắt cao ngạo nhưng không kiêu căng, dáng vẻ thanh tao, cánh môi hé mở nói: "Tướng quân nhà các ngươi có ở trong phủ chứ?"
Nàng biết thị vệ này, hắn là một trong những thân vệ mà Vân Đình tín nhiệm nhất, kiếp trước Vân Đình từng phái hắn đưa lễ vật cho nàng.
Phất Tô nhận được ánh mắt dò xét của Tần Nam Tinh, cung kính trả lời: "Kính cẩn chờ đợi đã lâu, mời Quận chúa vào trong."
Nha hoàn đỡ tay Tần Nam Tinh vào trong, gót sen bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, váy dài uốn lượn, đẹp không thể tả.
Nhìn Tần Nam Tinh có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng nàng cũng hết sức thấp thỏm, không ngừng sờ bức thư trong ống tay áo.
Chỉ có những đường vân trên bức thư mới khiến nàng bình tĩnh lại được.
Nhưng vào một khắc nàng nhìn thấy Vân Đình, tất cả sự bình tĩnh giả vờ nãy giờ của nàng đều hóa thành hư không.
Tần Nam Tinh để cho nha hoàn ở bên ngoài chờ, còn mình thì vào đại sảnh.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là dung mạo tuấn tú xuất trần của Vân Đình, sạch sẽ thấu đáo giống hệt ngày hôm qua.
Chỉ là… vào thời điểm hắn nhìn thấy nàng, tất cả đều tốt đẹp như mộng ảo.
Vân Đình vừa thấy Tần Nam Tinh bước vào, dưới sự kích động, hắn đứng bật dậy, "Tinh..."
Bịch một tiếng.
Hắn bị vấp cái ghế, ngã thẳng xuống trước mặt Tần Nam Tinh.
Nhìn nam nhân đang quỳ một chân trên mặt đất, còn nghe thấy cái âm thanh kia vang lên, dù nàng có kích động bao nhiêu đi chăng nữa cũng không nhịn được buồn cười, "Tướng quân cần gì phải hành đại lễ như vậy, tiểu nữ không nhận nổi."
"Ta ta ta, Quận chúa chớ trách..."
Vân Đình vội vàng đứng lên, chẳng qua hắn không nghĩ đến, càng sốt ruột thì chân càng mềm.
Nhất là khi hắn ngửi được mùi Chi tử hương phát ra rõ ràng từ trên người nàng, toàn bộ máu nóng trong người hắn đều không thể khống chế mà hướng về phía nàng.
Muốn cách nàng gần hơn nữa.
"Bản Quận chúa vì sao phải trách ngài?" Tần Nam Tinh đang định ngẩng đầu, đột nhiên nam nhân kia áp sát về phía nàng.
"Ơ..."
Tần Nam Tinh vội vàng đưa tay ra kéo tay Vân Đình, dùng tay kia đỡ eo hắn, muốn kéo hắn lên.
Mà ai ngờ,Vân Đình giống như không có xương, mềm nhũn nằm trên người Tần Nam Tinh, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ nàng.
Chỉ trong nháy mắt, cái cổ trắng nõn nhạy cảm của Tần Nam Tinh hiện lên những chấm nho nhỏ, "Ưm..."
Tiếng kêu này tương tự với âm thanh của tiểu cô nương đang mềm mại nỉ non, khiến cho Vân Đình vất vả lắm mới đứng vững, chân lại bắt đầu mềm nhũn.
Hắn chật vật muốn lui về phía sau, tránh khỏi vòng ôm của nàng.
"Nàng chớ kêu..."
"Ai kêu..." Tần Nam Tinh nghe được giọng nói ẫn nhẫn từ tính của hắn, trong lòng cũng tê dại.
Cái tay lúc này đang đỡ ở bên hông cứng cáp của hắn không nhịn được sờ soạng một chút, đây chính là vòng eo Công cẩu* trong truyền thuyết sao?
*Eo Công cẩu: là một từ miêu tả một loại thắt lưng của nam.
Người có loại thắt lưng này thì vòng ngực sẽ lớn hơn vòng eo rất nhiều.
Từ xương sườn đến xương hông, phần eo đột nhiên thu nhỏ lại tạo thành một đường cong hấp dẫn.
Bởi vì đường cong đó tương tự với đường hông của loài chó nên mới có tên là eo Công cẩu.
(Theo baidu.
com)
Trong thoại bản từng nhắc đến, nếu nam nhân có loại eo Công cẩu này thì chắc chắn nương tử của hắn sẽ rất hạnh phúc.
Tốt, đời trước nàng vẫn chưa có hưởng qua mùi vị nam nhân, đời này dù thế nào cũng phải nếm thử mùi vị của nam nhân lợi hại nhất một chút.
"Eo không tệ." Dưới đôi mắt đang kiên cường chống đỡ của Vân Đình, Tần Nam Tinh không sợ chết vỗ eo hắn một cái, trêu đùa nói.
Lời này nói ra khỏi miệng cũng không sao nhưng Vân Đình vốn không thể khống chế được mình, mà Tần Nam Tinh lại đột nhiên trêu đùa, hắn rốt cuộc đưa móng sói ra, choáng váng mở miệng: "Nàng sờ eo ta, ta cũng phải sờ lại mới được."
"Như vậy không được, eo của nữ nhân, sao có thể sờ lung tung chứ?" Tần Nam Tinh cuối cùng cũng nhớ đến chính sự.
Trêu đùa phải có chừng mực, phải làm cho nam nhân cảm nhận được thái độ như có như không của mình thì mới có thể xem như chuyện này thành công một nửa.
Vì vậy, Tần Nam Tinh nghiêm túc đẩy Vân Đình ra.
Vân Đình cho là Tần Nam Tinh không vui, thuận theo lực đẩy của nàng mà ngồi vào ghế của mình, cả người có chút thất hồn lạc phách.
Hắn lẩm bẩm trong lòng, không được dọa nàng, không được làm nàng sợ chạy mất.
Lại mặc niệm chú Thanh tâm, chú Đại bi, đem tất cả các loại thần chú ra niệm một lần thì ánh mắt hắn mới dần thanh tĩnh lại.
Đến khi Vân Đình nhìn lại đôi mắt hoa đào ý vị sâu xa của Tần Nam Tinh, sống lưng chợt lạnh.
Ối!
Hắn sao lại có cảm giác, ánh mắt này của Tinh nhi giống như là đã phát hiện ra sắc tâm của hắn chứ?
Không đúng, có phải Tinh nhi mới vừa rồi đã trêu đùa hắn hay không?
Đúng là như vậy rồi.
Mặt phượng đột nhiên trợn tròn, "Tinh… không, Quận chúa lúc nãy sờ eo bản Tướng là có ý gì?"
Nghe lời nói có vẻ rất chính đáng nhưng thực chất Vân Đình đang rất dè dặt cẩn thận.
Chẳng biết tại sao khi thấy bộ dạng này của hắn, Tần Nam Tinh lại rất muốn trêu đùa.
Ai bảo kiếp trước hắn cùng với nam nhân khác chạy mất, vậy nên đời này sao nàng có thể để cho hắn dễ dàng lấy được mình.
Thế là Tần Nam Tinh cười híp mắt nhìn hắn, môi đỏ hé mở, vui vẻ tự đắc nói: "Rõ ràng là bản Quận chúa lấy chuyện giúp người làm vui nên mới đỡ ngài đứng lên.
Ngài không những không cảm ơn, mà còn bêu xấu bản Quận chúa nữa chứ.
Không nghĩ tới đường đường là Đại tướng quân mà lại là loại người đổi trắng thay đen thế này."
"Ta… không có." Vân Đình bị cái miệng lanh lợi của Tần Nam Tinh nói cho á khẩu, không trả lời được, chỉ có thể yếu ớt đáp một câu.
Tần Nam Tinh hừ nhẹ một tiếng, mi mắt xinh đẹp cong lên, đóa hoa được điểm trên trán rực rỡ chói mắt, "Còn nói không có, ngài chột dạ."
"Nói, có phải ngài lại muốn chiếm tiện nghi của bản Quận chúa không? Lần trước ở trước cửa phủ Thượng thư cũng là Tướng quân cưỡng ép ôm bản Quận chúa, muốn chiếm tiện nghi của bản Quận chúa đúng không?"
Vân Đình hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Nam Tinh tới đây để hỏi tội mình, lỗ tai đỏ lên, "Lần trước, là ta không đúng..."
Đem tất cả biến hóa trong thần sắc của Vân Đình thu vào mắt, Tần Nam Tinh không nhịn được cảm thán trong lòng.
Thật đáng yêu, thật là quá đáng yêu.
Đại tướng quân chiến công hiển hách này sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Sao trên đời lại có nam nhân đáng yêu như vậy hả trời!
Đáng yêu không chút giả dối, khác hoàn toàn với đám người ti tiện ngoài kia, không hổ là nam nhân mà Bình Quân quận chúa nàng nhìn trúng!
Cũng chỉ ở trước mặt Tần Nam Tinh Vân Đình mới có bộ dáng như vậy, nếu đổi lại người khác thì hắn đã trưng ra bộ mặt Diêm vương, lạnh lùng như sương tuyết ngàn năm từ lâu rồi.
Bị Tần Nam Tinh tra hỏi, Vân Đình cũng muốn trêu nàng một chút.
"Chẳng qua lúc đó ta quá..." kích động hưng phấn.
Đáng tiếc, Tần Nam Tinh chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân chút nào, bởi vì nàng biết, nguyên do còn không phải vì Vân Đình yêu nàng sao!
Đời trước yêu nàng, đương nhiên đời này cũng yêu nàng.
Đây không phải là thấy nàng muốn giết người, không nhẫn nại được nên mới chạy tới cản nàng, sợ nàng sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận ư.
Nàng đều hiểu.
Cho nên nàng cũng không phải tới đây để hỏi tội, chẳng qua là muốn tới để trêu đùa Vân Đình chút thôi.
Ngay sau đó, Tần Nam Tinh tiếp tục nói: "Được rồi, bản Quận chúa biết ngài không cố ý."
"Quận chúa sáng suốt." Vân Đình thấy nàng không quấn lấy chuyện ở phủ Thượng thư nữa thì thở phào.
Thế nhưng cứ mỗi lần hắn thở ra được một hơi, Tần Nam Tinh lại nói một câu khiến mặt hắn đỏ lên trong nháy mắt.
Tay ngọc của Tần Nam Tinh chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Vân Đình, cười như không cười nói tiếp: "Chuyện này thì thôi đi, vậy còn chuyện hôm qua ngài cố ý mang túi thơm của bản quận chúa đi lại là thế nào?"
"Còn dùng chén trà mà bản quận chúa đã dùng rồi nữa."
Ánh mắt nàng sớm đã nhìn thấy chén trà trong tay Vân Đình.
Nếu nàng nhớ không nhầm, đây chính là cái chén hôm qua đập vào trán hắn.
Không nghĩ tới, hắn lại dùng nó uống trà.
Chậc, nàng đúng là đánh giá thấp sự mê luyến của Vân Đình đối với mình rồi.
Mặc dù Vân Đình bị Tần Nam Tinh từng bước ép truy hỏi nhưng chỉ cần cách xa nàng một chút, đầu óc hắn lại hơi choáng váng.
Hắn thật sợ nàng phát hiện mình mê luyến nàng đến như vậy.
Vân Đình vẫn còn muốn vãn hồi hình tượng lung lay sắp đổ của mình nữa đó...