Hôm nay anh lái xe lang thang trên phố, vừa đi vùa ngắm nghía xung quanh bất chợt anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc anh thắng gấp nhẩy xuống cố gắng chạy theo hình bóng đó, hình bóng quay nửa khuân mặt lại anh vui mừng là cô đúng là cô anh chạy theo nhưng cô đã lên xe taxi đi mất anh đứng lại cười thầm"Là cô ấy... cô ấy đây rồi"anh vui mừng cô đã về, Ngọc của anh đã về rồi cô đang ở đây.
Sáng đó nhân viên thấy đại Boss lạnh lùng cười tươi như hoa đến công ty thì bất ngờ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao.
-A Trung vào nên phòng tôi một chút.
A Trung là cánh tay phải đắc lực và tuyệt đối chung thành với anh, theo anh từ những ngày đầu của tổ chức.
-Lão đại, anh có gì chỉ bảo.
-Cô ấy đang ở đây cậu cho người tìm thử xem.
-Ai cơ ạ???
-Cậu theo tôi bao lâu rồi?
-Ơ dạ... 4 năm ạ!
-Vậy cậu phải biết cô ấy ở đây là ai chứ.
A Trung nghĩ ngợi một chút, không được rồi nếu như vậy chuyện ông chủ no ngại sẽ chở thành sự thật cậu phải ngăn chuyện anh tìm được cô lại.
-Tôi biết rồi, không còn gì tôi ra ngoài trước.
-Cậu ra trước đi.
Cậu ra ngoài tìm tư liệu về cô, cậu mừng thầm vì trong tài liệu ghi..... Cậu vào trong phòng tổng giám đốc gõ cửa.
-Mời vào.
-Lão đại tôi tìm ra rồi... nhưng tôi nghĩ anh không nên xem.
Anh nghe vậy ngạc nhiên
-Sao vậy.
-Chuyện này....
Cậu cứ úp úp mở mở anh tức quá giật tài liệu trong tay cậu, nhìn vào mục hôn nhân ghi 3 chữ"Đã kết hôn" anh điếng người, trái tim tan nát đau đớn. Cậu thấy anh như vậy thì lẳng lặng ra ngoài, anh đã tìm cô 5 năm bây giờ khi tìm ra cô thì cô đã kết hôn hỏi liệu anh có chịu đựng được cú sốc này không, cậu lắc đầu thở hắt một tiếng cậu chủ của cậu không được phép yêu cô vì.... ầy mong là anh chịu đựng được nó khi biết.
Anh vẫn bất động "em kết hôn sao, tôi tìm em 5 năm để đổi lại việc này sao, tại sao tại sao em không chờ tôi." anh lập đi lập lại câu nói cô đã kết hôn, anh không tin, không thể như vậy được anh không tin, không bao giờ. Nhưng sự thật là như vậy khi anh tìm đến nơi cô sống nhìn cảnh cô ôm một người đàn ông khác anh đau đớn, vẫn khuân mặt ấy vẫn mái tóc boy đó, vẫn ánh mắt đó, nhưng sao lại xa vời đến vậy.