-Em kết hôn rồi mà vẫn là xử nữ sao?
-...... cái đó... cái đó...
-Hửm
-.... tôi và Tấn mới kết hôn... anh ấy chưa có chạm vào tôi... anh là tên vô lại lấy mất thứ đó của tôi.
Cô nhìn anh với ánh mắt ai oán, anh cực kì cực kì ghét cái ánh mắt đó, nhưng mà không sao dù gì anh cũng là người đầu tiên và duy nhất của cô, chỉ nghĩ đến đây anh vô cùng vui sướng.
-Em thuộc quyền sở hữu của tôi hiểu chưa, chỉ có tôi mới có quyền yêu thương em, em nên nhớ kĩ điều này, còn... về truyện em kết hôn, tôi sẽ điều tra thật kĩ.
Anh tuyên bố bá đạo ra ngoài "tiện tay" khóa cửa lại không để cô ra ngoài.
-Tên khốn kia mở cưa ra cho tôi, mở ra.
-Em cứ ở trong đó đi tối em sẽ được ra ngoài.
-Trần Phi Hùng anh là tên khốn khiếp tôi... hận anh.
"Hận sao hahaha để xem sau khi tôi cho em uống thứ đó em có nhớ chuyện này không, đây là do tôi quá yêu em thôi, anh xin lỗi Ngọc".
-Cứ hận đi rồi em sẽ quyên hết thôi.
-Thả tôi ra, thả ra tên kia
Anh bước đi mặc cho cô có la hét, anh đi thẳng tới tổ chức vào phòng thí nghiệm.
-Thế nào rồi?
-Tầm 7 ngày nữa sẽ nghiên cứu xong thưa lão đại!
-Thứ thuốc này cậu cho bọn tù nhân thử trước đã.
-Dạ... tôi có thể hỏi một chút không?
-Cậu cứ hỏi.
-Anh định cho ai sử dụng nó vậy?
-Cậu không cần biết cái đo.
-Lão đại... tình yêu không phải là thứ có thể gượng ép được đâu.
-Tôi tự biết mình làm cái gì.
-Nhưng mà anh lên biết thứ thuốc này không phải vĩnh viễn đâu, nó chỉ có tác dụng 2 năm thôi.
-Cậu không phải no đâu tôi sẽ có cánh cho cô ấy mãi là của tôi.
-Cô ấy?
Thôi chết.
-Không phải chuyện của cậu.
Anh vứt một câu xong đi luôn. Anh về biệt thự Trần gia thì đã đến giờ ăn rồi, anh bảo nhà bếp làm mấy món cô thích ăn tự mình mang lên cho cô chỉ là có thêm chút thứ gì đó thôi(=_=).