Đố mọi người sau này anh với cô đên với nhau kiểu gì, mình đã nghĩ xong rồi^^
_________________
-Phi Hùng con vô đây với ta, ngay lập tức.
Ông Trần và anh vào trong thư phòng, hai người trầm mặc, ong quan sát con trai mình không hề có biểu hiện hối lỗi nào, bất giác thở dài ngao ngán.
-Phi Hùng con có biết con vừa làm gì không?
-Biết, lấy thứ đáng ra thuộc về con.
-Con bé không phải người con có thể yêu.
-Tại sao, nếu không phải cha dấu cô ấy đi thì bây giờ chồng cô ấy đã là con rồi,...
Bốp một tiếng bạt tay vang nên, lực vô cùng mạnh, mặt anh đỏ nên một mảng.
-Ta không làm vậy thì ngươi đã loạn luân với con bé rồi.
-Nhưng nó cũng xảy ra rồi.
-Là mày ép con bé. Con bé không có yêu mày, nó yêu Lỗ Tấn kìa, nếu không chúng nó đã không phải là vợ chồng, mày buông tay đi, đừng hủy hoại con bé nữa.
-Thế nếu là cha, người có thể gương mắt nhìn người con gái người yêu ở cạnh người khác không hả. Con chỉ làm theo trái tim con mách bảo thôi, con yêu cô ấy thì sao con không được quyền....
-Hai ngươi là anh em.
Một câu cắt đứt nời nói của anh, anh rơi vào trầm mặc, đúng anh với cô là anh em, nhưng như vậy thì sao chứ anh yêu cô, anh chỉ cần vẩy tay chuyện này không thành vấn đề.
-Chuyện đó không thành vấn đề thế lực của con đủ làm mọi thứ, kể cả phá hủy cả một thành phố con cũng có thể làm được.
-Nhưng ngươi và con bé vẫn có 1/4 dòng máu chung, thậm chí.... là 1/2.
Cái gì? Anh giơi vào khủng hoảng cục bộ, hóa đá tại chỗ, cái gì 1/2 vậy có nghĩa là...
-Ba có thể là cha ruột của cô ấy?!
-........... Đúng!
-Cha đã....
-Phải, ta đã yêu và mãi yêu Huỳnh Huỳnh.
Đoàng sấm sét nổ ngay cạnh tai anh, anh bất động cơ thể run rẩy.
-Vậy là cha cũng giống con bây giờ sao?!
-Ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện...
___ hồi tưởng___
-Anh Tuấn Trạch ơi!
-Sao vậy Huỳnh Huỳnh?
Ngoài sân có hai đứa trẻ tầm một đứa tầm 14 một đứa 17 tuổi, cô nhóc đang núi tay cậu nhóc, chu cái miệng nhỏ nhắn.
-Anh hai, tối nay cho em đi chơi nha. Đi mà em lăn nỉ đó, có các bạn đi cùng mà, nha nha.
-Hửm... được nhưng về sớm một chút, đừng uống rượu nhé.
-Dạ anh hai
........
-Anh về nha em vào nhà đi kẻo anh hai em la.
-Uk anh về cẩn thận nha.
Cô bé hôn môi cậu con trai đó, mà không biết trên tầng có một đôi mắt khát máu nhằm vào hai người, cô bé vào nhà, vừa bật đèn nên thì thấy anh hai giật thót mình.
-Anh hai, anh chưa ngủ sao?
-Em vừa đi đâu, thằng nhóc đưa em về là ai?
-Em... em hhh... em đi hẹn hò về, còn đó là Hoàng Thắng (tức là ba cô) bạn trai em.
Mặt Tuấn Trạch tối sầm, em gái của anh, người mà anh đã yêu 10 năm trời, luôn nghe lời anh, nói dối anh đi hẹn hò với thằng nhãi đó sao, không được, anh phải trói cô lại thôi.
-Anh à em đã14 tuổi rồi cũng nên có bạn trai....uwm uwm
Cô đang nói thì anh trai cô đã hôn cô, cô cả kinh, đang thẫn tjowf thì anh trai cô đã thở vào tai cô nói.
-Em đi hẹn hò sao, bạn trai của em sao, anh nói cho em biết, em xẽ thuộc về anh, em hiểu chưa.
Tuấn Trạch xé lát bộ đồ trên cơ thể của Trần Huỳnh, cưỡng cầu bà. Sau ngày hôm đó ông nhốt bà trong phòng, hàng đêm thỏa mãn ông, rồi một ngày sau khi đi khảo sát công ti về, vào phòng không thấy bà ông lật tung thành phố khi nhìn thấy tờ giấy bà để lại trái tim ông tan lát. Khi tìm được bà thì....
___ kết thúc hồi tưởng___
-... con thấy đó, khi ta cưỡng cầu tình yêu sẽ không bao giờ có thể có hạnh phúc cả, con không nên giống ta, đau khổ lắm con à.
-.... Không, không bao giờ?
-Con nói thử xem con yêu nó như thế nào, hai con là anh em đó.
-Con không bao giờ để cô ấy chạy thoát khỏi con, cho dù là ai cố tách cô ấy ra khỏi con.... con sẽ giết kẻ đó kể cả là cha.
-TRẦN PHI HÙNG Ngươi điên thật rồi.
Anh không đáp lại chỉ lặng lẽ đi ra ngoài. Đúng anh điên, điên vì cô