Chương này rất đau lòng vì vậy các bạn đọc chuẩn bị sẵn khăn giấy nhé^^
______________________
Cô biết là anh đã khiến cô động tâm nhưng anh là anh họ của cô, cô không nên như vậy, nhưng mà những lúc anh dịu dàng, anh săn sóc, cô lại không kiềm chế được mà bị anh quấn vào, nghĩ lại cô phải nghĩ ra cách rời khỏi đây đã.
-Anh bỏ tôi ra, tôi đói.
Nghe vậy anh mới nhớ ra cô chưa ăn gì từ tối qua, từ từ đứng dậy gọi cho nhân công mang thức ăn nên cho cô, còn mình thì đi ra ngoài sử lí công việc. Khi anh ra ngoài cô thủ luôn chiếc dĩa nhỏ bằng bạc trong đĩa, giả bộ ngoan ngoãn ăn hết đĩa thức ăn.
Anh nghe nhân công nói cô ăn hết đồ ăn thì vui mừng ra mặt, anh nghĩ cô đã chấp nhận tình yêu của anh, nhưng anh đâu biết anh sắp phải xa cô một thời gian vô cùng dài.
Cô đang hì hục cậy khóa xích, nhưng mà tại sao nó lại khó mở vậy chứ, bẻ bẻ cậy cậy chọc chọc trời rốt cuộc đây là khóa gì vậy..... cạch hihi xong rồi, nghe thấy tiếng bước chân cô nhanh tróng nằm xuống kéo chăn che đi chiếc xích đã được mở. Anh bước vào nhìn con nhím nhỏ đang giả ngủ, anh biết chứ dù gì anh cũng ở vói cô 1 học kì năm đó mà.
-Em đừng giả vờ tôi biết em còn thức.
-Haizzzz sao có chuyện gì?
Cô lãnh đạm cất tiếng.
-Em có thể thử cho anh cơ hội được không?
-Anh bị điên sao hai chúng ta là anh em đó
-Anh em thì sao, tôi yêu em, vói thế lực của tôi thì chẳng ai giám cười nhạo hay kì thị cả...
-Nhưng tôi quan tâm, tôi không hề yêu anh, hơn nữa cho dù thế lực của anh có như thế nào thì chúng ta vẫn là anh em.
-Em quyết định vẫn không chấp nhận tôi sao, EM NÓI ĐI
Tại sao, anh làm tất cả vì cô, thì cô vẫn không động tâm dù chỉ là một chút chứ, cô thật biết cách làm anh đau đớn mà, làm ơn cho anh một cơ hội thôi.
-Phi Hùng chúng ta... không có kết quả đâu!
Cô cũng rất đau lòng khi phải nói vậy nhưng họ đúng là không có kết quả, họ là anh em. Trong lúc đó Lỗ Tấn và ông Trần đang đi theo dấu hiệu của thiết bị GPS đã hắn vào bông tai của cô.
-Ta nghĩ cháu là gay chứ?
Lỗ Tấn đỏ mặt.
-Thật ra cháu không có... chỉ là tự nhận để..
-Cháu không cần nói, đi thôi.
Hai người dự kiến còn 2 tiếng nữa mới đến nơi...
《》《》《》《》《》《》《》
-Em.... sao em không hiểu chứ tôi cực kì yêu em, tôi không thể sống thiếu em, em biết tôi sống qua 5 năm trước khổ sở thế nào không hả, tôi nhớ em đến phát cuồng, tìm kiếm em, rồi em chở về... tôi nghe tin em đã lấy chồng, em biết tôi đau khổ thế nào không, em biết không.
Nói xong cúi xuống điên cuồng hôn cô, cô bất ngờ không nghĩ anh lạo yêu mình đến vậy, nhưng không được họ là anh em, cô cầm dĩa đâm anh. Bị đau anh bỏ cô ra, cô nhanh chóng chạy ra cửa nhưng mà bị anh bắt được kéo lại hất vào góc giường, nhanh chóng đè nên, cô đam thêm nhát nữa vào bụng anh, chạy ra cửa khóa cửa lại, chạy không giám quay đầu lại, anh thì tuy có hơi đau nhưng thế này có nhần nhò dì, một cước đạp bay cánh cửa gỗ hiếm, đuổi theo cô, cô cứ chạy cô nhớ là bông tai của cô có GPS nên chắc cũng sắp đến rồi, chạy ra cửa cô bất động... đây là đảo mà, còn là đảo nhân tạo, đúng hơn là tầu chiếm ngụy trang mà làm sao bây giờ, cô chạy ra cổng biệt thự thì có 4 bảo vệ ở cổng, nhanh chóng cầm mấy viên đá ném thật mạnh, một... hai... ba đứa bị cô cho đo ván bằng... đá.
-Em đứng lại.
Giọng nói băng lãnh vang lên, anh đang đứng ở cửa mặc kệ hai vết thương vẫn dỉ máu dính đầy vạt áo.
-Xin em... ở lại bên tôi.
Anh nói xong thì ngã xuống ngất nịm vì thiếu máu.
-Phi Hùng... em xin lỗi, hai ta không có kết quả đâu.
_____________________
Mình up theo lời hứa rồi đây vote đi nha ^^