-Cho mạng lưới hoạt động, sử dụng nguồn thông tin từ các tổ chức đồng minh, treo dải thưởng 5 tỉ USD cho ngườ tìm được cô ấy về đây, nhớ còn sồng.
-Dạ
A Trung lặng lẽ ra khỏi chỗ ẩn lấp, cậu thở dài, chủ nhân của cậu sao lại lặng tình vậy chứ chỉ là một người con gái thôi mà.
Anh biết sự theo dõi của A Trung, hừ thì ra là vậy, anh mỉm cười lạnh lẽo, 5 năm trước nh không tìm được cô là do có nội gián, để xem cha anh còn trò gì nữa, theo tính toàn của anh sẽ sớm thôi, cô sẽ lại quay về bên anh. Một tháng cô đi một tháng rồi, một tháng đối với anh bây giờ dài bằng cả thế kỉ
__________________
Tối, thời gian mà anh ghét nhất, vì đó là lúc anh nhớ cô nhất, anh luôn tìm cách để không nghĩ về cô, từ uống rượu, hút thuốc, đánh đấm,...... nhưng vẫn không thể, lần này anh muốn tự cô quay về với anh.
Còn cô, cô được đưa đến mexico, thời tiết ở đây thật là nóng quá đi, cô phải bật điều hòa ở mức 19°C mà vẫn không đủ để xoa dịu hoàn toàn cái nòng, cô cũng rất nhớ anh, từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây cô đều nhớ anh, thậm chí bây giờ cô rất muốn quay lại để ôm anh hoặc chỉ để nhìn anh thôi cũng đủ rồi, nhưng đó là một sự liều lĩnh, cô mà về đó chắc chắn anh sẽ không để cho cô đi, mà cô cũng chưa chắc đã kìm lòng mình mà không xà vào lòng anh.
-Sao thẫn thờ vậy?
-Lỗ Tấn, anh vừa đi đâu vậy?
-À, vừa ra xử lí công việc một chút thôi..... em đang nhớ Phi Hùng phải không?
-....... em rất muốn nhìn thấy anh ấy.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô làm tâm của Lỗ Tấn như bị ai nhéo một cái, nhìn cô từ hôm đi đến nay cô chưa hề cười dù chỉ một cái, cô có biết hiện tại Lỗ Tấn anh rất muốn cô cười không.
-Tại sao... tại sao ông trời lại không chiều lòng người, em với anh ấy lại là anh em ruột. Em rất yêu anh ấy tim em luôn muốn về bên anh ấy, nhưng lí chí lại ngăn cản, em rất nhớ anh ấy...hix
Cô òa khóc, cô nhớ lắm, nhớ anh lắm, chỉ muốn gặp anh thôi, muốn rất muốn chỉ có thể trách tại sao số phận nó chớ chêu như vậy.
Hai con người, hai trái tim rỉ máu, luôn hướng về nhau dù có cách xa cả nửa vòng trái đất, rất muốn yêu thương được đáp lại mà lại bị luân thường đạo lý ngăn cản.
_________________________
Lang thang trên con phố dài, một mình anh đi trong bóng đêm hiu quạnh, lòng sao suyến lên thơ, dọt lệ dơi lặng lẽ dơi trên mi buồn, đợi chờ trong gió sương buốt giá, đợi chờ trong lỗi nhớ.
Ngồi trên ghế, lòng cảm thấy trống vắng, thẫn thờ nhớ về nơi đó, nơi có anh, long càng thấy quặn đau, rồi giọt nước mắt kéo dài trên khóe mắt, khuân mặt nhỏ nhắn tràn ngập lỗi buồn.
Có hai người lạc mất nhau, lang thang trong lỗi nhớ, liệu họ có thể tìm thấy nhau để tìm được nhau trong cái lôic nhớ rộng lớn này.
--------------tự thoại và lời cảm ơn của tg-------------------
Yo cả nhà, ta Itachi đã quay lại và ăn hại hơn xưa, thi xong thật là suke quá, có thể ăn chơi và bót truyện liên tục.^^ mong mọi người tiếp tục ủng hộ tập truyện của mình cảm ơn tất cả mọi người.