CHƯƠNG 14
Tôi không hề nghĩ là giọng nói của mình có thể run đến mức độ này, cảm giác như có một đợt máu nóng tràn lên mặt. Ngay lúc này, thanh âm mềm mại lại vang bên tai tôi: “Không sao, em có thể đứng trên chân tôi.”
“Nhưng… “ Tôi e ngại nhìn đôi giày cao mấy tấc của mình, bằng đôi gót nhọn hoắt kia có thể nào đâm thủng chân hắn.
Đáp lại tôi là tiếng cười trầm thấp, Lục Chấn Phong không nói không rằng nhấc eo tôi lên một chút, đôi giày da bóng nhẵn đắt tiền của hắn cứ như vậy trở thành tấm nệm chân của tôi.
Một bản nhạc lãng mạn, ánh đèn lãng mạn, không gian lãng mạn, phía dưới kia mọi người cũng dần bắt nhịp khiêu vũ, từng đôi từng đôi một nhưng ánh mắt của họ vẫn không rời khỏi hai chúng tôi.
Tôi e dè lén ngước mắt lên nhìn hắn rồi lại cúi xuống nhìn hai đôi chân. Nếu bàn chân hắn bị tôi giẫm nát thì phải làm sao, oa oa, tôi không có tiền để bồi thường cho tổn thương của hắn đâu. Dường như cảm nhận được rối rắm trong lòng tôi, Lục Chấn Phong gia tăng thêm lực của bàn tay xốc tôi lên để bàn chân tôi không bị trượt xuống khỏi bàn chân hắn: “Chân của tôi rất tốt,em không cần phải lo, nếu có thật sự bị chấn thương thì tội lỗi cũng sẽ không tính trên đầu em đâu.”
Hơi thở của hắn phả vào mặt tôi khiến cho tôi cảm thấy rất ngượng, hơn nữa khoảng cách gần như vậy chẳng khác nào hai người đang ôm nhau, tôi có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người hắn, là một mùi hương rất dễ chịu, giống như hương thơm tự nhiên, lại nhàn nhạt mùi rượu vang. Tôi cảm thấy mặt mình như sắp bốc cháy hoàn toàn không tập trung được vào điệu nhảy chỉ để mặc hắn dẫn dắt, cho đến khi tôi không thể chịu được cái không khí này nữa thì đúng lúc tiếng nhạc dừng lại và hắn nhẹ nhàng buông tôi ra.
Theo bản năng tôi bỏ chạy, lao nhanh xuống phía dưới. Thầy Vũ giữ tay tôi lại mỉm cười: “Đừng chạy, em khiêu vũ đẹp lắm.”
Ánh mắt thầy nhìn tôi rất ấm áp vô hình chung tạo cho tôi một cảm giác giống như được bảo vệ.
Tôi nhoẻn miệng cười, hai mắt bắn ánh sáng ra tứ phía: “Giờ thầy mới biết em có tài khiêu vũ hay sao?”
Ừ thì, tà váy của tôi lúc đó vừa vặn che khuất cái hình ảnh tôi đứng trên chân hắn, mọi người ở bên dưới hoàn toàn không nhận thấy tôi là một đứa mù khiêu vũ.
Thầy hồ ly bật cười không khách khí nhéo mạnh cái mũi xinh xắn của tôi: “Em đó, mới có vậy mà đã nổ banh xác rồi.”
“Hừ, thầy là đang bạo lực học đường đó có biết không?” Tôi xị mặt, ngúng nguẩy xoa xoa cánh mũi.
“Ở đây là trường học sao?”
Một câu của thầy chặn ngang họng tôi, hình như cãi nhau là nghề tay trái của thầy hồ ly hay sao mà mỗi lần cãi tôi đều thua đến tả tơi không còn manh giáp.
Tôi phụng phịu hai má, thèm vào tranh cãi với thầy nữa: “Thôi không nói nữa em muốn đi tản bộ.”
“Tôi đi cùng em.” Thầy Vũ cũng thôi trò cãi vã, nhẹ nhàng choàng chiếc áo vest đen của thầy lên vai tôi.
Tôi đón lấy chiếc áo, mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, em muốn đi một mình thôi. Thầy nên tới chỗ người thân của thầy thì tốt hơn, em đây không thể bo bo giữ người được.”
“Em chắc là ổn chứ?”
“Thầy này thật là…” Tôi nguýt: “Em có còn là đứa trẻ lên năm đâu mà thầy lo.”
Thầy hồ ly bật cười: “Đúng, em không phải trẻ lên năm nhưng lại giống trẻ lên ba.”
“Thầy!” Tôi tức mà không nói nên lời, ai bảo là thầy hồ ly biết kính trên nhường dưới chứ, rõ ràng là đang muốn khiêu chiến với tôi.
“Được rồi, được rồi em muốn đi đâu thì đi đi, nhớ đừng đi loăng quăng đấy.” Thấy ánh mắt hung tợn của tôi, thầy Vũ cười cầu hoà.
Tôi len lỏi chui ra khỏi đám đông, giờ phút này nhân vật chính của bữa tiệc đang cắt bánh mà tôi lại trốn đi thì quả thật không được có phép cho lắm, bất quá một diễn viên quần chúng như tôi mà nói thì có mặt cũng được, không có càng giúp chủ nhà tiết kiệm thức ăn.
Trời đất, nhà họ Lục sao mà giàu có đến thế, trong khuôn viên rộng lớn đâu đâu cũng toàn là cây quý được trồng trong những chiếc chậu đắt tiền nhìn mà hoa cả mắt. Tôi vừa đi vừa ngó ngang liếc dọc thầm oán thán, haiz, những người giàu có ngày càng giàu còn những người nghèo khó như tôi thì cớ sao càng ngày càng tả tơi a, ôi ôi giai cấp tư sản với vô sản quả thực cách nhau như mặt trăng với mặt trời.
Nhìn ngắm chán chê tôi lại ngẩn ngơ suy nghĩ, nghĩ về thầy Vũ. Thầy rất ít khi buồn, à không, là tôi rất ít khi thấy thầy buồn, lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi, dù là cười mỉm hay rạng rỡ, hoặc cũng có thể là bật cười thành tiếng thì trông thầy đều rất đẹp trai, thật sự là rất rất rất đẹp. Chính bởi thầy hay cười mà có lần tôi đã đặt ra một câu hỏi dở hơi đến độ cám hấp: “Ngoài cười ra thầy không còn cách nào để bộc lộ cảm xúc hay sao?” mà quên mất đôi khi thầy còn hay nổi cơn thịnh nộ. Khi đó thầy nhẹ nhàng xoa đầu tôi như xoa đầu cún con (!?) và nói rằng: “Nụ cười làm giảm stress, giúp con người cảm thấy bớt căng thẳng và quan trọng nó khiến cho người đối diện với em không có cảm giác bị áp lực.” Vâng, câu trả lời của thầy rất có ý nghĩa, đáng suy ngẫm vì quả thực có nhiều lúc tôi căng thẳng đến mức dây thần kinh như sắp đứt đến nơi lại nhận được sự khích lệ động viên của mọi người bằng những nụ cười ấm áp thì tinh thần AQ* của tôi lại tăng vọt. Bất quá lời nói tiếp theo của thầy làm tôi hoàn toàn suy sụp, thầy nói: “Và quan trọng hơn tất cả là tôi phải cười nhiều thật nhiều để giữ gìn nhan sắc trời cho của mình. Em cũng thấy đó thôi, sắc đẹp của tôi thật sự rất có ích, chính nhờ nó mà các tiết dạy của tôi các em đều đến lớp rất đầy đủ và còn rất trật tự nghe tôi giảng nữa đúng không nào?” Thổ huyết, tôi trịnh trọng muốn thổ huyết.
Đến lúc ngừng hồi tưởng tôi chợt nhận ra mình đã bước vào một nơi, con mẹ nó, cực kỳ đẹp. Ôi, đây là bể bơi hay là biển vậy, rộng quá đi. Đúng là người giàu có rất biết hưởng thụ a, nước hồ trong xanh, xung quanh thắp nhiều đèn sáng trưng. Tôi hứng thú ngập tràn vội gạt nhẹ tà váy sang một bên rồi ngồi xuống đưa tay vờn nhẹ làn nước, cảm giác thật thích.
“Không hổ là Hoàng Thuỳ Lâm, lúc nào cũng trội hơn người khác a.” Chất giọng lanh lảnh có phần the thé vang lên phía sau.
Tôi quay đầu lại liền bắt gặp ba gương mặt ma chê quỷ hờn được cái phấn trát dày hàng ki lô mét. Quan trọng là tôi không hề quen biết gì ba cô “công chúa” này, bất quá gương mặt thứ tư kia dù có hoá thành tro bụi tôi cũng dễ dàng nhận ra, người đẹp Doãn Hạ Thảo Linh lớp tôi chứ ai. Chẳng có gì là lạ khi cô ta có mặt ở đây, đại tiểu thư của Hà thị tiếng tăm lẫy lừng, mà tập đoàn Hà thị vốn là đối tác đang hợp tác với Lục thị về khá nhiều hạng mục làm ăn.
Ba con gà và một con hạc đứng vây tôi ở bốn phía, khoanh tay tạo tư thế rất… ngầu, còn mặt thì khỏi phải nói, song song với bầu trời.
Đại tiểu thư họ Doãn dùng tay sờ loạn mặt tôi, vỗ nhẹ hai cái, hành động vô cùng giống bọn giang hồ: “Mày vui chứ? Hết màn tỏ tình lãng mạn giờ lại khiêu vũ dưới ánh trăng trở thành người nổi bật nhất trong bữa tiệc. Nhưng mà tao nói mày nghe câu này, đừng có vì vậy mà ảo tưởng mơ mộng bay cao quá, kẻo ngã xuống là tan xương nát thịt đấy. Hừ, loại con gái như mày sớm muộn gì anh Chấn Phong cũng chán thôi.”
Tôi gạt bàn tay cô ta ra, khoé môi khẽ nhếch: “Loại con gái như tôi làm sao? Vậy xin hỏi Doãn đại tiểu thư tự nhận mình là loại gì?”
Hai tiếng “loại gì” mà không phải “loại người gì” khiến Doãn Hạ Thảo Linh tức ói máu, hai mắt cô ta trừng lớn, miệng nói ra cũng toàn từ ngữ của bọn văn hoá lùn: “Mày là đồ con gái mặt dày vô liêm sỉ, bề ngoài thì tỏ ra thanh cao trong sáng vậy mà lại không từ một thủ đoạn nào để quyến rũ anh Chấn Phong, tao biết ngay ngày đó ở trung tâm thương mại là mày cố tình đụng anh ấy để thu hút sự chú ý mà. À, mà đâu phải chỉ một mình anh ấy thôi đâu, còn cả thầy dạy thế mới vào trường mà mày cũng không tha, mày không thấy là mình quá tham lam hay sao?”
Cô ta mắng chửi một hồi rồi dừng lại thở như chưa bao giờ được thở, tôi cười nhạt, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Cô sủa xong chưa?”
“Chưa. Mày là đồ lẳng lơ, ai mà biết được ngoài hai người kia ra mày còn có người thứ ba, thứ tư, thứ năm… Không biết chừng còn lên giường với người ta rồi…”
Chát! Tôi thẳng tay tặng cho Doãn Hạ Thảo Linh một bạt tai trời giáng, loại người này càng được đà thì càng lấn tới, hừ, con hổ không ra oai thì lại tưởng con mèo con đang ngủ.
Trong mắt tôi không còn một chút tia sáng, giọng nói hờ hững lạnh nhạt: “Cô có cần đi khám lại mắt không vậy? Nếu chưa thì mau đi kiểm tra đi đừng có ở đây mà sủa linh tinh, nghe thật nực cười. Mấy cái việc quyến rũ người khác này tôi nghĩ cô là người rành hơn ai hết, không phải sao? Tôi nói cho đại tiểu thư nhà cô biết, làm người thì trước khi nói phải biết suy nghĩ, đừng có thiểu năng mà ăn nói hàm hồ, cô nhìn thấy tôi lên giường với đàn ông? Hay có người nói với cô như thế? Thảo Linh ơi là Thảo Linh, cô đúng là có lớn mà không có khôn, chỉ được cái bộ ngực tấn công mông phòng thủ còn đầu óc đúng là toàn bột nhão. Tôi còn tưởng rằng cô lá ngọc cành vàng thế nào hoá ra cũng chỉ là giả bộ như được giáo dục tốt mà thôi.”
“Mày… mày…” Doãn Hạ Thảo Linh bị mấy câu chửi người mà không thô tục của tôi làm tức sôi máu, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kĩ lưỡng cũng không thể nào che giấu được sắc mặt biến đổi xanh xanh trắng trắng tím tím của cô ta.
Bỗng một lực vô cùng mạnh đẩy tôi ngã về phía sau, rắc một cái, chiếc giày cao gót của tôi liền như vậy oanh liệt hy sinh, còn tôi…
Nỗi sợ hãi bấy lâu nay tôi luôn muốn quên bỗng chốc lại như nước lũ tràn về…
*AQ: tên nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn (Trung Quốc). Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng". AQ có nhiều tình huống lý luận đến "điên khùng". A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. Kết thúc tác phẩm, hình ảnh A Q bị đưa ra pháp trường vì một tội nhỏ cũng thật là sâu sắc và châm biếm.