CHƯƠNG 18
Quyết định lần này của tôi không biết là đúng hay sai nữa nhưng tôi đã suy nghĩ suốt nhiều ngày qua và không muốn đau đầu vì nó thêm nữa.
Hôm nay không phải cuối tuần nhưng rạp chiếu phim XX lẽ ra vẫn phải đông như thường mới phải vậy mà lại có chút vắng vẻ khiến tôi cảm thấy có cái gì đó dường như không đúng nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào.
Tôi cảm thấy rất lạ. Tầng 3 phòng chiếu số 6. Thuỳ Anh sao phải khoe vơi tôi một cách tường tận như vậy? Tôi hít thở sâu một hơi rồi nhanh chân bước vào bên trong phòng chiếu.
“Cô gái, cô có vé hay không? Mà nếu có thì cô cũng không thể vào bên trong được đâu vì có người đã bao nó trọn tối nay rồi.” Anh bảo vệ đẹp trai đứng trước cửa ngăn cản bước chân tôi.
Thì ra hắn đã bao cả phòng chiếu. Tôi cười nhạt, trong lòng ngập tràn nỗi chán chường cùng khổ sở, hắn có thể vì Thuỳ Anh mà làm điều lãng mạn như thế này thì có lẽ tình cảm dành cho nó không hề sâu nặng bình thường. Cũng còn may tôi không có gặp hai người họ nếu không tôi nghĩ rằng tình cảnh của tôi lúc đó sẽ rất khó coi a.
Nhưng đúng là càng muốn tránh điều gì thì lại càng thoát không được. Tôi vừa quay trở ra và định trở về nhà, một đôi tình nhân tay trong tay bước về phía tôi, không , nói chính xác thì là đang bước về phía phòng chiếu phim. Hai bàn tay đan chặt vào nhau của họ đập vào mắt tôi khiến chúng vô cùng nhức nhối.
Giọng nói của Thuỳ Anh ngạc nhiên pha lẫn sự vui mừng: “A, Tiểu Lâm mày cũng tới xem phim sao?”
Tôi ấp úng, cảm giác giống như làm việc xấu bị bắt quả tang: “À, à tao… tao… ờ đúng rồi tao có hẹn đi xem phim với mấy đứa bạn cùng câu lạc bộ.”
Thuỳ Anh mỉm cười ngọt ngào với Lục Chấn Phong: “Ồ trùng hợp thật anh nhỉ?”
Lúc này trông Thuỳ Anh thật dịu dàng, khác hẳn với điệu bộ chí choé lí lắc ngày thường. Người ta nói Tình yêu có thể làm thay đổi một con người quả không sai chút nào.
Ánh mặt Lục Chấn Phong lạnh nhạt hờ hừng lướt qua tôi, tông giọng đều đều lạnh lẽo: “Ừ, trùng hợp.”
Thái độ của hắn khiến trong lòng tôi lạnh lẽo một mảng. Sao lại có thể thay đổi nhanh chóng đến như vậy được, kể từ sau lần đến nhà thầy Vũ hắn đột nhiên đối với tôi như người xa lạ. Tôi… đã làm sai chuyện gì ư?
Trái tim tôi run lên từng hồi, tôi không muốn như thế này, không muốn cùng hắn không có quan hệ gì, không muốn nhìn thấy hắn cùng Thuỳ Anh ở chung một chỗ. Nhưng tôi có thể làm sao bây giờ, nhìn Thuỳ Anh đang thực sự hạnh phúc tôi như thế nào có thể xấu xa chen chân vào làm kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của hai người họ.
Kể từ lúc tôi bắt đầu ý thức được mọi việc thì đã có Thuỳ Anh làm bạn, tuổi thơ của tôi cũng gắn liền với hình ảnh hai đứa chơi chung. Biết bao lần nó đã giúp đỡ, bảo vệ, hy sinh nhiều thứ vì tôi, từ ngày còn bé, khi tôi bị bạn bè bắt nạt, nó là người đã đứng ra đánh lại bọn chúng mặc kệ bọn chúng đông như thế nào để rồi cuối cùng ôm mặt mũi bầm dập về nhà, lần đầu tiên tôi gặp hiện tượng “chảy máu” cũng là nó hướng dẫn cho tôi từng bước, tường tận chỉ bảo… Thuỳ Anh đối với tôi càng giống như một người chị hơn. Đến bây giờ vẫn vậy, tôi bị bạn bè tẩy chay nó vẫn là người bảo vệ, che chở tôi, đứng về phía tôi và tin tưởng tôi vô điều kiện. Một người bạn tốt như vậy thử hỏi ngoài nó ra tôi còn có thể tìm được ai nữa? Lúc này khó khăn lắm nó mới nắm được trong tay tình yêu mà nó luôn chờ đợi tôi không muốn làm nó bị tổn thương dù chỉ là một chút. Mà dù sao thì phần cảm xúc của tôi đối với người con trai trước mặt này vẫn còn rất mờ mịt chưa hề rõ ràng, cơ hồ cũng chỉ khá hơn từ “ghét” ban đầu một chút hoàn toàn không thể so sánh được với tình cảm chân thành của Thuỳ Anh. Vậy hà cớ gì tôi lại phải chạy đến nơi này làm trò ngu ngốc chứ? Tôi hẳn là phải vui mừng cho hạnh phúc của người bạn còn thân thiết hơn cả chị em ruột này.
Nghĩ vậy trái tim tôi cũng bớt đau đớn hơn, bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng. Tôi cười, có lẽ là nụ cười đẹp nhất từ khi tôi có nhận thức đến nay: “Ừ, trùng hợp quá, nhưng chắc là tao tới nhầm phòng rồi, chắc là tầng 6 phòng 3. Thích nha Tiểu Anh, phòng chiếu riêng cơ đấy.”
“Ừ, Phong nói là anh ấy không thích nơi quá đông người nên đã thuê riêng một phòng chiếu. Phải không anh?” Thuỳ Anh vui vẻ nói, từ đầu mày đến đuôi mắt đều là hạnh phúc.
“Ừm.” Lục Chấn Phong hôm nay sao có vẻ rất kiệm lời, nhưng lại đối với Thuỳ Anh nở nụ cười ôn hoà, trong mắt là tình cảm nồng đậm, bao la, mãnh liệt như con sóng lớn có thể nhấn chìm mọi thứ.
Nhận ra điều đó, trái tim tôi một lần nữa bị bóp nghẹt, giống như bị ai đó hung hăng chà đạp. Tôi cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, nhoẻn miệng cười, cười đến khi khoé miệng trở nên cứng đờ: “Vậy chúc hai người vui vẻ tôi không làm phiền nữa, có lẽ bây giờ bạn tôi cũng đang đợi.”
Nói xong tôi vội vàng quay người rời đi. Tôi sợ, sợ nếu mình còn chần chừ thêm một giây nào nữa thì sẽ bị ánh mắt của mình bán đứng bởi tôi thực sự không thể che giấu đau đớn của mình thêm được nữa rồi.
Lẫn trong đám người đi bộ chờ đèn tín hiệu sang đường, tôi ngây ngốc nhìn dòng xe cộ chuyển động tấp nập. Thành phố về đêm đều náo nhiệt, xinh đẹp như vậy nhưng hôm nay tôi cảm thấy nó u buồn đến lạ thường. Kì thật, làm gì có bạn bè nào hẹn tôi đi xem phim, tôi cảm thấy thật xấu hổ cho hành động bộc phát và lời nói dối ngốc nghếch của mình. Tôi nhếch khoé môi nhàn nhạt cười theo dòng người đi sang phía bên kia con đường nhưng bàn tay lại bị ai đó mạnh mẽ giữ lấy một đường kéo đi về phía ngược lại.
Cảm giác này… nhiệt độ này… thật quen thuộc, tựa như buổi tối hôm ấy. Qua màn sương mỏng manh trước mắt, tôi kinh ngạc nhận ra anh, sao có thể? Tôi dùng bàn tay còn lại dụi mắt, một mảng ướt nhoè trên má khiến tôi giật mình, tôi đã khóc từ bao giờ… Nhưng là, người con trai trước mặt này là chân thật, cũng đang thật sự kéo tôi đi như bay.
Cho tới khi chúng tôi đến một nơi có ánh đèn vàng ấm áp và tương đối yên tĩnh, anh bất thình lình dừng lại và cái mũi của tôi rất không may mắn đâm thẳng vào tấm lưng rộng rãi, vững chắc phía trước. Tôi im lặng xoa xoa cái mũi đáng thương, dù đau cũng không dám hé miệng kêu nửa lời chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Tiếng rống tức giận từ trên đầu bổ xuống doạ tôi sợ hãi: “Em là ngu ngốc hay không có não vậy? Trong đầu em tột cùng là chứa cái gì mà lại suy nghĩ và hành động như vậy?”
Tôi bị doạ đến mặt mày ngơ ngác, quên luôn cái mũi đang đau. Là tôi va vào anh nên anh tức giận? Chuyện nhỏ này lại làm anh trở nên đáng sợ như vậy sao? Thì ra anh thực chán ghét tôi.
Tôi cười khổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh sẽ dừng lại đột ngột cho nên…”
“IQ của em là hai chữ số sao, hay em đang cố tình không muốn hiểu lời anh nói?” Lục Chấn Phong cao giọng.
“Ơ… tôi…” Tôi cảm thấy bàn tay mình bị anh siết chặt đến đau, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
“Vậy thì anh sẽ nói thật rõ ràng cho em nghe, dù em có hay không muốn cũng phải nghe.”
Anh bắt tôi mắt đối mắt với anh, tôi run sợ nhưng vừa chạm vào ánh mắt đen sâu thẳm ấy tôi liền bị cuốn sâu vào, hoàn toàn không có sức chống cự, tất cả phản kháng trở nên vô nghĩa.
“Hoàng Thuỳ Lâm, em thực sự không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em hay sao? Anh biết mình không phải tuýp người thích thể hiện tình cảm nên biểu hiện còn chưa rõ ràng nhưng anh cứ nghĩ người thông minh như em sẽ dễ dàng nhận thấy chứ, hoá ra cái gọi là thần đồng cũng chỉ là cái danh hão. Em nói xem, anh vì cái gì mà lại phá vỡ quy tắc của mình, lần đầu tiên chủ động ngỏ lời với người ta, vì cái gì mà vẫn sẵn sàng cùng người ta đi dạo phố trong khi bản thân trước giờ hoàn toàn không hứng thú với mấy chuyện đó. Em nghĩ vì cái gì mà anh lại phải làm việc mình không thích, chẳng lẽ chỉ là vì cuộc điện thoại của bác gái thôi ư? Còn nữa, vì cái gì mà anh nhất định phải mời người ta lên sân khấu trong tiệc mừng sinh nhật của mẹ, vì cái gì mà anh cùng với anh họ thường xuyên không cho nhau sắc mặt tốt, em không biết như thế nào gọi là ghen sao?...”
Còn rất nhiều cái “vì cái gì” nữa mà tôi không nhớ hết, nước mắt sớm đã làm ướt nhoè hai má, anh thích tôi, vì tôi mà ghen ư? Nhưng anh quả thật đã vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy tôi thế mà lại không cảm nhận được còn tự làm khổ mình suốt tháng ngày qua.
Tôi nghe giọng mình như lạc đi: “Vậy thì tại sao anh lại dùng thủ đoạn xấu xa để cô lập em?”
Anh lau nước mắt cho tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Thực sự việc đó không phải anh làm, ngày đó khi em đến lớp và cho anh một bạt tai anh mới biết bọn đàn em của mình đã làm chuyện đó, sau đó anh liền tức giận và cho chúng một bài học.”
Tôi lại nói: “Vậy tại sao dạo này anh đối với em lại lạnh nhạt xa cách như vậy?”
Anh thở dài một hơi, hình như có chút ngượng ngùng: “Anh muốn đối với em dùng biện pháp lạt mêm buộc chặt, nhưng xem ra là đã hoàn toàn thất bại rồi.”
Nghe vậy tôi liền không nhịn được mà bật cười, cười trong nước mắt, nụ cười hạnh phúc vì anh yêu tôi. Nhưng cảm giác vui mừng hạnh phúc không kéo dài được lâu, trong đầu tôi hiện lên gương mặt đẫm nước mắt của con bạn thân. Nỗi đau lại trỗi dậy, như giằng xé, trái tim co rút từng hồi.
Nước mắt tôi lại tuôn trào, tôi gào khóc: “Anh sao có thể nói thích tôi, hả? Tiểu Anh đối với anh là cái gì? Anh coi nó là cái gì? Nó yêu anh, đối với anh thực lòng như vậy anh lại… anh lại…”
Hơi thở của tôi dồn dập, nước mắt không thể ngừng rơi giống như muốn trút hết tất cả tâm trạng ra vậy.