CHƯƠNG 20
Chị Phương ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Theo chị thì nếu như muốn cảm ơn hay thể hiện tình cảm thì nên tặng quà tự tay mình làm. Sao em không đan một cái khăn quàng cổ nhỉ, chị nghĩ như vậy sẽ rất có ý nghĩa a.”
Chị lại nói y chang Thuỳ Anh rồi, tôi than thở: “Đan len đối với em giống như là quá sức ấy chị. Chị biết em cỡ nào hậu đậu rồi mà.”
“Không khó đâu, tại bình thường em không học chứ nếu học thì rất nhanh liền đan được không những khăn mà còn có thể đan áo nữa ấy chứ.” Chị cười: “Em có thể học được rất nhiều kiểu đẹp nhờ google search đấy, yên tâm đi chắc chắn em làm được. Thôi chị xuống dưới nhà đây, lát nữa nhớ tăm rửa rồi xuống ăn cơm sớm đấy.”
Chị Phương đi rồi tôi lại ngồi ngay đơ ra trên giường. Đan len à, nghe cũng thú vị đấy chứ! Cứ tưởng tượng cảnh người đó quàng chiếc khăn do chính tay tôi đan lên cổ… ừm… không biết sẽ như thế nào nhỉ? Ơ, tôi lai đang ảo tưởng sức mạnh cái gì vậy, còn chưa đan được đã nghĩ linh tinh. Refreshhh…
Tôi lái xe lao thẳng ra phố, nhờ sự tư vấn của chị chủ tiệm vui tính mà tôi đã chọn được hai màu len khá đẹp.
***
Chỉ còn khoảng một tuần lễ nữa thôi là Giáng sinh đến rồi và công việc đan len của tôi cũng khá suôn sẻ, nhờ bác Gúc Gồ mà tôi đỡ chật vật bao nhiêu. Mấy hôm đầu chưa quen làm len quấn vào nhau rối tung rối mù lên đã vậy Jolly (con mèo) nhà tôi còn đá mấy cuộn lên lăn lốc như đá bóng làm chúng xù đơ cả lên khiến tôi tức xì khói mà không làm gì được kể như nó là Thuỳ Anh thì không biết đã bị tôi chà mặt bao nhiêu nhát xuống nền nhà rồi.
Nhưng đến thời điểm này thì khác, tôi đã trở thành một thợ lành nghề (sau mấy lần vật vã muốn quăng len đi vì thất bại) rồi. Phải công nhận một điều là đan len có cái thú vui của nó, cái tính hậu đậu của tôi có lẽ đã có cơ hội cải thiện ha ha.
Điện thoại di động bỗng reo ầm ĩ gián đoạn công việc trọng đại của tôi.
“Alo.” Tôi hừ nhẹ hơi bực mình vì bị làm phiền.
Đầu dây bên kia hỏi: “Sao giọng nói nghe khó chịu thế?”
Tôi cố tình muốn thế đấy làm gì được nhau nào. Dĩ nhiên đó chỉ là lời thầm thì tự mình nói mình nghe của tôi thôi chứ cái lá gan của tôi nào được tôi bằng cái lá mít.
Ngoài mặt tôi rất chân chó cười giả lả, bộ dạng giống như không biết là anh gọi: “Á, anh Phong yêu quý, em cứ tưởng là Thuỳ Anh gọi.”
Liệu hàn khí có truyền được qua đường dây điện thoại? Tôi nghĩ là có thể a, nếu không thì tại sao tôi lại thấy sởn gai ốc trong khi đang bật điều hoà ở 280C.
“Em không lưu số điện thoại của anh?” Cho phép tôi được coi đây là một câu hỏi.
Tôi cười ngô nghê hai tiếng: “Em quên mất nhưng là vì em đã thuộc nằm lòng số điện thoại của anh rồi nên cảm thấy không cần thiết phải lưu. Người ta chỉ lưu số điện thoại của người khác vào danh bạ khi không thể nào nhớ được số điện thoại của họ, điều này chứng tỏ trong lòng người đó những người kia không hề quan trọng, còn khi người ta thuộc lòng số điện thoại của một ai đó thì có thể khẳng định một điều đó là chủ nhân số điện thoại đó trong lòng người kia có vị trí rất quan trọng, anh thấy đúng không?”
Tôi nói dối không chớp mắt tiện thể không ngừng vuốt mông ngựa, ai dè, người ta nói không sai Cao nhân ắt có cao nhân trị, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi còn chưa kịp tự hào về tài chém gió của mình thì Lục Chấn Phong không nóng không lạnh nói một câu: “Vậy mà lúc đầu em còn nhầm lẫn số điện thoại của anh với Phương Thuỳ Anh cơ đấy!”
Tôi ngất. Anh có thể hay không đừng không nhìn đúng trọng tâm câu chuyện? Chẳng lẽ gọi điện cho tôi chỉ để khảo sát việc tôi có lưu số điện thoại của anh hay không thôi sao, anh cũng thật là rảnh rỗi hết sức.
Tôi thở hắt ra một hơi: “Được rồi, anh cúp máy thì em lưu liền.”
“Hừ, cho em 5 phút để ra quảng trường.”
“Hả? Bây giờ? Trời lạnh lắm… ơ…”
Tút tút tút tút tút… âm thanh thật là phũ phàng làm sao!
Tôi làm mặt quỷ với cái điện thoại một hồi rồi nhìn mấy cái kim đồng hồ nhảy nhót không ngừng trề môi đứng dậy đến quần áo cũng không thèm thay chạy một mạch ra quảng trường. Coi như là anh biết thương hương tiếc ngọc mà hẹn ở địa điểm gần nhà tôi nếu không thì, hừ, chia tay (chỉ được cái mạnh mồm). Mà tôi đây cũng không dám thả chậm cước bộ vì cứ nghĩ đến lần nọ cho anh leo cây thì khoé miệng lại co quắp không ngừng, hôm đó là vào chủ nhật, anh hẹn tôi đi ngoại ô dã ngoại cùng đám bạn anh nhưng khổ nỗi tôi đâu có quen ai trong đám bạn ấy nên không muốn đi hơn nữa bản thận lại hẹn với mấy người trong câu lạc bộ đến thư viện tìm tài liệu nên càng không thể đi với anh được. Kết quả anh vì đợi tôi mà cũng đi tong chuyến dã ngoại, như vậy cũng chưa tính là nghiêm trọng, khi tôi từ thư viện về nhà, vừa vào tới cửa liền bị nụ cười toả nắng của anh làm cho chết khiếp, như thế nào lại đến nhà và ngồi uống trà nói chuyện với bố mẹ tôi, rồi ánh mắt mẹ nhìn tôi có cái gì đó mập mờ lắm, trong mắt lại nồng đậm ý cười càng làm cho sống lưng tôi lạnh toát, hừ hừ, anh lại nói linh tình gì với họ rồi. Khoảng một cơ số phút sau cái tên Lục Chấn Phong nham hiểm kia mới chịu nhấc đít lên đi về, còn không quên nhìn tôi cảnh cáo.
Tôi cười gượng hai tiếng trong lòng lại không ngừng ai oán.
“Tiểu Lâm, ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói.” Giọng mẹ tôi nhàn nhạt đều đều.
Đến rồi đến rồi, giông tố cuối cùng cũng đến, tôi nhất định sẽ bị nhấn chìm trong biển nước bọt của mẹ. Rất không tình nguyện ngồi xuống, tôi trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“Thằng bé Tiểu Phong đúng là vừa tài giỏi lại hiểu chuyện, hơn nữa còn rất đẹp trai… abc… xyz…” Mẹ thao thao bất tuyệt một hồi không cho tôi cơ hội chen vào càng không nói đến vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ của bố.
Rồi bà chốt lại một câu: “Được rồi, mẹ đồng ý cho con theo đuổi nó.”
Oh my God! Cái gì vậy trời, tôi muốn lật bàn lật bàn lật bàn…. (n lần lật bàn). Sao anh có thể nói trắng thành đen một cách trắng trợn như vậy? Ai theo đuổi ai chứ, còn dám nói với bố mẹ là tôi mặt dày bám theo anh, hừ, anh mới là đồ bám theo, cả nhà anh mới là đồ bám theo. Tôi muốn minh oan nhưng càng tẩy thì càng đen, mẹ hoàn toàn không tin lời tôi nói còn cười bảo tôi không cần xấu hổ. Tôi tức mà không có chỗ xả chỉ biết ngậm ngùi đi lên phòng, a a a a Lục Chấn Phong là tên siêu cấp biến thái.
Nhớ lại mà nước mắt chảy ngược vào tim, bước chân tôi cũng nhanh hơn và không quá 5 phút sau thì có mặt tại quảng trường. Hừ, sao lại có người nổi bật quá vậy chứ, giữa đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh. Tôi thở dài lao một mạch đến chỗ ghế đá anh đang ngồi, sao mà có người lại hâm thế không biết, trời lạnh như cắt da cắt thịt mà lại ngồi đó phơi thây. À tôi biết rồi, hoá ra ngồi đó để chứng tỏ sức hút của bản thân, coi kìa, một tá con gái đang nhìn anh cười thẹn thùng, liếc mắt đưa tình mà anh thì như có như không mỉm cười khiến họ lại càng bạo dạn trao yêu thương, cô gái xinh đẹp kia dường như đang có ý định đến gần anh. Tôi thấy máu nóng trong người trào ngược nhưng lại cố gắng tỏ ra như không có gì đi đến bên cạnh anh.
“Kêu em ra đây làm gì, lạnh muốn chết đi được.”
Phong kéo tôi ngồi xuống ghế đá, dùng tay mình ủ chặt đôi bàn tay cứng đờ vì lạnh của tôi, giọng nói tràn ngập lo lắng: “Sao ra ngoài có một chút mà tay đã lạnh như vậy?”
Tôi cười, ánh mắt không giấu giếm lướt nhìn bốn phía chỉ thấy mấy cô nàng ban nãy đang nhìn tôi đầy ghen tức, a ha, cho các cô tức chết luôn. Tất nhiên sự tinh nghịch của tôi không thể nào thoát khỏi mắt anh nhưng anh không nói gì chỉ cười nhéo nhẹ mũi tôi nói: “Em đó, cũng còn biết lạnh cơ à, ăn mặc thì phong phanh như vậy.” Rồi vừa nói anh vừa quàng cho tôi chiếc khăn mà anh vừa tháo từ cổ mình xuống: “Lỡ bị ốm thì làm thế nào, em xem tay em tê cóng thế này rồi này.”
“Tay em vốn như vậy ấy mà cho dù ủ thế nào cũng không ấm được đâu.” Tôi giả bộ như không để ý nhưng trong lòng lại ấm áp không thể diễn tả được.
Tôi hỏi: “Anh kêu em ra đây chỉ để ngồi hứng gió lạnh thôi à?”
Vừa hỏi xong thì trước mắt liền đen kịt và bên tai tôi vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Yên lặng một chút.”
Và khoảng 5 giây sau khi anh bỏ tay ra trước mặt tôi xuất hiện một bó hoa hồng nhung rực rỡ cùng một con gấu bông thật to, trên người nó đeo một dải ruy băng với hàng chữ vô cùng nổi bật: HAPPY BIRTHDAY.
Anh mỉm cười dịu dàng ôm lấy tôi, cái ôm ấm áp và thoang thoảng hương thơm mà trong lòng tôi thì sớm đã dậy sóng.
Trên cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, tôi nhìn chiếc dây chuyền sáng lấp lánh đến ngẩn người. Thật đẹp!
“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Lâm.”
Ừ phải, hôm nay là sinh nhật tôi, đã bao lâu rồi tôi không tổ chức tiệc mừng sinh nhật nhỉ, hình như lâu lắm rồi tính từ ngày đó thì cũng đã hơn 12 năm rồi. Kể từ ngày sinh nhật kinh hoàng đó tâm lí tôi bị đả kích nghiêm trọng, ban đêm thường xuyên mơ thấy ác mộng, thấy gương mặt ghê tởm của tên bắt cóc tống tiền và cả những trận đòn roi tàn nhẫn, đau đớn, có những đêm còn mơ thấy mình giống như sắp chết đuối mà không có ai đến cứu… Sau nhiều năm thì số lượng những cơn ác mộng cũng giảm dần và tôi cũng không bao giờ muốn nhớ đến ngày sinh nhật nữa bởi chỉ có như thế tôi mới có thể chạy trốn khỏi sự sợ hãi.
“Như thế nào, có thích hay không?” Anh nhẹ nhàng hỏi tôi.
Tôi oà khóc, khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi. Phong dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau tuôn rơi lăn trên má tôi, giọng nói tràn ngập thương tiếc cùng yêu chiều: “Ngoan, đừng khóc vì hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng của em. Anh biết em đã có một ký ức đáng sợ nhưng đó là quá khứ em à, quá khứ của em không có anh nhưng hiện tại và cả tương lai anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ che chở em, em sẽ không còn phải sợ hãi mỗi khi nhớ lại chuyện đó nữa.”
Anh dỗ dành tôi, dịu dàng, nồng ấm hoàn toàn khác một Lục Chấn Phong lạnh lùng cao ngạo khiến tôi cang khóc dữ dội, nước mắt thấm ướt cả một mảng lớn trên áo của anh. Tôi cảm thấy trong tim một luồng ấm áp, theo vòng tuần hoàn lan toả tới từng tế bào trong cơ thể.
Khóc đến mệt, tôi ngồi tựa vào vai anh nắm lấy sợi dây chuyền trong tay, thắc mắc: “Sao chỉ có một nửa?”
Một nửa còn lại lập tức ráp lại gần, anh cười: “Nửa còn lại đây này.”
À, là dây chuyền đôi, tôi nhìn hình trái tim được gắn đá tinh xảo sáng lấp lánh dưới ánh đèn không khỏi mỉm cười: “Chắc không phải là hàng độc chứ?”
“Ồ bị em đoán trúng rồi, cái này là anh nhờ người đặt ở bên Italia đó, do nhà thiết kế nổi tiếng tự tay thiết kế nên, em tìm trên cả thế giới cũng không thể tìm thấy được một chiếc dây chuyền bạch kim nào giống như thế này đâu.” Anh cười.
Tôi sốc, hoá ra làm bằng bạch kim thế mà tôi cứ ngỡ là bạc chứ. Tôi mân mê hai mặt dây chuyền, ô có cái gì ở mặt sau thì phải.
“P&L???”
“Không hiểu sao? Ngốc quá đi mất.” Anh gõ nhẹ vào trán tôi: “Anh sẽ không nói đâu, tự tìm hiểu đi nhé! Được rồi, cũng đã muộn anh đưa em về.”
Tôi xua tay: “Thôi, em tự về được, anh về đi, đi đường nhớ cẩn thận đó.”
Chẳng để anh kịp nói gì tôi đã như một làn gió bay đi mất dạng.
Trái tim tôi đập thật rộn ràng, giống như khắp cơ thể tôi đều là tế bào hạnh phúc và tôi tin tôi biết ý nghĩa của mấy kí tự kia.