Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

CHƯƠNG 26.1
Anh chàng du côn đẹp giai búng tay cái chóc, nhếch miệng cười: “Thông minh đấy.”
“Tôi không giàu có đến mức các người phải lừa lọc vào đây, nói thật đi, các người là ai, mục đích chính của các người là gì? Tôi không ngu ngốc mà tin các người chỉ đơn thuần là mấy thằng ranh ăn chơi lêu lổng ngoài đường đâu.” Tôi mạnh miệng, trong lòng không ngừng nghĩ thêm những từ ngữ có thể thâm thuý chửi bọn chúng.
Tên đại ca lành lạnh mở miệng: “Hửm, tự tin vậy sao?”
Chẳng biết lấy từ đâu ra dũng khí, tôi chỉ thẳng tay vào mặt hắn: “Anh nhìn mình xem, có chỗ nào giống như lưu manh đầu đường xó chợ không? Một thân đeo toàn hàng hiệu mà lại phải đi cướp giật sao? Có quỷ mới tin.”
Hắn nhả ra một ngụm khói thuốc trắng xoá, hừ, hút cho nhiều vào rồi phổi rỗ như cái tổ ong, thanh âm hắn lạnh lùng: “Quả là cô em đây là chỉ thích ăn cứng không ăn mềm, được, vậy để tôi chỉ cho cô em thấy mục đích chính của tụi này.” Hắn ra lệnh: “Các cậu tuỳ ý xử lí, lên đi.”

Lời nói vừa phát ra, ngay lập tức tám con bẹc giê vây xung quanh tôi, ánh mắt đau đáu như đã ăn chay hàng thế kỉ mới nhìn thấy thịt. Tôi kinh hãi nhìn về phía tên cầm đầu muốn khẩn cầu hắn rút lại câu nói vừa rồi nhưng hắn chỉ nhếch khoé miệng, lại nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, làm cho cả người hắn trở nên mờ mờ ảo ảo.
Một bàn tay ma quỷ vươn tới chạm vào vai tôi, rồi một loạt cánh tay khác bấu víu lấy người tôi, chúng giữ tay, giữ người khiến tôi không thể nhúc nhích, chỉ biết mắng chửi và la hét: “Không, các người buông tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
Nhưng bọn chúng giống như động vật phát dục, không ngừng xé chiếc áo sơ mi trên người tôi, nước mắt tuôn rơi và tôi cảm thấy nhục nhã khôn cùng. Hình bóng ấy, gương mặt ấy cứ choán lấy tâm trí tôi và như tiếp thêm cho tôi sức lực để vùng vẫy, để thoát khỏi lũ khốn kiếp đốn mạt này. Nhưng hiện thực và ảo tưởng luôn không thể song song tồn tại, lúc này đây, tôi chỉ có một mình. Tôi tuyệt vọng định buông xuôi, nhìn chiếc áo sơ mi sắp rời khỏi người, tôi nhắm mắt lại. Bỗng từ bên ngoài tiếng động cơ mô tô ầm ầm, chiếc xe vọt vào với vận tốc ghê người và mang theo đó là một luồng ánh sáng, một luồng ánh sáng giải thoát.
Chiếc xe lao đến khiến bọn bậu xậu xung quanh tôi lùi ra xa vài mét, một đôi giày thể thao đen dừng trước mặt tôi, gương mặt này, bóng dáng này sao mà chân thật đến thế, có phải tôi vì sợ quá mà sinh ra ảo giác? Đến giờ phút này tôi mới nhận ra rằng hình bóng anh đã in sâu cỡ nào trong thâm tâm mình, chính điều ấy làm trái tim tôi run lên từng hồi mãnh liệt. Bàn tay ấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên mặt tôi, khoác lên vai tôi tấm áo gió rộng thùng thình mang hương thơm tự nhiên, lại nhàn nhạt mùi thuốc lá nhưng rất dễ chịu, mùi hương thuộc về riêng anh.
Anh đứng lên quét ánh mắt sắc lạnh về phía đám người kia, tên đại ca từ bao giờ đã đứng trước mặt anh: “Cơn gió nào mang cậu ấm tập đoàn Dương Phong đến đây?”
“Tề Nhật, tôi chưa từng nhắc qua rằng không được phép động đến cô ấy sao?” Giọng anh không nặng không nhẹ, nghe không ra một cảm xúc gì.
Tề Nhật ha ha cười: “Ghê a. Bảo vệ cô ta cơ đấy! Thì ra Lục Chấn Phong lại là người như vậy, dễ dàng yêu đối tượng của một vụ cá cược tiêu khiển.”
Ánh mắt tôi dại ra, hết thảy mọi thứ đang diễn ra trước mắt đều là sự thật. Ngu ngốc a ngu ngốc, tôi thế mà lại nhìn anh đến xuất thần phải biết rằng một giây một phút cũng không được phép quên anh đã chơi tôi một vố đau thế nào. Thì ra hai người này đã sớm quen biết nhau, mà nghe ra thì mối quan hệ cũng không thể hình dung được hết qua hai tiếng “quen biết”.
“Cậu câm miệng.” Giọng Lục Chấn Phong ẩn nhẫn tức giận mà người kia dường như chẳng mảy may bận tâm đến, hắn nhàn nhàn cười: “Tôi có nói sai sao? Cậu có dám nói là bản thân không hề yêu cô ta?”
Bỗng nhiên hắn lao tới…

Bụp.
Một nắm đấm mà như đã dùng hết sức lực mạnh mẽ giáng xuống mặt anh, khoé miệng anh rỉ máu.
Tề Nhật gào lên: “Thế còn Tiểu Linh? Cậu coi cô ấy là cái gì?”
Tiểu Linh? Một bóng dáng xinh đẹp bay ngang qua đại não của tôi. Lục Chấn Phong đứng dậy, tuỳ ý lau đi vết máu trên miệng, lại mạnh mẽ trả lại một đấm vào gương mặt tuấn mĩ yêu nghiệt kia: “Cậu có còn là bạn của tôi không vậy? Lúc nào cũng Tuệ Linh, cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết rằng tôi chỉ coi cô ấy như em gái?”
“Cậu đừng hòng gạt tôi, cậu căn bản là vì con bé chết tiệt kia mà bỏ rơi cô ấy.”
Một nắm đấm bay tới và anh tránh được, hai đôi tay rắn rỏi khoẻ khoắn kìm chặt nhau, ánh mắt nhìn nhau như có lửa.
“Nếu hôm nay cậu không để tôi xử lí con bé kia thì đừng trách tôi ngay cả cậu cũng không nể mặt.” Tề Nhật nói.

Lục Chấn Phong buông tay Tề Nhật ra, bước chân chậm rãi tiến về phía tôi, ánh mắt anh một giây cũng không rời khỏi người tôi nhưng giọng nói lại lạnh lùng cao ngạo: “Vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.”
Câu nói này quả nhiên đã châm một ngòi lửa cho đám thuốc nổ đã tích tụ bấy lâu, một đám tám thằng côn đồ xông lên quây thành một vòng tròn xung quanh anh và tôi. Anh dùng vòng tay rộng lớn ấm áp của mình bế tôi đến một chỗ an toàn rồi lại thản nhiên bước trở lại trong vòng tròn ấy mặc cho tôi có cố kéo góc áo mong anh đừng đi, đừng để bị chúng đánh.
Bọn chúng như lũ thiêu thân lao vào lửa, tung ra những đòn đánh đủ ngoan và độc, mỗi đấm của chúng cùng với gậy gộc vung loạn xạ khiến tôi thấy mà kinh người. Nhưng anh lại làm tôi vô cùng ngạc nhiên và thầm ngưỡng mộ, anh tránh né những đòn đánh của bọn chúng một cách rất chuyên nghiệp, những đòn anh đánh trả đều mãnh liệt, nhanh mà tuyệt đối chính xác. Thì ra ngày đó những lời Thuỳ Anh nói là thật, Lục Chấn Phong là một cao thủ võ thuật nhất đẳng huyền đai karate. Mà đám người kia lại như thế nào đánh không biết mệt, bị đạp bay ra ngoài vẫn liều chết sán vào để bị đánh cho tơi bời hoa lá, khắp mình mẩy đầy thương tích, cũng vì vậy mà chẳng mấy chốc cả một đám lăn lộn trên nền đất rên rỉ quằn quại.
Gương mặt anh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, bước chân trở lại chỗ tôi thế nhưng gấp gáp lạ thường. Ngay khi anh chỉ còn cách tôi vài bước thì…
“Coi chừng…” Tôi dùng hết sức lực của mình kêu lên đầy thảm thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận