CHƯƠNG 34
Ánh mắt tôi như dại ra, quên mất cả cái chân đau đang bắt đầu sưng to. Tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này, vào thời điểm này? Tôi dường như thấy được cả một tầng hào quang bao quanh anh. Khoảnh khắc này tôi thật sự tin rằng anh chính là thiên sứ mà Chúa đã ban xuống để bảo vệ tôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt tức giận nhìn về phía đám đông. Tuy phải ngước lên để đối mặt với đám người kia nhưng một chút cũng không làm mất đi phong độ vốn có của anh.
“Các em náo loạn đã đủ chưa vậy? Cả một tập thể đông người lại túm vào khi dễ một người như thế này sao? Tinh thần tập thể đoàn kết là cần thiết nhưng nó không dùng để vận dụng trong tình huống như lúc này.”
“Nhưng thưa thầy, rõ ràng là Hoàng Thùy Lâm sai vậy mà một lời xin lỗi thỏa đáng dành cho Tuệ Linh cũng không có.” Một người trong đám đông lên tiếng: “Thầy không còn công tác ở trường nên thầy không biết những việc mà Hoàng Thùy Lâm đã đối xử với Tuệ Linh đâu, hơn nữa vì thầy là anh trai cô ấy nên bảo vệ cô ấy là điều hiển nhiên.”
Cao Tuệ Linh yếu đuối từ trên ghế đá đứng lên đến bên cạnh tôi, giọng nói êm dịu như nước mùa thu: “Mọi người đừng nói như thế, Tiểu Lâm thực sự vô tội. Tất cả chỉ là vô tình mà thôi, bạn ấy thực sự rất tốt…”
“Em cũng biết là cô ấy vô tội cơ à?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Phải, giọng nói này, thái độ này chỉ Lục Chấn Phong mới có, từ khi Thiên Vũ đến thì anh ta cũng đã xuất hiện, có điều là anh chỉ đứng đó như một vị khán giả mà thôi. Nhưng cái dáng vẻ cao cao tại thượng cùng cái khí chất bất phàm đó dù cho ở nơi nào, trong hoàn cảnh nào cũng không gì có thể che lấp. Một vẻ đẹp băng lãnh mà điên đảo chúng sinh và tôi cũng đã từng là một thành phần bị mê hoặc trong đó. Nhưng chỉ là đã từng mà thôi.
Sự lạnh nhạt của anh đã không sớm không muộn cắt đứt màn kịch làm người khoan dung độ lượng của Cao Tuệ Linh: “Cô ấy không có lỗi nhưng tại sao em lại cư xử như mình là người phải chịu oan khuất vậy? Tiểu Linh, em khiến anh thất vọng quá.”
Trước lời nói đầy vẻ trách móc của Lục Chấn Phong, cô ta chỉ biết lắc đầu cùng nước mắt tuôn rơi: “Anh, nghe em giải thích.”
“Không, em không cần nói gì hết. Để anh.” Anh nói nhưng lại không nhìn về phía đám đông mà giống như đang nhìn tôi không dời: “Tôi và Tuệ Linh sự thật đúng là thanh mai trúc mã, và từ ngày còn nhỏ tôi đã luôn che chở, bảo vệ cô ấy nhưng đó chỉ xuất phát từ tình cảm anh em, giữa chúng tôi chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình yêu.”
Sau đó anh lại nói, trên môi nở nụ cười so với băng tuyết còn lạnh hơn: “Bạn học Doanh Doanh, nghe cô nói thì có vẻ cô hiểu rất rõ về tôi. Điều này làm tôi thực sự rất ngạc nhiên đó vì chính tôi cũng không hề biết mình là con người như vậy.”
Đám đông đang im lặng lại bắt đầu xì xầm bàn tán, mà cô bạn Lý Doanh Doanh kia gương mặt được trang điểm tỉ mỉ sớm đã trở nên vặn vẹo khó coi.
Đôi môi nhạt thếch của tôi nở nụ cười, nỗi oan của tôi e rằng qua lời nói của anh ta và màn nước mắt như hoa lê đái vũ của Cao Tuệ Linh càng trở nên khó được hóa giải, mà mọi người dường như lại càng căm ghét tôi hơn, một mực gán cho tôi cái bộ mặt hồ ly tinh. Tốt thôi, dù sao Thiên Vũ sớm đã bị tôi gọi là hồ ly, giờ tôi là hồ ly tinh coi như đã tu luyện nhiều hơn anh trai một chút rồi. Tôi biết Cao Tuệ Linh đau lòng, bị người mình yêu ở trước mặt mình lại bảo vệ một người con gái khác, nước mắt kia có lẽ là chân thật nhưng cô ta thương tâm không có nghĩa là phải kéo tôi đau cùng.
Cao Chí Hằng đối mặt với Lục Chấn Phong, tức giận nói: “Cậu sao có thể phụ bạc Tiểu Linh. Hoàng Thùy Lâm có gì hơn em ấy mà cậu lại vì cô ta mà bỏ rơi người vẫn luôn yêu mình?”
Những người ở đây cũng như vậy gán lên người anh cái cụm từ “cạn tình cạn nghĩa” nhưng đáp lại họ là ánh mắt sắc lạnh bén nhọn như ẩn chứa trong đó là cơn thịnh nộ của một con mãnh thú.
“A Hằng, cậu tốt nhất nên xin lỗi Tiểu Lâm vì vết thương của cô ấy, cũng đừng chỉ tin vào những gì từ một phía. Cậu là người chín chắn chẳng lẽ cũng như bọn họ không phân biệt được phải trái hay sao?”
“Xin lỗi? Cô ta đừng bao giờ mong nghe được những lời đó từ tôi.” Cao Chí Hằng quét ánh mắt lạnh lẽo cùng ghét bỏ qua người tôi rồi đùng đùng tức giận bỏ đi.
Tôi tự mình đứng dậy cố gắng không quan tâm đến sự phỉ báng của đám người kia nữa. Bàn tay tôi tùy ý gạt đi nước mắt trên má Cao Tuệ Linh, mặt đối mặt với cô ta tôi cười nhàn nhạt: “Cô không biết khóc như vậy trông cô rất xấu xí ư? Phấn cũng trôi vợi rồi này… Chậc chậc… Tôi không biết trong lòng cô lúc này như thế nào, là thật sự đau đớn đến tận tâm can hay hả hê vui sướng vì đã khiến tôi trở nên khốn đốn chật vật như hiện tại? Bất quá tôi cho cô hay, sự dối trá dù được che giấu rất tốt nhưng sẽ không bao giờ có thể là vĩnh viễn, rồi sớm hay muộn thì sự thật cũng sẽ sớm được phơi bày trước ánh sáng.”
Từ gương mặt lướt xuống bả vai cô ta, tôi vỗ nhẹ: “Còn về kì thi, hai chúng ta không ai có thể nói trước được điều gì… vậy nên lo ôn tập cho tốt nhé, em gái quốc dân.”
Kết thúc những lời muốn nói tôi rời khỏi đám đông bằng sự giúp đỡ của Thiên Vũ và Thùy Anh.
“Tiểu Lâm…” Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, cảm giác quen thuộc ùa về nhưng đối với tôi nó chỉ là quá khứ.
Tôi rút tay lại, mỉm cười nhìn anh, nụ cười chân thành như đối với một người bạn: “Cảm ơn.”
Chiếc xe BMW của Thiên Vũ từ từ khởi động, chúng tôi ra khỏi trường học một đường thuận lợi tới bệnh viện thành phố.
Nhìn cái cổ chân quấn mấy lớp băng tôi thở dài thườn thượt. Được rồi, có gì to tát đâu chỉ là trật khớp và bong gân thôi mà. Trước sự tra hỏi dồn dập của bố mẹ tôi chỉ có thể trợn mắt nói dối là do mình đi đứng không cẩn thận nên bị ngã, ai, tôi thừa biết là mình không thể qua mắt được mọi người nhưng mà tôi không muốn khiến họ thêm bận lòng vì mình nên chỉ còn cách như vậy. Có lẽ hiểu được lòng tôi nên bố mẹ cũng không nói gì thêm nữa, họ chỉ dặn dò mấy câu rồi thôi.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, chẳng qua là phải đối mặt với thái độ xa lánh của bạn học trong trường cùng với việc tạm thời phải vác thêm cái chân giò đi học. Phải nói lòng dạ con người thay đổi còn nhanh hơn lật một tờ giấy a, bạn bè trong lớp dường như không còn tín nhiệm tôi như lúc trước nữa, ngoài mặt họ cư xử như không có chuyện gì nhưng sau lưng lại không ngừng nói xấu và xì xầm về tôi. Bên cạnh tôi lúc này chỉ còn lại vài đứa con gái thân thiết cùng với mấy thằng con trai ngày thường vẫn độc mồm độc miệng trù ẻo tôi thế này thế kia, thật đúng là khẩu xà tâm phật chứ nào có giống như bọn người kia miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
“Hôm nay mày đi tháo băng và kiểm tra lại vết thương hả?” Thùy Anh và Thảo Linh đặt khay cơm xuống ngồi cùng bàn với tôi.
Tôi lơ đãng gật đầu: “Ờ, sao thế cưng?”
“Tan học bọn tao đi cùng mày tới bệnh viện nhé.” Thùy Anh nháy nháy mắt với tôi.
Xời, làm bạn với nó bao nhiêu năm nay tôi lại không biết tỏng nó đang nghĩ cái gì ấy! Đến bệnh viện cùng với tôi chỉ là cái cớ, thực ra là muốn đến gặp anh chàng bác sĩ đẹp trai khoa ngoại đã băng bó cho tôi mới là chủ yếu. Lại còn bày đặt lôi kéo Thảo Linh.
Thảo Linh nhìn Thùy Anh cười gian hai tiếng rồi mắt chợt sáng lên như đèn pha ô tô khi nhìn vào cái hộp tiện lợi của tôi: “Hôm nay mày có món gì?”
“Cháo.” Tôi thản nhiên đáp, tay cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu mở tiện lợi và lấy thìa xúc. Mặt hai đứa kia liền theo đó mà ngắn tũn lại.
Thùy Anh đen mặt: “Lại là cháo. Cả tuần này mày đều ăn cháo, hết gân lợn lại đến gân bò,… mày có thấu hiểu cho nỗi khổ của những kẻ ăn ké như bọn tao không?”
“Tao thấy bình thường mà. Cháo dinh dưỡng rất có hiệu quả cho việc phục hồi vết thương, đặc biệt là bong gân và trật khớp.”
Hai con bé nào đấy chẳng nói chẳng rằng cắm đầu cắm cổ vào xúc cơm ăn một chút cũng không có ý định xơ mú cái món cháo của tôi nữa. Ai dô, đúng là tay nghề của mẹ tôi càng ngày càng lên cơ, quả là đáng tiếc cho hai kẻ đang liều mạng chiến đấu với hai khay cơm to vật vã kia bởi vì hôm nay tôi tháo băng nên mẹ đặc biệt nấu món cháo tổ yến thơm ngon hảo hạng hơn mấy cái món cháo gân bò xương lợn kia nhiều.
Tôi vui vẻ húp từng miếng cháo. Bỗng một cảm giác đau đớn đến tê dại cùng với mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng khiến tôi hốt hoảng phun hết ngụm cháo trong miệng ra. Âm thanh rơi vỡ thanh thúy của mảnh chai va chạm với mặt đất, những giọt máu đỏ tươi cùng với tiếng la thất thanh của hai đứa bạn thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong canteen.
Thùy Anh hốt hoảng: “Mày làm sao vậy Tiểu Lâm?”
“Sao trong cháo lại có mảnh chai?” Thảo Linh dùng thìa khuấy trong tiện lợi đựng cháo, quả nhiên trong đó vẫn còn vài mảnh thủy tinh nhỏ trong suốt. Ai mà ác độc quá vậy?
Tôi che miệng nhỏ giọng nói: “Tao không sao, vết rách không quá lớn.”
“Suýt chút nữa thì thành người câm rồi còn nói không sao.” Thùy Anh kéo tôi dậy: “Đi, bọn tao đưa mày xuống phòng y tế.”
Dù đã ra khỏi canteen nhưng những tiếng xôn xao bàn tán vẫn vang lên không ngớt, đi xa thêm một đoạn nữa thì nhỏ dần và cuối cùng thì hoàn toàn yên lặng.