CHƯƠNG 36
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận, thì ra lại đáng sợ như vậy, còn đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ của bố. Tôi run rẩy há miệng, máu cũng theo đó mà chảy ra. Chị Phương và mẹ la lên thất thanh rồi vội chạy đi lấy nước cùng hộp cứu thương.
“Sao lại thế này, Tiểu Lâm?” Bố tôi từ nghiêm nghị chuyển sang lo lắng.
Một câu nói của Thiên Vũ cắt đứt tất cả ý niệm trong đầu tôi: “Em đừng mong rằng có thể nói dối qua mắt mọi người.”
Nhận cốc nước từ tay chị Phương, tôi súc miệng rồi dè dặt nói: “Có ai đó đã bỏ mảnh chai vào hộp đựng đồ ăn trưa của con để trong tủ đồ cá nhân…”
Chị Phương kêu lên: “Trời ơi, ai mà ác nhân thất đức như vậy!”
“Thật là quá đáng lắm rồi, lần trước đẩy em ngã đến trật khớp bong gân lần này là mảnh chai. Rồi sẽ còn chuyện gì nữa độc ác hơn đây? Anh nhất định phải nhúng tay vào thôi.” Thiên Vũ vừa kiểm tra vết thương của tôi vừa tức giận nói.
“Tiểu Vũ, con vừa nói sao cơ? Tiểu Lâm bị ai đẩy ngã?” Bố tôi không hề bỏ sót bất kì thông tin chi tiết nào, từ lời nói của Thiên Vũ tìm được đúng trọng tâm.
Còn anh, bất chấp hàng loạt cái nháy mắt cầu khẩn của tôi vẫn dứt khoát nói ra: “Tiểu Lâm ngã bị thương không phải do em ấy đi đứng không cẩn thận mà là bị người ta cố tình đẩy.”
“Mẹ biết ngay mà, ngay từ đầu mẹ đã nghi ngờ con bé nói dối mọi người rồi. Ôi khổ thân con gái của tôi…” Mẹ nhìn tôi rưng rưng nước mắt.
Bố tôi hỏi: “Tiểu Lâm, tại sao con không nói ra mà lại lựa chọn cách nói dối cả nhà? Con muốn chúng ta không lo lắng nhưng không phải chính là lại càng làm cho chúng ta lo lắng hay sao?”
Tôi cúi gằm mặt không nói gì, Thiên Vũ nhăn mày: “Con bé ngốc này, gia đình đối với em chỉ là những người cùng chui qua chui lại dưới một mái nhà thôi à? Em xem lúc này em giống thần đồng ở chỗ nào chứ, ngốc đến không thể tả nổi.”
Còn mẹ tôi, bà cầm điện thoại muốn làm um lên: “Mẹ phải gọi cho hiệu trưởng trường con hỏi cho ra ngô ra khoai mới được. Một ngôi trường đại học danh tiếng bậc nhất đất nước lại có thể xuất hiện những chuyện như thế này ư?”
Tôi hốt hoảng giữ lấy tay mẹ, để bà gọi đến trường lần này thì tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát: “Mẹ, chuyện này có gì to tát đâu mà phải làm kinh động đến thầy hiệu trưởng, mẹ đừng chuyện bé xé ra to có được không?”
“Cái gì mà không to tát, cái gì mà chuyện bé xé ra to, nếu không phải do số con may mắn thì giờ này con còn có thể ở đây ngăn cản mẹ sao? Con bỏ tay ra, mẹ nhất định phải gọi điện thoại.” Mẹ vùng vằng muốn gạt tay tôi ra, sức của bà khá lớn khiến tôi phải cố gắng lắm mới có thể kìm hãm lại được.
Tôi không ngừng lắc đầu, nước mắt cũng sắp trào cả ra ngoài và còn không ngừng bắn ánh mắt cầu cứu về phía Thiên Vũ.
Cũng còn may lần này anh không chối từ, giọng anh ôn hòa mà ấm áp, dễ dàng xoa dịu cơn tức giận của mẹ: “Mẹ bình tĩnh đi rồi chúng ta cùng suy nghĩ biện pháp đơn giản mà công bằng nhất để giải quyết vấn đề này. Trước hết chưa cần kinh động đến ban giám hiệu nhà trường bởi kì thi học kì của Tiểu Lâm sắp tới rồi nếu mọi chuyện rùm beng lên thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tính công bằng và trung thực của kì thì, mẹ cũng biết Tiểu Lâm em ấy sẽ không thể chấp nhận được một kì thi không trong sạch.”
Nghe anh nói, mẹ tôi trong mắt rõ ràng có một tia dao động nhưng vẫn lưỡng lự: “Nhưng mà…”
Đúng lúc ấy bố lên tiếng hoàn toàn chặt đứt tia do dự cuối cùng trong lòng mẹ: “Thôi, con nó đã nói vậy thì chúng nên để bọn trẻ tự giải quyết nếu như không được thì đến lúc đó phụ huynh can thiệp vào cũng vẫn chưa muộn. Dù sao thì chúng ta đã chắc chắn rằng chuyện này nhất định phải có một cái kết xứng đáng.”
Tôi quả thực rất muốn hô vang: Bố vạn tuế! Bố muôn năm! Nhưng là chưa kịp hành động gì đã nhận được lời giáo huấn của bố: “Còn con, đừng bao giờ để bố thấy chuyện như thế này phát sinh thêm một lần nữa. Nếu như thực sự xảy ra thì con đừng mong thuyết phục được chúng ta không làm lớn chuyện lên.”
Tôi cười hì hì gật đầu như băm tỏi. Và bữa tối lại tiếp diễn trong vui vẻ…
Cơm nước xong tôi leo tót lên phòng, đương nhiên là không quên việc lôi kéo ông anh trai đang chuẩn bị an tọa trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại tôi ngay lập tức quay ngoắt lại lườm nguýt anh: “Hừ, anh được lắm, cư nhiên bán đứng em.”
“Em là đang oán trách anh đó hả nhóc con?” Anh nhướn mày cười, rất vô sỉ túm tôi lại ra sức xoa đầu.
Tôi vùng vẫy thoát ra rồi gào thét: “Tên anh trai xấu xa biến thái, anh xem anh biến đầu em thành cái dạng gì rồi. Còn nữa em không phải nhóc con, em đã 20 tuổi là người lớn rồi đấy nhé!”
“Tâm hồn vẫn giống trẻ con.” Anh vẫn cứ như vậy cười nhạo tôi không thương tiếc.
“Không giống.” Tôi cãi.
“Giống.”
“Không giống.”
“Giống.”
“…”
Và thế là tôi đã bị anh đánh lạc hướng một cách ngoạn mục, quên mất luôn việc phải trách ai kia.
Tranh cãi một hồi, tôi lăn vật ra giường vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Tại sao anh lại muốn xuất ngoại?”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cười nói: “Không phải là vấn đề muốn hay không muốn đi. Khi anh chuẩn bị tốt nghiệp, hiệu trưởng đã đề cập tới chuyện muốn anh suy nghĩ việc ở lại trường làm giảng viên nhưng anh đã từ chối vì anh đã xa quê hương khá nhiều năm rồi, anh muốn trở về. Tuy nhiên anh cũng đã hứa với thầy rằng sẽ giúp đỡ khi nhà trường thực sự cần, và bây giờ thì như em biết đó…”
“Vậy anh sẽ ở bên đó luôn sao?” Tôi hỏi anh bằng giọng nói có chút mất mát. Mới đoàn tụ được không bao lâu vậy mà…
Cốp.
“Ui cha! Anh làm gì mà cốc đầu em?” Tôi ôm đầu mếu máo. Chả đâu vào đâu mà hôm nay tôi đã bị ăn hai phát lõm đầu.
“Cô ngốc này, như thế thì chẳng phải anh thành kẻ biệt xứ rồi sao, dù có đi bao lâu đi chăng nữa cũng phải trở về thăm quê hương chứ huống hồ…” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Huống hồ anh chỉ đi có khoảng bốn năm thôi, anh đã tỏ ý rõ ràng với thầy hiệu trưởng rồi, sau khi kì hạn bốn năm kết thúc anh liền trở về nước tham gia nghiên cứu trong viện nghiên cứu quốc gia. Vậy nên em đừng có nghệt cái mặt ra như thế nữa.”
Tôi giả bộ: “Ai? Là ai đang nghệt mặt ra? Anh chỉ cho em biết với.”
Nhưng sau đó giọng tôi lại chùng xuống: “Nhưng em sẽ rất nhớ anh nha…”
Thiên Vũ dịu dàng nhìn tôi, anh nói: “Vậy em có thể đi cùng với anh, anh tin rằng bố mẹ nhất định không phản đối.”
“Thôi đi, em không muốn đâu.” Tôi hi hi cười: “Em không muốn bị lẫn trong đám người da trắng mắt xanh a.”
“Tùy em thôi.” Anh cười.
Tôi nhân cơ hội nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tất niên trường em tổ chức vào tối ngày 20 âm lịch, anh là khách mời danh dự vậy có tới hay không?”
“Em thì sao?”
“Cũng chưa biết. Em không thích những nơi tụ tập quá đông người, với lại còn tùy thuộc vào kết quả thi nữa.”
Anh vỗ vai tôi: “Anh tin kết quả của em sẽ rất tốt. Nếu lúc đó em quyết định tham dự thì nói với anh, anh em mình có thể đi cùng nhau.”
“Và anh sẽ lại là người hộ tống cho em?” Tôi cười nham nhở.
“Nếu như em muốn.” Anh đáp lại tôi bằng một nụ cười nham nhở không kém.
Thế là tôi gật đầu.
Anh hỏi: “Còn cậu ta… có tới hay không?”
Tôi lắc đầu, cười nhạt: “Em không rõ. Sinh viên năm cuối đang bận rộn chuẩn bị cho kì thực tập, sắp tốt nghiệp rồi mà.”
“Cậu ta còn thực tập cái gì nữa không phải là đến thẳng tập đoàn Dương Phong ngồi vào vị trí chủ tịch hay sao?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh nói: “Hai năm trước cậu ta đã cầm trong tay tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh tại trường Đại học Oxford rồi, học kiến trúc chẳng qua chỉ là để thỏa mãn sở thích thiết kế của cậu ta mà thôi. Em đừng thắc mắc tại sao cậu ta không tiếp tục học lên tiến sĩ bởi đối với một người đã lăn lộn trong thương trường từ rất sớm như cậu ta mà nói thì tấm bằng thạc sĩ đã là quá đủ rồi.”
Tôi ù ù cạc cạc: “Nhưng anh ta nhìn còn rất trẻ, sao lại có thể đã lấy được bằng thạc sĩ. Hơn nữa nếu tốt nghiệp Đại học Oxford cách đây hai năm thì bây giờ chẳng phải chỉ là sinh viên năm hai của Đại học A thôi sao?”
Thiên Vũ cười: “Cậu ta học vượt cấp chứ độ tuổi của cậu ta thực sự chỉ bằng sinh viên năm tư ở thời điểm hiện tại. Còn việc tại sao có thể trở thành sinh viên năm tư trong khi mới tốt nghiệp Oxford không lâu thì em đừng quên quan hệ của cậu ta với chủ tịch của trường.”
Hóa ra anh ta cũng huy hoàng như vậy chẳng trách mọi người đều tung hô anh như huyền thoại: tiền, tài, danh vọng đủ cả đã vậy bề ngoài còn xuất sắc hơn người. Nhưng mà… tôi không còn muốn quan tâm nữa.
Tôi xua tay: “Thôi, mặc kệ anh ta đi, đâu có liên quan gì tới chúng ta đâu, anh nói cái khác đi.”
Có anh trai thật là thích, được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, lại còn có người chia sẻ, tranh luận cùng nữa. Hạnh phúc quá đi thôi!