CHƯƠNG 37
Thoáng cái đã tới thi học kì, nhưng để trôi qua được một tuần thi cử thì không gì vất vả bằng.
Thi xong môn cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi với tình trạng vật vờ nửa tỉnh nửa mê, bước chân nhẹ bẫng như đi trên mây. Thật không thể tưởng tượng được tôi lại có thể anh dũng ngủ quên mất gần một giờ đồng hồ trong môn thi cuối cùng này. Cũng may là còn có thể tỉnh dậy, nếu không thì chắc tôi phải nộp giấy trắng mất. Mà nguyên nhân thì lại càng không thể ngờ đến. Một tuần nay tôi đều bị quấy rối giấc ngủ bởi những cú điện thoại đêm khuya. Dù đã tắt nguồn di động thì những cuộc điện thoại như vậy vẫn không chấm dứt mà chuyển sang điện thoại bàn. Mất ngủ dẫn đến việc phải vào phòng thi với trạng thái vật vờ. Những ngày thi vừa qua tôi đã phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế không gục xuống bàn khi làm bài nhưng mà hôm nay thì suýt chút nữa là tiêu đời. Ông trời, thật là làm khổ tôi biết chừng nào. Bây giờ tôi muốn ngay lập tức về nhà đánh một giấc no say nếu không chắc tôi chết.
Ngày 19 âm lịch, trên trang web của trường toàn là kết quả của kì thi học kì. Tôi và Thùy Anh ngồi chầu chực trước cái laptop của nó, ngón tay nó run rẩy đăng nhập vào diễn đàn. Nói thực tôi thấy nó còn hồi hộp và lo lắng hơn cả lúc thi đại học, bất quá tôi đây cũng đâu có kém phần long trọng.
“Thế nào?” Tôi hỏi, chỉ thấy cái mặt của nó bừng sáng.
Nó hét lên: “Oh yeah! Cuối cùng thì tao cũng lọt top 15 rồi, thật hay mơ vậy?”
Tôi ngó vào màn hình xem kết quả thi của nó: Sinh viên Phương Thùy Anh số báo danh xyz, mã ngành zyx có điểm thi các môn như sau… xếp thứ 15 trên tổng số học sinh toàn trường. Là thật rồi chứ còn mơ màng gì nữa, không uổng công nó cố gắng.
Còn tôi thì sao?
Tôi giục Thùy Anh: “Mày xem cho tao đi, không cần kết quả chi tiết chỉ cần biết thứ hạng thôi.”
Nó hiểu tâm trạng của tôi nên cũng mau chóng vào lại trang chủ diễn đàn, ngay lập tức top 15 của trường hiện ra. Tôi nhắm chặt mắt lại không dám hé ra xem. Tôi sợ nhìn thấy kết quả mà mình không mong muốn.
“Tiểu Lâm.” Giọng Thùy Anh ỉu xìu khiến trái tim tôi hụt hẫng, hai bàn tay che mắt cũng như không còn sức sống mà buông thõng. Ánh mắt tôi như dại ra. Tôi không còn muốn nhìn xem mình đứng ở vị trí thứ bao nhiêu và rốt cuộc là mình bị đánh bại bởi kẻ nào nữa.
Tôi dịch ghế đứng dậy nhưng bị Thùy Anh nắm chặt tay lại không cho đi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt không rõ cảm xúc: “Không xem nữa?”
Tôi cười nhạt: “Còn cần thiết nữa sao?”
“Nhưng mà…”
“Thôi bỏ đi mày. Dù sao thì cũng đã thua rồi. Có đứng thứ hai hay thứ một trăm, một nghìn cũng giống nhau cả thôi. Tao về đây.” Tôi gỡ tay nó ra, giọng đều đều.
Khi tay tôi vừa chạm đến tay nắm cửa tiếng cười khúc khích của Thùy Anh vang lên, theo ngay sau đó là cái giọng lảnh lót như chim hót của nó: “Mày nói đúng. Nếu đã thua rồi thì thứ hai hay một trăm, một nghìn cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng thật lòng tao không chấp nhận nổi cái tính chưa lâm trận đã bỏ chạy của mày, đã chờ đợi lâu như vậy rồi thì còn sợ cái gì mà không xem. Hừ, xem đi, vị trí của mày so với lần trước đã cao thêm 113 bậc rồi.”
Nghe nó nói tôi quay phắt người lại, hai mắt mở to gần bằng cái bóng đèn dây tóc. Hơn 113 bậc? Điều đó có nghĩa là gì? Tôi đứng thứ nhất sao? Tôi vội chạy xộc vào đẩy nó ngã rầm xuống sàn nhà còn mình thì nhanh như chớp ngồi vào ghế của nó để xem cho thật rõ ràng. Oa oa oa, vị trí đầu bảng của tôi, niềm tự hào của tôi đã quay lại rồi. Trời ơi hạnh phúc quá!
Nhưng niềm vui của tôi nhanh chóng giảm xuống một nửa khi tôi nhìn thấy cái tên xếp ngay sau mình: Lục Chấn Phong. Vị trí thứ nhất này tôi không còn được sung sướng hưởng một mình nữa mà đã phải chia sẻ một nửa giang sơn. Tên anh xếp ngay sau tôi không phải vì anh đứng thứ hai. Chẳng qua là xếp theo thứ tự chữ cái trong alphabet nên mới đứng dưới. Cũng bởi thế mà trong bảng không còn vị trí thứ hai nữa. Nắm giữ vị trí thứ ba không thể nào là ai khác ngoại trừ em gái quốc dân đã thẳng thừng tuyên chiến với tôi.
Tôi tắt máy, gấp lại rồi thở dài.
Đối với thái độ của tôi, Thùy Anh lăn ra cười, chỉ thiếu điều chưa rụng răng: “Thôi đi cô nương. Dù sao cũng là đứng thứ nhất rồi còn thiểu não cái gì nữa.”
Tôi nhăn trán: “Mày không hiểu đâu. Giống như mày có một cái bánh vô cùng thơm ngon nhưng mà lại bé tí teo, nếu mày không có anh hay em thì tốt rồi như vậy có thể ăn một mình nhưng nếu ngược lại không phải mày chỉ được chút xíu thôi sao?”
Nó dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi: “Mày đang làm tổn thương một học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn như tao đó. Người ta đã cố gắng lắm mới ngoi lên được vị trí thứ mười lăm vậy mà mày…”
“Được rồi, được rồi coi như tao chưa nói gì.” Tôi xua xua tay ngăn cái miệng sắp sửa xuất khẩu thành diễn văn của nó.
Nó hỏi: “Vậy mày có tham gia tiệc tất niên của trường hay không?”
Tôi trầm ngâm do dự rồi quả quyết gật đầu: “Có. Tao muốn xem rốt cuộc cô nàng kia còn có bao nhiêu bất ngờ dành cho tao nữa.”
***
Ngày 20 âm lịch là ngày học cuối cùng trước khi nghỉ đón tết Nguyên Đán của sinh viên. Toàn bộ khuôn viên trường bất kể trong phòng học, ngoài sân trường hay bất kỳ một ngóc ngách nào đấy cũng có thể bắt gặp những gương mặt tươi cười hào hứng của sinh viên vì đêm nay sẽ là một trong những đêm náo nhiệt nhất của năm. Nói vậy bởi vì ngoài đêm nay còn có các đêm lễ hội trường và các dịp 20 tháng 11 cũng vô cùng náo nhiệt nữa.
Tôi và Thùy Anh xăm xăm đi về phía trước, bỗng từ trong khúc cua có một bóng đen bay vụt ra. Nếu tôi và Thùy Anh không phản xạ nhanh và tránh kịp thời thì có lẽ bây giờ có thể trực tiếp đến thăm bác y tá già của trường rồi.
Thật không biết là vô tình hay hữu ý mà cái bóng đen như… tro ấy lại chính là cô bạn thích lo chuyện bao đồng đã cố đổ cho tôi cái tội giật đàn ông của người khác, Lý Doanh Doanh.
Thùy Anh dùng thêm lực để nắm lấy tay tôi, tay kia lại không khách khí đưa lên bịt mũi, giọng của nó cũng cao hơn một quãng: “Ai dô, Tiểu Lâm này mày có ngửi thấy cái mùi hôi thối nồng nặc ở đâu đó đang bốc lên hay không?”
Tôi mím môi cố nín cười. Gì chứ cái tài chỉnh người của Thùy Anh so với tôi chỉ có cao hơn chứ không có kém.
Ai ngờ cô nàng họ Lý kia lại không bị lời châm chích của nó đả thương, mặt mũi nàng ta mốc meo thái độ lại vô cùng chân thành: “Xin lỗi tại tôi đang vội.” Nói xong nàng ta lại bay mất như một làn… tro.
Phản ứng của cô ta khiến cho cả tôi và Thùy Anh đều có chút không đỡ được. Từ bao giờ mà chó biết xin lỗi mèo thế? Tôi kéo Thùy Anh vẫn còn đang đẫn đờ đi về phía lớp học và có lẽ chính vì vậy mà cả hai đã bỏ lỡ mất một điều vô cùng quan trọng.
Đúng 6 giờ tối Thiên Vũ và Thùy Anh có mặt tại nhà tôi, à còn cả cái anh chàng bác sĩ điển trai nữa kia. Ai yêu, cái con bé Thùy Anh này đánh nhanh mà thắng cũng nhanh quá cơ, chưa đầy một tháng mà đã lừa gạt được con nhà người ta rồi. Tôi cười mờ ám bắn sang nó ánh mắt “gian tình a gian tình” và nhận lại từ nó là nụ cười tủm tỉm. Thế là con bé nó yêu thật rồi.
“Sau khi khai mạc bữa tiệc em sẽ được nhà trường trao thưởng phải không?” Thiên Vũ hỏi tôi.
Tôi gật đầu chun chun cái mũi: “Vâng.”
Thùy Anh hi hi ha ha cười nói với hai người kia rằng tôi đang hồi hộp và cái loa phát thanh của nó luôn luôn dùng hết công suất. Nói cái gì mà trong lòng tôi đang cảm thấy khó chịu vì kì thi này có tới hai người xếp vị trí thứ nhất .
Thiên Vũ nghe vậy ánh mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp nhưng có lẽ thấy được vẻ mặt không có gì khác thường của tôi thì ánh mắt ấy lại biến mất. Quả thực tôi không thích nghe những chuyện có liên quan đến anh nhưng nếu mọi người vẫn nhắc tới thì trong lòng cũng không còn cảm thấy khó chịu hay bài xích gì cả. Tuy nhiên Thùy Anh nói đúng. Quả thực tôi đang rất hồi hộp, nhưng không phải vì sắp phải lên lễ đài nhận phần thưởng dưới hàng nghìn con mắt của sinh viên trong trường mà hồi hộp vì tôi muốn biết đêm nay đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Hôm nay con bạn chí cốt của tôi thật lộng lẫy xinh đẹp trong chiếc đầm đỏ rực đính những hạt cườm lấp lánh. Mái tóc dài ngang lưng được uốn nhẹ phần đuôi cùng với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ đã làm cho vẻ đẹp vốn đã hơn người của nó càng trở nên cuốn hút mị hoặc hơn. Còn tôi thì thật đơn giản trong chiếc đầm màu tím nhạt chít eo, chiếc đầm không tay được thiết kế theo kiểu chui đầu. Qua sự giúp đỡ hết sức nhiệt tình của mẹ và cũng theo như mẹ hay nói thì một lần nữa… vịt con xấu xí biến thành thiên nga. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng tóc mình đã dài qua vai rồi. Mẹ giúp tôi bới lên cao để lộ cái cổ thon dài trắng trẻo, cái cổ kiêu ba ngấn mà tôi luôn tự hào. Còn hai người đàn ông kia ai cũng anh tuấn phi phàm và mặc tây trang thẳng thớm. Thiên Vũ trung thành với màu trắng thanh bạch, trang nhã. Cả người anh vừa toát lên khí chất của quý tộc vương giả, vừa có chút không giống người phàm. Về phía bác sĩ Tô lại mang một màu sắc hoàn toàn trái ngược. Cặp kính gọng vàng làm cho anh trở nên mười phần tri thức nhưng lại vạn phần thành thục và chững chạc.