CHƯƠNG 38
Tôi cười mờ ám: “Bác sĩ Tô, hôm nay anh là người hộ tống của Tiểu Anh sao?”
Gương mặt anh chàng bác sĩ rõ ràng ửng lên một tầng hồng rất chi là khả nghi, lúng ta lúng túng không nói nên lời. Chao ôi! Một chàng trai dễ thương thế này mà con bé Thùy Anh kia nỡ lòng nào giăng bẫy người ta để người ta sa chân vào lưới tình không còn đường quay lại.
Đột nhiên Thùy Anh nhéo vào hông tôi một cái rõ đau, cái mặt nó hằm hằm: “Mày có nhanh lên không cứ lề mà lề mà là trễ bây giờ.”
Tôi hậm hực xoa hông. Hừ, cái vẻ mặt của nó không phải thẹn quá hóa giận thì là cái gì? Sau đó một nhóm bốn người liền khởi hành. Vừa ra tới cửa, một chiếc áo khoác mỏng phủ lên vai tôi.
“Nhiệt độ bên ngoài vẫn còn lạnh lắm. Mặc vào không lại cảm.”
Hắc hắc, nếu Thiên Vũ không phải là anh trai tôi thì tôi nghĩ mình nhất định sẽ mặt dày theo đuổi anh, bám dính lấy anh không rời.
Bữa tiệc được tổ chức tại sân vận động vô cùng rộng lớn của trường. Cái sân này vốn dĩ luôn là nỗi căm thù của đại đa số sinh viên chúng tôi nay lại được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy khiến tất cả bất mãn trong vòng một năm nay bởi các bài kiểm tra chạy 800m và 1500m hay chống đẩy 100 cái,… đều tan biến hết. Nghe nói nguồn tài trợ chính của buổi tiệc tất niên này là do tập đoàn Dương Phong và Hạ thị đảm nhận. Mà với sự hợp tác của hai tập đoàn lớn nhất nhì đất nước này thì bữa tiệc hằng năm vốn luôn xa hoa nay lại càng trở nên xa hoa, sang trọng hơn.
“Oa! Tiệc tất niên năm nay hoành tráng quá đi. Mọi người nhìn kìa!” Thùy Anh xuýt xoa chỉ tay về phía cái sân khấu được dựng lên ở giữa sân. Thảm đỏ được trải trên từng bậc thang trải dài ra bốn phía hướng tới bốn cánh cổng ra vào được công phu tạo dựng.
Sinh viên trong trường gần như 100% tới tham gia. Nữ sinh con nhà giàu yểu điệu quyến rũ, lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội đắt tiền sang trọng. Còn nam sinh ăn vận chỉn chu khác hẳn với những bộ dạng cà lơ cà phất có phần nhếch nhác thường ngày. Trông người nào người nấy đều hết sức lịch lãm cùng đứng đắn. Khách được mời đến cũng khá đông, hầu hết đều là những người có vị trí quan trọng trong lĩnh vực chính trị hoặc kinh tế hay quân sự. Ai, càng nghĩ tôi càng cảm thấy không khí này mang chút giả tạo! Các vị khách mời kia đều là những quan chức cao cấp hay tổng giám đốc này tổng giám đốc nọ, cũng có cả từ thượng tá đến thượng tướng. Họ làm việc trong những lĩnh vực hoàn toàn trái ngược nhau từ thương nhân đến sĩ quan, muốn tránh nhau còn không kịp vậy mà tại đây lại có thể tay bắt mặt mừng, nói chuyện vui vẻ như những người bạn lâu năm.
Sau khi bị ông anh trai càm ràm dặn dò đủ thứ trước khi chúng tôi hòa nhập vào đám đông còn anh tiến tới khu vực dành cho khách mời danh dự, tôi ngồi xuống cái ghế đá than thở: “Tiểu Anh, cổ chân tao gãy mất thôi. Cái đôi giày mười phân này quả thật là ác mộng của thiếu nữ mà.”
“Chỉ là ác mộng của riêng mày thôi. Mày nhìn bọn con gái ở nơi này có mấy đứa là không đi giày cao gót chứ? Mười phân á? Để ý gì.” Thùy Anh xì mũi tỏ vẻ khinh thường: “Lần nào mày cũng như vậy, cứ mỗi lần trường tổ chức sự kiện là y như rằng còn chưa bắt đầu đã muốn đi đổi giày. Trời ơi! sao tao lại có thể làm bạn với một đứa con gái quê mùa như mày hả?”
Tôi nhăn mặt: “Mày không phải là không biết tao mới bị thương khớp cổ chân nha. Vừa mới lành lại mà đi đôi giày cao như vậy…”
Nó ngán ngẩm: “Được rồi được rồi, mày giống ai mà lải nhải quá thế hả? Đi đổi lại là được chứ gì? Nhưng là đi đâu đổi bây giờ?”
Ơ, nó có nhầm không đấy? Rốt cuộc đứa nào mới là đứa hay lải nhải chứ? Mà thôi, giờ không phải lúc để nói tới cái vấn đề thiếu dinh dưỡng này, việc thay giày quan trọng hơn.
Tôi nói: “Ở trong tủ đồ cá nhân của tao có đôi giày đế bệt. Hì hì, sáng nay đi học tao cố tình mang theo vì biết tối nay nhất định sẽ dùng đến.”
“Tao thực sự rất muốn bổ đôi đầu mày ra xem rốt cuộc trong đầu của mày có chứa những cái gì.” Vừa đi Thùy Anh vừa không tiếc lời… sỉ nhục bộ não thần đồng của tôi: “Giờ cái tủ đồ cá nhân của mày còn an toàn lắm hay sao mà cái gì cũng cho vào đó hết vậy? Ai biết chừng lại vẫn còn những kẻ nhiều chuyện ve vãn quanh đây.”
“Phủi phui cái mồm mày toàn ăn nói bậy bạ. Tao đã đổi chìa khóa rồi, yên tâm đi.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Rồi hai đứa cứ như vậy chạnh chọe mãi cho đến lúc tôi lấy được đôi giày từ trong tủ ra.
“Mày nhanh nhanh lên hộ tao cái, người gì đâu mà như ốc sên. Sắp đến giờ trao thưởng rồi đấy.”
Tôi vừa bận tháo giày cao gót vừa cười nói: “Sao mày còn cuống quýt hơn cả tao vậy? Dù sao đó cũng chỉ là một… á!”
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại. Cảm giác đau đớn lan tỏa dưới lòng bàn chân khiến trán tôi toát ra từng tầng mồ hôi lạnh. Đau đến mặt mũi trắng bệch.
Thùy Anh hốt hoảng: “Tiểu Lâm, làm sao vậy?”
Tôi rút chân ra khỏi chiếc giày bệt vừa thay vào, đập vào mắt hai đứa là một màu đỏ tươi. Chiếc giày trắng xinh đẹp kia cũng như vậy bị loang lổ một phần.
Tôi cố nén đau, mím chặt đôi môi đã không chút huyết sắc, tay cũng nhanh chóng luồn vào chiếc giày kia và lôi ra vài cây đinh nhọn hoắt.
Thùy Anh ngồi phịch xuống sàn nhà: “Trời ơi!”
Chỉ hai phút sau khi Thùy Anh gọi điện thoại, Thiên Vũ và bác sĩ Tô đã có mặt tại phòng để đồ. Vị bác sĩ hay thẹn thùng kia đối với công việc lại hết sức nghiêm túc. Anh ta xử lí vết thương dưới lòng bàn chân trái của tôi một cách chuyên nghiệp và còn giúp tôi băng bó. Tôi nhìn bác sĩ Tô một chút rồi lại nhìn Thùy Anh sau đó chìm vào suy tư của riêng mình. Con bạn thân của tôi cuối cùng sau bao ngày gào thét vì không có tình yêu cuối cùng cũng đã tìm được một đối tượng tốt. Những cử chỉ quan tâm của anh ta dành cho nó nào có thể qua được mắt tôi? Chỉ cần như thế thôi là tôi đã biết anh chàng họ Tô này trân trọng, nâng niu nó đến nhường nào.
“Này, mày có sao không vậy?” Thùy Anh huơ huơ tay trước mặt tôi… gọi hồn.
Tôi giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, giơ cái chân gà được quấn, nhầm, được băng bó tỉ mỉ lên cho nó xem: “Đau.”
Thiên Vũ nổi giận đùng đùng: “Tiểu Lâm, lại chuyện gì nữa đây? Lời hứa mà em đã hứa với bố mẹ và anh xem ra không thể nào thực hiện được. Chính là ngay từ lần đầu tiên bị người ta khi dễ em không hề nói ra với người trong nhà nên chúng càng ngày càng lấn tới, cho rằng em là một đứa con gái nhu nhược dễ bắt nạt.” Anh bế thốc tôi lên một mực muốn đưa tôi quay trở lại bữa tiệc: “Anh phải nói với bố, chuyện này không thể kết thúc ở đây được.”
Tôi vùng vẫy: “Anh, thả em xuống. Có gì thì để về đến nhà rồi nói, anh đừng gọi bố đến đây.”
“Bố đang ở đây.” Anh đáp. Gương mặt toát lên vẻ cương nghị và cứng rắn, bước chân cũng không vì sự vùng vẫy của tôi mà chậm lại.
“Bố, bố ở đây sao?”
“Phải, ông là đại diện do Dương Phong cử đến.”
Tôi thôi giãy giụa mà nằm yên trong lòng anh. Vừa quay lại đó chúng tôi liền nhận được vô số ánh mắt ngạc nhiên. Bố tôi cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn chúng tôi rồi ngay sau đó chuyển sang hốt hoảng khi ông thấy bàn chân của tôi bị băng bó giống như một bánh bao.
Bước chân ông gấp gáp, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng: “Tiểu Lâm, con bị làm sao?”
Tôi im lặng không nói, cố vùi mặt vào trong lòng Thiên Vũ mà không dám đối mặt với ánh mắt quá mức quan tâm của bố. Tôi thế nhưng đã hứa với ông rằng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nữa vậy mà…
Thùy Anh có lẽ cũng đang rất tức giận. Nó đi đến bên cạnh chúng tôi, kể lại cho bố tôi toàn bộ sự việc đã xảy ra. Tất cả mọi người ở đó nghe xong đều “Ồ” lên sợ hãi.
Sắc mặt bố tôi xuống thấp đến cực điểm đối với thầy hiệu trưởng đang đứng ngay bên cạnh dùng giọng điệu lạnh lùng chất vấn: “Thầy hiệu trưởng, tôi cần một lời giải thích rõ ràng và một sự công bằng tuyệt đối. Một ngôi trường danh tiếng bậc nhất lại có thể để xảy ra những việc này? Mà đây không phải là lần đầu. Ngài có biết chỉ trong vòng một tháng mà đứa con gái này của tôi đã gặp biết bao nhiêu chuyện hay không?”
Trong khi thầy hiệu trưởng chỉ biết ấp úng: “Tôi… tôi…” thì bố tôi lại nói: “Ngoài con gái tôi ra không biết ngôi trường này còn tồn tại biết bao nhiêu cái oan trái nữa hay không? Các người làm người làm phụ huynh như tôi đây vô cùng thất vọng.”
Cuối cùng giám đốc của trường, ông Lý Nhất Nam cũng chính là bác ruột của Lục Chấn Phong phải lên tiếng: “Giám đốc Hoàng, trước hết mong anh bớt nóng giận. Về phần em Tiểu Lâm là do nhà trường còn nhiều thiếu sót, chúng tôi nhất định sẽ điều tra và làm rõ sự việc và cho anh một đáp án công bằng.”
Giọng bố tôi vẫn lạnh băng: “Tốt nhất là như vậy.”
Nhưng tai họa này còn chưa qua thì tai họa khác lại ập đến. Chẳng biết từ đâu đột nhiên xông ra một nữ sinh mặt mày ngoa ngoắt, cặp mắt thì trừng lớn như hai miệng hố bom: “Hoàng Thùy Lâm, cái thói ăn cắp của người khác đến bao giờ cô mới sửa được?”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô nói vậy là có ý gì?”