CHƯƠNG 42
Chát!
Tôi vung tay tát cho cô ta một cái. Nụ cười trên môi tắt dần cho đến khi lộ ra gương mặt lạnh tanh: “Cô nghĩ rằng tôi không phản kháng lại là vì sợ cô? Con hổ đang ngủ không dương oai lại tưởng mèo mờ à? Nhân phẩm của tôi không phải thứ để cho loại người như cô muốn sỉ nhục thì sỉ nhục, nể mặt anh ta nên tôi đã nhẫn nhịn nhưng giờ thì không còn cái mùa xuân ấy đâu. Động vào tôi sẽ phải trả giá đắt.”
Nói xong tôi cao cao tại thượng mà xoay người rời đi, vừa tới chỗ bố và anh trai tôi hướng giám đốc Lý Nhất Nam và thầy hiệu trưởng: “Sự việc đã sáng tỏ, em mong hai người có thể đưa ra một hình thức kỉ luật xứng đáng.”
Tất nhiên họ gật đầu.
Vừa ra đến nơi đỗ xe tôi thành thành thật thật nhìn gương mặt sớm đã đen lại vì tức giận của bố mà nói: “Bố, con muốn đi với anh hai.”
Hai người thoáng ngẩn người vì câu nói không đầu không cuối của tôi, tôi lại nói: “Con muốn cùng anh đi du học.”
Nghe vậy, tức giận của bố dường như vơi đi một nửa. Ông thở dài: “Ừ, đi đi, đi du học cũng tốt. Ngày mai bố sẽ đến trường làm thủ tục giúp con.”
Cả ba đều không nhắc đến chuyện trong bữa tiệc nữa. Chúng tôi ra về trong khi bữa tiệc vẫn đang tiếp tục. Nhưng còn chưa lên xe tiếng nói của một người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến chúng tôi quay lại: “Bác trai, anh họ, hai người có thể cho cháu nói chuyện với Tiểu Lâm một chút được hay không?”
Bố tôi im lặng nhìn anh không nói, trong mắt ông không hiểu là đang diễn ra thứ cảm xúc gì.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu nên đi đi đừng làm phiền con bé nữa. Những gì ‘người của cậu’ đã làm đối với em gái tôi còn chưa đủ hay sao?” Ba chữ “người của cậu” Thiên Vũ đặc biệt nhấn mạnh, trong giọng nói xen lẫn chút thái độ mỉa mai.
Người anh khẽ cứng lại, trong mắt anh hằn lên tia máu, ánh mắt khổ sở đau thương. Anh lặng lẽ quay lưng bước đi.
“Chờ chút!” Không hiểu sao nhìn bóng lưng anh lồng ngực tôi rất khó chịu, cả khoang phổi giống như đầy hơi thôi thúc tôi phải bật ra tiếng gọi ấy.
Anh nhìn tôi, bố và Thiên Vũ cùng nhìn về tôi. Tôi thở hắt ra một hơi: “Được rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó rồi nói.”
Bố tôi nói: “Cậu nhớ đưa Tiểu Lâm về nhà sớm.”
Chờ đến khi hai chiếc xe hơi của họ rời đi, anh và tôi quay trở lại trong trường ngồi bên đầm sen, nơi mà bọn sinh viên chúng tôi vẫn luôn gọi đó là Đầm Tình Nhân, để tìm chút yên tĩnh. Gọi là Đầm Tình Nhân bởi nơi đây vào buổi tối xung quanh đều được thắp đèn màu sáng rực rỡ, ở giữa còn có một đài phun nước, nước phản chiếu ánh đèn biến thành những sợi kim tuyến lóng lánh nhiều màu sắc, tạo nên một không gian lãng mạn kỳ ảo vì thế nghiễm nhiên trở thành nơi hẹn hò lý tưởng của đám sinh viên trong trường. Tầm này là thời gian có nhiều cặp đôi nhất nhưng hôm nay lại vắng teo, họ còn bận tham gia tiệc tất niên mà.
Gió hiu hiu thổi, tiếng nước chảy róc rách. Hai đứa ngồi im lặng không nói câu gì, nhưng sự im lặng ấy cũng không kéo dài quá lâu.
Anh nói: “Em đã có thể tin những lời anh nói ngày đó chưa?”
Tôi mỉm cười gật đầu. Sự thật đã rành rành ngay trước mắt, tôi đâu thể cứ mãi ương ngạnh bướng bỉnh mà không tin.
Anh khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn tôi có chút chờ mong. Nhưng tôi đã rất mệt mỏi, những dấu chân kia sớm đã bị bao cát xóa mờ khiến tôi không thể tìm được đường về nữa.
Nhẹ nhàng lắc đầu, tôi nở một nụ cười nhạt mà tôi cũng không rõ mình là đang cười hay không nữa: “Không giữ vững niềm tin với anh là em sai nhưng anh cũng có lỗi bởi anh đến với em bắt đầu bằng sự lừa dối. Bất quá, lúc này đây đối với với em, tức giận hay oán trách anh một chút cũng đã không còn nữa.” Tôi nhắm mắt lại để sắp xếp những suy nghĩ trong đầu rồi thở dài: “Quên đi tình cảm của mình dành cho anh với em quả thực là điều vô cùng khó khăn. Anh biết không, đôi lúc em tự cho rằng mình đã không còn cảm giác gì đối với anh, có thể coi anh như một người bạn bình thường hay thậm chí chỉ là một người dưng qua đường… Nhưng là em đã lầm tưởng. Bởi khi đứng trước mặt anh, trái tim em vẫn đập loạn nhịp, mặt em cũng sẽ không tự chủ được mà nóng lên. Tình cảm của em cho đến nay vẫn không hề thay đổi thậm chí nó vẫn đang tích tụ từng ngày, từng ngày lớn lên.”
Không để cho anh nói, tay tôi vuốt ve mấy ngọn cỏ: “Nhưng em cảm thấy yêu anh rất mệt mỏi, cả thân xác và tâm hồn đều rã rời. Em nghĩ mình không còn đủ sức để chống đỡ và che chở bảo vệ cho tình yêu này…”
Phong cắt ngang lời tôi, anh giữ tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Em nói gì vậy? Còn yêu thì tại sao lại phải buông tay? Tiểu Lâm, anh thực sự xin lỗi em vì những chuyện đã xảy ra nhưng anh không muốn làm một người bạn của em càng không muốn trở thành người dưng với em. Em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp tất cả có được hay không? Nếu em mệt mỏi thì một mình anh, một mình anh sẽ dùng hết sức để bảo vệ tình yêu của chúng ta. Được không?” Giọng anh như van cầu lại có chút gì đó giống như mệnh lệnh. Hai tay anh giữ quá chặt khiến vai tôi đau đớn.
Tôi cố hết sức gạt tay anh ra, ôm lấy gương mặt anh, cho anh thấy được sự khẩn cầu trong đôi mắt của tôi: “Em rất mệt mỏi anh có thấy hay không? Cái em cần bây giờ chính là thời gian. Em đi du học, rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt nhất cho cả hai ta. Thời gian bốn năm đủ để em suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ và về đoạn tình cảm của chúng ta.”
Phong chăm chú nhìn tôi. Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi tôi tưởng như người mình tê cứng lại vì ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, anh đột nhiên cúi xuống. Bốn cánh môi chạm nhau. Không còn là nụ hôn nhẹ nhàng như hình phạt hôm nào mà là một nụ hôn sâu thật sâu, cái lưỡi của anh cạy mở hàm răng và khuấy đảo khoang miệng nhỏ bé của tôi... Anh khiến tôi kinh ngạc không nói nên lời, cứ thụ động tiếp nhận nụ hôn của anh như vậy mãi cho đến khi cả hai đều sắp ngạt thở vì thiếu oxy anh mới lưu luyến dời đôi môi của mình đi. Tôi ngơ ngác thêm mấy giây rồi giật mình hoàn hồn hít thở không khí liên tục.
“Được. Anh cho em bốn năm. Đúng ngày này bốn năm sau nếu em không xuất hiện trước mặt anh thì anh liền sang Anh quốc trói em trở về. Em nghĩ cũng đừng nghĩ rằng có thể trốn tới một đất nước khác vì cho dù phải lật tung cả thế giới này anh cũng sẽ tìm ra em.” Anh bá đạo nói, trong lời nói hoàn toàn không tìm ra chút giễu cợt nào.
Sau khi đưa tôi trở về nhà anh liền rời đi ngay tức khắc. Thời gian một tuần sau đó trôi qua rất nhanh chóng, mọi thủ tục ở trường tôi cũng đã làm xong, nhưng suốt một tuần tôi cũng không gặp lại anh. Cao Tuệ Linh đã bị nhà trường đuổi học và cuốn gói trở về Thụy Sĩ, dường như sau khi chịu đả kích lớn như vậy cô ta cũng đã hiểu chuyện hơn đôi chút. Ai, mọi chuyện xảy ra nhanh mà đi cũng nhanh khiến con người ta không thể nào thích ứng nổi trong một chốc một lát.
Buổi học cuối cùng, tôi chào tạm biệt cả lớp. Bọn con gái nước mắt như mưa ôm chầm lấy tôi nói tôi đừng đi, đám con trai thường ngày vô tâm vô phế có chút tưng tửng bây giờ mặt mũi ỉu xìu giống như đưa đám. Khiếp, chúng nó làm như cả cuộc đời này sẽ không bao giờ còn gặp lại tôi nữa vậy! Tôi có bỏ xứ mà đi luôn đâu. Dù sau này tốt nghiệp mỗi đứa một phương nhưng đất nước này nhỏ và trái đất này tròn như vậy. Lo gì…
Ngày lên máy bay mẹ vừa lau nước mắt vừa dặn dò hai anh em chúng tôi đủ điều từ việc chăm sóc lẫn nhau, học tập, làm việc thật tốt,… đến cả việc nhớ đánh răng hai lần mỗi ngày khiến cả hai anh em tôi hắc tuyến đầy mặt. Bố tôi đứng im lặng không nói gì chỉ vỗ vỗ lưng mẹ. Nhưng cặp mắt đỏ hằn lên tia máu của ông đã nói lên tất cả.
Cho tới khi có tiếng phát thanh của sân bay ba mẹ tôi mới xoay người trở về. Nhìn theo bóng lưng họ mà tôi chỉ muốn mặc kệ tất cả lao về phía họ nhưng Thiên Vũ giữ tôi lại, dịu dàng lau nước mắt cho tôi và dỗ: “Ngoan, đừng khóc. Bốn năm trôi qua nhanh lắm!”
Vì thế tôi mới bình tâm lại và theo anh lên máy bay.