NGOẠI TRUYỆN 1: TAI NẠN GIAO THÔNG
Tiểu Lâm ngồi bên bàn trà đọc sách, tận hưởng không khí trong lành trong ngày Chủ nhật đầu tiên bên gia đình từ khi về nước. Mẹ Hoàng vui vẻ cùng chị Phương vui vẻ chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bố Hoàng ngồi đọc báo sáng bên cạnh Tiểu Lâm. Còn anh trai Thiên Vũ đang lảo đảo từ trên lầu bước xuống.
“Sâu ca ca, chào buổi sáng.” Tiểu Lâm ngước lên, khẽ nhếch miệng cười đểu.
“Nhóc con, anh đánh cho bây giờ.” Thiên Vũ giơ móng vuốt giả bộ như sắp lao tới chỗ Tiểu Lâm.
Mà bạn nhỏ Tiểu Lâm vẫn không có tư tưởng giác ngộ, còn cười trêu ngươi: “Ai dô, em nói này anh trai yêu quái. Từ ngày em về nước đến giờ anh liền ở lì đây không về nhà họ Tôn là sao?”
“Sao nào? Cô em có ý kiến gì à? Anh cứ thích ở đây đấy.”
Hai người còn đang hăng say châm chích nhau thì chuông cổng đột nhiên vang lên inh ỏi gấp gáp.
“Mới sáng ra mà ai đã tới vậy?” Chị Phương vừa nói vừa đi ra mở cổng.
Một cái bóng chạy vụt vào, thoáng cái hai bàn tay Tiểu Lâm đã bị người ta cầm chặt.
“Ơ bác?” Bạn nhỏ Tiểu Lâm líu lưỡi.
“Chị? Có chuyện gì mà chị vội vàng vậy?” Mẹ Hoàng từ trong bếp đi ra thấy người chị kết nghĩa của mình thì không khỏi ngạc nhiên.
“Cô?” Thiên Vũ cũng ngạc nhiên không kém.
Chỉ thấy phu nhân xinh đẹp kia nước mắt lưng tròng, quyết nắm chặt bàn tay bé nhỏ của bạn nhỏ nào đó không buông.
“Tiểu Lâm… hức… cháu nhất định… nhất định phải giúp bác. Hu hu… Tiểu Phong… Tiểu Phong nó…”
“Anh ấy làm sao ạ?” Cô nghe mà thấy lo sợ, trong lòng chẳng hiểu sao “bộp” một tiếng. Phải, vị phu nhân kia không ai khác chính là mẹ của chủ tịch tập đoàn Dương Phong. Bà khóc nức nở không nói thành lời.
Bố Hoàng sớm đã bỏ tờ báo qua một bên, nhẹ giọng khuyên bảo: “Có chuyện gì chị Lục cứ ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Và sau khi nghe chưa hết câu chuyện bạn nhỏ Tiểu Lâm đã một đường phi thẳng tới bệnh viện, không cần biết việc hiện tại trên người vẫn đang “treo” đồ ngủ cùng dép đi trong nhà.
Hỏi được số phòng bệnh từ mấy cô y tá nhiều chuyện, Tiểu Lâm kích động leo cầu thang bộ lên tầng năm mà quên mất công dụng của thang máy. Thế mới nói, người vội vàng quá đều sẽ biến thành kẻ ngốc mà. Cô đã bị vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng của Lục Chấn Phong làm cho loạn cả đầu óc rồi, gương mặt sớm đã tèm lem nước mắt. Khi nhìn thấy ba chữ “Phòng cấp cứu” trên tấm biển trước cửa phòng cô lảo đảo ngã quỵ. Anh đã ở trong đó bao lâu rồi? Vì quá đau lòng cùng lo lắng nên Tiểu Lâm không hề nhận ra một sự khác thường: ngoài cô ra, ở đây không có người nào khác nữa kể cả vị phu nhân họ Lục mới vừa rồi khóc như mưa ở nhà cô cũng không thấy đến.
Đợi mãi đến khi cả người cô sắp cứng đờ lại thì cái đèn màu đỏ cuối cùng cũng tắt. Một đám y tá cùng bác sĩ đẩy chiếc giường bệnh của anh ra ngoài để chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Cô lặng lẽ đi theo rồi muốn vào trong phòng nhưng lại bị hai cô y tá giữ lại: “Cô à, cô không thể vào bây giờ. Bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuật vẫn còn cần phải quan sát, sau mười hai giờ nữa nếu có chuyển biến tốt thì mới vào thăm được.”
“Tôi mặc kệ, các người tránh ra! Dù thế nào tôi cũng phải vào thăm anh ấy.”
Không biết lấy sức lực từ đâu ra mà cô đẩy hai y tá kia ngã chỏng gọng ra đất rồi lao vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ấy thế mà mấy vị bác sĩ kia thấy vậy lại không có phản ứng gì chỉ là nói với cô một số chuyện rồi lục tục kéo nhau ra khỏi phòng bệnh, trên môi còn lơ đãng vẽ ra nụ cười khổ.
Nhưng Tiểu Lâm đâu còn tâm trí nào để quan tâm đến bọn họ. Cả cái mùi thuốc sát trùng gay mũi mà cô luôn ghét cay ghét đắng giờ cũng chẳng thể làm cô phân tâm. Trên giường bệnh, Phong của cô yếu ớt nằm đó, cả đầu đều quấn băng, gương mặt cùng cánh môi nhợt nhạt, hô hấp cũng phải dựa vào máy thở. Còn đâu người đàn ông mạnh mẽ? Còn đâu cái khí chất vương giả?
Tiểu Lâm nắm chặt tay anh, nước mắt nóng hổi rơi từng giọt xuống mu bàn tay của anh. Cô nói bằng giọng khản đặc, bằng một nỗi đau đớn thống khổ: “Tại sao lại trở thành như thế này? Ngày hôm qua vẫn còn vui vẻ không phải sao?”
“Bác sĩ nói nếu trong vòng mười hai giờ đồng hồ nữa mà anh không tỉnh lại thì… khả năng tỉnh lại của anh…” Nói đến đây cô liền bật ra những tiếng khóc nức nở.
Rồi cô đột nhiên trở nên rất kích động, cô túm lấy hai vai anh lắc mạnh: “Lục Chấn Phong, anh mau tỉnh lại cho em, đừng như vậy nữa có được hay không? Anh nói anh yêu em, sẽ bảo vệ em mà giờ lại nằm thế này, vậy mà được à? Còn nói sẽ không bao giờ cho phép người nào làm em bị tổn thương, giờ thì không phải chính anh là người đã tổn thương em sâu sắc nhất hay sao?”
Kích động một hồi, cô ngồi xụi lơ bên cạnh giường bệnh, nước mắt lại tí tách rơi: “Lẽ ra lúc anh cầu hôn em không nên từ chối, nếu bây giờ anh tỉnh lại… chỉ cần anh tỉnh lại thì cho dù phải nói một trăm lần câu “Em đồng ý” em cũng chấp nhận… hu hu…”
“Em nói thật sao?”
“Thật, em thề đó.” Vừa khóc cô vừa trả lời theo bản năng.
Sau đó như ngộ ra có gì đó không đúng vội ngẩng đầu lên, cái người “có khả năng sống đời thực vật” đang nhìn cô mỉm cười hạnh phúc: “Là em nói đó nha, anh sẽ giúp em hiện thực hóa nó.”
Vừa nói Lục Chấn Phong vừa dang rộng tay ôm cô gái vẫn còn đang hóa đá vào trong ngực rồi rất tự nhiên luồn chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào ngón tay áp út của cô. Bạc môi khẽ gọi: “Bà xã của anh.”
Mà bạn nhỏ Tiểu Lâm đáng thương đến lúc này mới trở về từ trong cơn mê, tinh thần giác ngộ cũng đột nhiên tăng cao: bẫy, cô bị gài bẫy.
Cô tức giận rống lên: “Anh dám gạt em. Em không thề nữa, dù sao cũng chẳng có bằng chứng, lời nói gió bay ai làm gì được.”
“Em không thể nuốt lời như thế!” Giọng anh cao lên.
Cô cười lưu manh: “Em thích thế đấy, sao nào?”
“Em…” Chân mày anh nhíu lại, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười còn lưu manh hơn cô: “Em nhất định phải kết hôn với anh vì anh không những có bằng chứng mà còn có cả nhân chứng nữa kìa.”
Anh vừa nói xong ngay tức thì cửa phòng bệnh mở toang, tất cả mọi người: bố mẹ cô, anh trai cô và cả bố mẹ anh, bố mẹ nuôi của anh trai đều có mặt. Trên mặt họ đều là nụ cười rạng rỡ vui vẻ, nhưng ở trong mắt Tiểu Lâm thì lại giống như họ đang cười trên nỗi đau khổ của người khác là cô đây. Nhìn họ không giống như là vừa mới biết chuyện Lục Chấn Phong giả tai nạn. Đặc biệt là Lục phu nhân, người mà mới lúc sáng chạy tới nhà cô khóc lóc thảm thiết, bây giờ một chút dấu vết của sự đau thương cũng không còn. Khoa trương hơn nữa, trên tay anh trai Tôn Thiên Vũ của cô là cái điện thoại di động đang phát đi phát lại cái đoạn cô hứa sẽ kết hôn với Lục Chấn Phong.
Cô run rẩy chỉ tay ra phía cửa rồi lại chỉ vào Lục Chấn Phong: “Mọi người… mọi người cấu kết với anh ấy gài bẫy con…”
Sau đó cô “ô ô” khóc: “Ô ô… Lục Chấn Phong cái tên đáng ghét này… sao anh dám gạt em? Có biết em đã lo lắng cho anh đến thế nào không? Ô.. ô… anh là tên khốn, là tên biến thái nhất…” Vừa khóc cô vừa vung nắm đấm loạn xạ trong ngực anh, nhưng anh căn bản không thấy đau chút nào mà lại ôm lấy cô giúp cô vuốt lưng rồi lại nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống giọng nói ôn nhu của anh: “Ngoan, anh là thằng khốn, là tên biến thái yêu em nhất trên đời nên em đừng khóc nữa.”
Và thế là bạn nhỏ Tiểu Lâm của chúng ta cứ như vậy… nhảy thẳng vào nấm mồ hôn nhân.