NGOẠI TRUYỆN 2: TRANH GIÀNH
Lục Chấn Phong từ thư phòng đi ra, nhìn đồng hồ cũng đã là hơn 10 giờ đêm lại thấy vợ mình đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách xem ti vi. Anh bước tới tắt ti vi và đứng chắn trước mặt cô và chằm chằm nhìn cô.
Tiểu Lâm đẩy anh ra, càu nhàu: “Anh làm cái gì vậy? Tránh ra cho em xem phim.”
“Vợ à, muộn rồi đi ngủ thôi.”
“Ngày mai là Chủ Nhật được nghỉ mà, thức muộn một chút cũng đâu có sao.” Cô nhỏ giọng làu bàu không thấy được một tia gian xảo thoáng qua trong mắt ai kia.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô mát xa gáy: “À, vậy anh cũng chưa buồn ngủ lắm. Hay là vợ chồng mình làm chuyện gì đó có ích một chút đi!”
“Chuyện gì?”
Cô vừa hỏi xong, ngay tức thì anh bế bổng cô lên làm cô hết hồn: “Anh muốn làm gì? Mau thả em xuống. Con mà thấy thì sẽ không hay đâu.”
Phong cười tà tà: “Thằng nhóc ngủ rồi sẽ không thức dậy được đâu. Dù sao mai cũng là ngày nghỉ chi bằng vợ chồng mình vào phòng vận động chân tay một chút.”
“Không, em không muốn.” Cô đỏ mặt không ngừng giãy giụa. Làm sao mà cô lại không hiểu ý nghĩa của cái từ “vận động” này cơ chứ? Chẳng phải con trai cưng Lục Nam Quân của cô chính là minh chứng tốt nhất của những lần vận động chân tay giữa hai vợ chồng hay sao?
Mà sự vùng vẫy của cô lại càng khiến cho ánh mắt người đàn ông trở nên đục ngầu, dường như đối với cô vợ này anh không thể nào khống chế nổi bản thân.
Một giây trước khi cuộc “vận động” có thể sẽ diễn ra ngay trong phòng khách, một giọng nói non nớt mếu máo vang lên: “Mẹ ơi! Con gặp ác mộng, rất đáng sợ.”
Tiểu Lâm nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng tay chồng chạy đến bên con trai vẫn còn đang ngái ngủ mà không để ý đến chồng mình đang nghiến răng ken két: “Thằng quỷ nhỏ phá đám!”
“Con trai của mẹ mơ thấy ác mộng sao? Vậy đêm nay con ngủ với mẹ nhé!”
“Vâng ạ.” Lục Nam Quân vui sướng đồng ý, quay sang không ngừng chớp chớp mắt với bố đẹp trai của mình trưng ra cái bộ mặt ngây thơ tuyệt đối, hoàn toàn không thấy cái dáng vẻ mới gặp ác mộng. Mà trên tay cu cậu còn ôm cái gối ôm in hình siêu saya giống như là đã lên kế hoạch từ trước.
Lục Chấn Phong sớm đã biết thằng nhóc giở trò, nhiều lần anh đã đau đầu với cậu và tự hỏi không biết cậu giống ai mà mới bốn tuổi đã mưu mô như vậy (anh còn dám hỏi?)? Chỉ có bạn Tiểu Lâm ngây thơ là bị gạt, không biết rằng mình chính là mục tiêu mà hai bố con đang tranh giành. Đúng là tiểu bạch thỏ trong… ổ sói a.
“Không được. Vợ à, Tiểu Quân có phòng riêng mà, con là con trai em phải để cho con biết tự lập từ sớm chứ.” Con chó nâu thăng cấp thành sói Lục Chấn Phong đương nhiên không thể đồng ý việc con trai ngủ cùng với vợ.
“Nhưng mà…” Tiểu Lâm do dự.
Còn bạn nhỏ Tiểu Quân đứng bên cạnh mẹ, chu cái miệng nhỏ nhắn dễ thương lên: “Con mới chỉ có bốn tuổi thôi mẹ ơi!”
“Đúng, con còn bé như thế làm sao mà tự lập được?” Tiểu Lâm nghe con trai nói vậy thì tình mẹ thiêng liêng dâng lên ngùn ngụt.
Đối với cô vợ thần đồng ngốc nghếch của mình, Lục Chấn Phong đành bó tay: “Thôi được rồi. Chỉ hôm nay thôi đó.”
Nhưng bạn nhỏ Tiểu Quân thông minh, xinh trai, dễ thương của chúng ta lại nhì nhằng bám lấy váy mẹ, ủy khuất nói: “Không đâu, con muốn ngày nào cũng được ngủ với mẹ. Tiểu Linh Đan nhà mẹ Tiểu Anh, anh Tiểu Lôi nhà mẹ Tiểu Linh, còn có chị Miêu Miêu nhà bác Thiên Vũ nói họ đêm nào cũng được ngủ với mẹ, còn được mẹ hát ru và kể chuyện cổ tích cho nghe. Còn con thì cái gì cũng không có…”
Trên mặt cậu long lanh nước mắt khiến cho bạn nhỏ Tiểu Lâm tự trách dữ dội vì chưa chăm sóc tốt cho con trai. Cô ngồi xuống ôm con trai vào lòng, ngọt ngào dỗ: “Nín đi con. Từ hôm nay mẹ con mình liền ngủ cùng nhau, mẹ sẽ hát ru con, kể chuyện cổ tích cho con nghe có được hay không?”
“Dạ, được. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!” Tiểu Quân thích chí nịnh nọt thơm “chụt” vào má mẹ khiến cho Tiểu Lâm vui sướng không thôi.
Kẻ làm chồng, làm cha như Lục Chấn Phong cảm thấy vô cùng thất bại, lấy phải một cô vợ ngốc ấy thế lại sinh ra một thằng con mưu mô giảo hoạt. Đến lúc này anh đã vô cùng bức bối liền một tay xách Tiểu Quân đang bám dính ra khỏi người Tiểu Lâm. Anh nghiến răng nói: “Lục Nam Quân, con đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, được một tấc lại muốn lấn một tấc. Bố nói chỉ đêm nay thì chỉ đêm nay, có nghe hay không?”
“Hu hu mẹ ơi…”
“Lục Chấn Phong, anh mau thả con xuống đi, con ngủ với chúng ta thì có gì khó khăn chứ?” Tiểu Lâm xót con, chân mày nhíu lại bất mãn nói với anh.
Cô nào có hiểu cho nỗi lòng của người chồng như anh, đến ngay cả con trai cũng cảm nhận được mà sao cô… ngốc quá vậy? Anh không muốn chia sẻ vợ mình với bất kì người đàn ông nào khác kể cả con trai mình vì tương lai nó cũng sẽ trở thành đàn ông.
Giọng anh trầm mà lạnh lẽo: “Em còn bênh vực nó nữa anh lập tức kêu ba mẹ đến đón nó về ở với họ một tháng. Em cũng biết họ muốn ở cùng cháu nội như thế nào, anh đảm bảo họ sẽ không quản việc đêm tối mà tới đây ngay lập tức đâu.”
Nghe vậy, cả hai mẹ con đều nín bặt. Tiểu Lâm ánh mắt đáng thương nhìn chồng còn cậu bé Tiểu Quân thì bực mình chạy thoát khỏi kìm kẹp của bố.
Cậu quệt môi nói: “Được, đêm nay thì đêm nay.”
Sau đó liền ôm gối ngoáy mông đi vào phòng của bố mẹ nằm. Hừ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, để xem bố cậu làm thế nào để tranh mẹ với cậu?
Ấy thế mà ngày hôm sau cậu vẫn phải bịn rịn nước mắt ngắn nước mắt dài tới nhà ông bà nội trong vòng một tháng trước sự xót xa của mẹ và ánh mắt hả hê của bố. Cậu cay đắng rút ra một bài học: có thể tính kế với ai chứ với bố cậu thì… còn lâu mới có cửa thắng.
_TOÀN VĂN HOÀN_