CHƯƠNG 9
“Tuyến xe này dừng trước rạp chiếu phim. Tôi muốn vào xem phim.” Tôi khoanh tay ngồi giữa, thăm dò vẻ mặt của bọn họ.
“Ok.” Đồng thanh.
“Cô/Em muốn xem phim gì?” Đồng thanh tập hai.
“Ai cho anh/cậu nói theo tôi?” Đồng thanh tập ba.
“Cái đồ hồ ly.” Lục Chấn Phong vô cùng tức giận mắng thầy Vũ ngay trên xe.
Ông thầy cũng chẳng vừa, choạc lại luôn: “Đồ chó nâu.”
“Đồ hồ ly.”
“Chó nâu.”
“Hồ ly.”
“…”
Ôi trời ơi, lại bắt đầu nữa rồi, hai cái gã này cứ như nước với lửa, chỉ không cẩn thận một tí lại bùng lên dữ dội. Nhưng mà… càng lúc tôi càng muốn ngợi ca bản thân mình có sự quan sát thật nhạy bén, cái biệt danh mà tôi đặt cho họ chẳng phải cả hai đều công nhận? Hơ, căn bản là họ quá giống. Cũng thật may cuộc cãi vã chưa đến hồi cao trào, hai người này còn chưa nhảy lên đánh nhau thì xe dừng lại.
Tôi mau chóng đứng dậy đi xuống: “Xuống đi, đến rồi.”
Ba người, hai nam một nữ đi vào trong rạp chiếu phim ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Ai bảo hai cái tên đi cùng tôi lại soái như vậy chứ. Đừng, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt phun ra lửa, có phải tôi ham hố đi cùng thầy hồ ly và tên chó nâu này đâu, tại bị họ ép gián tiếp đấy chứ.
“Em muốn xem phim gì?” Thầy Vũ không biết uống lộn thuốc gì tự dưng lại hỏi han tôi rất ân cần, nhìn tôi trìu mến.
“Phim kinh dị a.” Tôi thản nhiên trả lời khiến hai người kia suýt phụt máu mồm. Nhưng tôi thích thế. Xem mấy phim như vậy nó mới kích thích thần kinh, máu mới dồn lên não mới thông minh được a.
“Tôi cùng cô đi mua vé.” Nói một câu, Lục Chấn Phong kéo tôi lôi đi xềnh xệch khiến tôi cảm thấy mình như trở thành thú nuôi của hắn.
Mà bởi hắn kéo tôi đi nhanh quá nên tôi cũng chỉ kịp nhờ thầy hồ ly mua đồ ăn cho cả ba người, vì thế mà đã không thể thấy được ánh mắt rất lạ lùng của thầy nhìn về phía tôi.
Cũng phải nói, cái tên Lục Chấn Phong này thật là dị, từ đầu đến cuối một câu cũng chẳng thèm thốt ra giờ lại lôi kéo tôi xềnh xệch, tôi từ bao giờ lại giống như thú cưng của hắn thế, đúng là điên nặng mà.
“Ê, anh thôi đi, kéo đủ chưa hả, anh cũng không cần phải bộc lộ niềm yêu thích sâu sắc đối với tôi như vậy đâu.” Tôi vung tay ra, đau xót nhìn cái dấu vết đỏ hồng đến đáng thương nơi cổ tay mình.
“Hừ, làm như tôi thiếu nợ anh không bằng.”
“Xin lỗi.” Hắn nhìn vào cổ tay tôi, không nóng không lạnh phun ra hai từ, quá tiết kiệm ngôn ngữ rồi.
Tôi cảm thấy lạ, thế nào mà người coi trời bằng vung coi thúng bằng nia như hắn lại hạ mình xin lỗi tôi, tôi khỉnh bỉ a, vụ ở trung tâm thương mại nếu hắn biết điều như thế này thì tốt rồi, tôi mới không có bị những trò hại người bại não của hắn làm cho khốn khổ.
Nhưng hắn lại giống như con sâu trong bụng tôi, quắc mắt lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, sai thì xin lỗi chứ sao, nếu lần trước không phải do cô vừa đi vừa trái quay phải quay thì chúng ta đâu có xô vào nhau. Đúng là đồ thích gây sự.”
Cái này… cái này hình như hắn nói đúng thì phải. Tại con nhỏ Thùy Anh hết…Tôi cười ha ha hai tiếng rồi giả bộ như không có gì đi đến quầy vé.
“Chị ơi, cho em ba vé phim này.” Tôi chỉ vào bộ phim kinh dị “Thứ Sáu ngày 13” mỉm cười tươi rói, phô ra hàm răng đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo Close up.
Chị bán vé nhìn tôi như nhìn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống và chỉ hơn mộ giây sau đó liền chuyển từ ánh mắt ngạc nhiên sang chán ghét. Ô hay chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi đã đắc tội với chị ta bao giờ nhỉ?
“Chị, lấy vé cho em đi.” Tôi đây không dư thời gian để ý đến ánh mắt zombie của chị ta đâu.
“Vé của bộ phim này vừa mới bán hết, cô có thể xem phim khác.”
Thái độ bán hàng của bà chị này không ngờ kém như vậy, hừ, trong trường hợp này nếu là nhân viên chuyên nghiệp ít nhất cũng đối với khách hàng phải nở nụ cười, vui vẻ giới thiệu cho họ những bộ phim ăn khách khác.
Tôi liếc mắt xem thường, nhàn nhạt đi ra không thèm chấp nhặt đôi co với một kẻ não phẳng.
“Phim ‘Thứ Sáu ngày 13’ không còn vé nữa sao?” Lục Chấn Phong ngó một cái, nở nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn được nữa.
“Dạ còn, anh muốn mấy vé?”
Oh my God! Thể loại gì thế này, mới một phút trước nói hết, giờ lại hỏi cần bao nhiêu vé.
Tôi cảm thấy khói đầu mình bốc lên nghi ngút, âm thanh của tôi gần như rống lên: “Này chị, chị trông mặt tôi dễ bắt nạt lắm hả? Rõ ràng tôi là người đến trước mà chị lại bán vé cho anh ta còn tôi thì không? Được rồi, tôi nhất định kêu quản lí của chị ra đây để hỏi cho ra lẽ, ở đâu lại có cái kiểu lựa chọn khách hàng như vậy.”
Thật bực mình hết sức, tôi đã nhẫn nhịn về thái độ không thân thiện của chị ta mà chị ta còn được đà làm tới.
Chị gái kia nghe tôi nói vậy mặt lập tức xanh như tàu lá, giọng nói lúng búng như ngậm hột thị: “Thành thật… thành thật xin lỗi quý khách. Tôi…”
Ấp úng một hồi chị ta phun ra một cái lý do khiến tôi suýt ngã ngửa: “Tại… chị cảm thấy ghen tị với gương mặt và dáng người của em, hơn nữa… anh ấy rất đẹp trai…”
Mặt chị bán vé đỏ bừng, có vẻ như, à không, phải là chắc chắn rất xấu hổ bởi nơi này là đâu cơ chứ, rạp chiếu phim ngày Chủ Nhật nhìn đâu cũng thấy toàn người với người. Nhưng mà cái tôi quan tâm lúc này không phải là việc chị ta xấu hổ hay không mà là… lại có thêm một người nữa ganh tị với vẻ đẹp của tôi, haiz, đã vậy tôi cũng không nên so đo với người ta làm gì.
“Thôi, chị cho em ba vé nhanh lên, nhìn mặt bạn trai em đang rất mất kiên nhẫn đây này.” Tôi khoác tay Lục Chấn Phong một cách tự nhiên, hừ, tôi phải kéo cái tên này xuống cùng, muốn dùng ánh mắt cưa đổ chị ta ư, đừng mơ.
Ấy vậy mà hắn cũng không có vung tay ra lại còn cùng tôi phối hợp vô cùng ăn ý khiến cho chị ta trợn tròn mắt tin sái cổ, đẫn đờ đưa vé.
Lục Chấn Phong trả tiền xong chúng tôi rời đi ngay khỏi quầy bán vé, nhưng tôi vẫn nghe phong phanh được mấy câu đại loại như: “Trai xinh gái đẹp thật là xứng đôi…”
Ọe! Thật buồn nôn. Tôi buông tay Lục Chấn Phong ra, lắc lắc cái đầu cho mấy chữ vừa nghe được bay hết ra ngoài. Vừa lúc đó thầy Vũ trở lại trên tay ôm lỉnh kỉnh mấy thứ đồ ăn, nhưng như vậy vẫn hoàn toàn không chút nào làm ảnh hưởng đến độ soái của thầy.
“Oa, thầy mua nhiều thứ quá trời.” Tôi hí hửng làm chân trung gian chuyển đồ, phân chia mỗi người một phần bắp rang bơ, một phần coca.
Ba người chúng tôi sau khi soát vé xong liền vào tìm chỗ ngồi bên trong phòng chiếu phim. Khổ cái thân tôi, lúc nào cũng gặp phải tình huống máu chó, tìm thấy chỗ ngồi rồi mà hai cái người kia vẫn ồn ào không yên vị. Theo thứ tự chỗ ngồi thì tôi số 25, thầy Vũ số 26 và Lục Chấn Phong số 27 nhưng mà bọn họ dường như không làm tôi điên tiết thì không thấy đủ, cứ tranh nhau cái ghế số 26, náo loạn cả một vùng.
Ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi phải nói là muôn màu muôn vẻ, chú bảo vệ một đường đi thẳng tới chỗ chúng tôi, giọng nói trầm trầm nghiêm túc: “Xin ba vị ổn định chỗ ngồi, bộ phim ba phút nữa sẽ bắt đầu chiếu.”
Thật là mất mặt, hai người này sao không biết để ý đến hình tượng gì hết vậy. Nhưng mà điều làm tôi thấy muốn thổ huyết nhất là khi nghe thấy mấy đứa con gái xung quanh nói: “Ôi, tớ đang nằm mơ phải không? Lần đầu tiên tớ được tận mắt ngắm nhìn mỹ nam ở cự li gần thế này.”
“Ừ, mà lại còn hẳn hai anh nữa chứ. Lúc cãi nhau trông họ cũng thật là soái a…”
“Bla… bla…”
Cứ cái đà này thì tôi sẽ sớm nhìn thấy cổng bệnh viện tâm thần mất. Tôi chen vào giữa hai cái người quanh năm suốt tháng chỉ biết làm ba cái chuyện mất mặt kêu to: “Thôi, stop ngay. Như vậy đi, tôi ngồi ghế 26, thầy Vũ số 25, còn Lục Chấn Phong, anh ngồi yên chỗ của mình là được rồi.”
Thế mà họ lại chấp nhận với không một lời phản bác nào. Vậy cũng tốt, tôi đỡ bị hại não.