Trì Niệm phát hiện mình đã thay đổi, bởi vì mấy ngày nay tiểu quỷ không ở đây, mình lại như có thói lại chừa nửa cốc nước, lúc đi ngủ cũng chừa lại chỗ trên giường, nhưng con ma nhỏ đó lại không xuất hiện trong ba ngày.
Sau chuyện lần trước, Trì Niệm đã mua một đống ống hút để dành cho cậu, anh đã quen với việc ở mình mình, và giờ Kiều Thần Mộ lại biến anh thành kẻ ngốc sau khi hai người sống cùng nhau được một tháng.
Tối hôm đó sau khi anh trở về, đứng ngay cửa phòng tối om bật đèn lên, anh nhìn thấy một đứa trẻ đang cuộn tròn trên sofa.
Đứa trẻ trông phờ phạt đi rất nhiều.
Anh thay giày rồi đi về phía cậu.
"Sao cậu không bật đèn?"
Đứa trẻ ngước mắt lên, vệt đỏ dưới mắt khiến nó trông yếu đuối hơn một chút.
"Anh..."
Trì Niệm phát hiện âm thanh của cậu khàn khàn, nhíu mày hỏi thêm một chút: "Mấy ngày nay cậu đi đâu?"
Đứa trẻ ngẩng mặt lên mỉm cười.
"Anh... anh không đuổi em đi sao?"
Trì Niệm không trả lời câu hỏi này.
Anh luôn sợ nhất những lời nói mang tính hứa hẹn nặng nề như này.
Buổi tối, tiểu quỷ như thường lệ ngủ ở bên cạnh giường, đêm đó Trì Niệm ngủ rất ngon nhưng nửa đêm khát nước tỉnh lại, phát hiện tiểu quỷ đang trần trụi, hôn lên cánh tay của mình.
Anh lập tức ủ rũ ngồi dậy khỏi giường.
"Cậu làm cái gì!"
Đứa trẻ rõ ràng không muốn bị phát hiện, vì vậy nó cùi đầu xuống cẩn thận nhìn anh.
"Anh... anh... anh đừng tức giận..."
Sự phản kháng từ trong lẫn ngoài của Trì Niệm là bản năng, anh không thể chấp nhận một người nhiệt tình như vậy ở bên cạnh mình.
Cô đơn giống như một con mồi, không có cách nào để cho người khác đến gần hơn.
Tiểu quỷ dùng ngón tay gãi gãi giường, "Anh.. anh đừng tức giận... em sẽ... không... em sẽ không như vậy..."
Cậu luôn rất giỏi lấy lòng người khác.
"Được rồi."
Cậu lại nhỏ giọng gọi một tiếng, "Anh"
Nhưng Trì Niệm dù sao cũng là Trì Niệm, anh không thể nhẫn nhịn, cũng sẽ không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh bĩnh tĩnh nhìn ra ngoài cửa số tăm tối đó.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
-
Kiều Thần Mộ đã là một hồn ma cô độc suốt nửa đời và Trì Niệm là nỗi ám ảnh duy nhất của cậu.
Sau chuyện này, Kiều Thần Mộ không rời đi, vì Trì Niệm nói rằng anh không muốn gặp cậu, nên cậu luôn ngồi xổm trước cửa căn hộ, nhìn chằm chằm xuống đất.
Khi Trì Niệm quay về, cậu trốn trong hành lang, và khi Trì Niệm ngủ thiếp đi, cậu giúp anh sắp xếp lại quần áo gọn gàng, và gom gọn rác đem đi vứt.
Không phải Trì Niệm không phát hiện, mà là Kiều Thần Mộ thực sự không có xuất hiện trước mặt anh cho nên cậu cứ như vậy tiếp tục việc làm của mình.
Cho đến khi Hàn Thừa Nghiệp xuất hiện trở lại.
Ngày hôm đó, Hàn Thừa Nghiệp đã cãi nhau kịch liệt với anh, trong lúc cãi vã, ngón tay của Trì Niệm gõ gõ vào chiếc bàn thấp, mắt thường có thể nhìn thấy được nó chuyển sang màu xanh lam.
Đêm hôm đó, Trì Niệm uống rất nhiều rượu, đứa nhỏ co ro trong góc ngon ngoãn nhìn anh.
Trì Niệm nhìn về phía cậu và ra hiệu cho cậu.
"Qua chơi."
Nghe vậy Kiều Thần Mộ lập tức bay tới bên cạnh Trì Niệm.
Trì Niệm mở một lon bia, "Uống chứ?"
Tiểu quỷ nhận lấy, lắc đầu nói: "Em lúc còn sống còn nhỏ quá, ba mẹ không cho em uống."
Trì Niệm chỉ cười không nói.
Anh thất bại trong cuộc sống, sinh ra không đúng thời điểm, số phận kém may mắn, tình yêu nghệ thuật tột độ của anh cũng không thể sánh được với thế giới thô thiển, vì vậy anh mang trong sự nỗi cô đơn chồng chất và không có nơi nào có thể trút giận, anh quyết giết chết mọi thứ, sẵn sàng đắm chìm vào rượu.
Và Kiều Thần Mộ là sự tồn tại có trật tự nhất trong thế giới lệch lạc của anh.
Kiều Thần Mộ không thể uống rượu, sau vài ngụm, đứa trẻ trở nên choáng váng, nắm chặt cánh tay của Trì Niệm mà thì thầm.
"Anh.. em thật sự.. rất thích anh."
Trì Niệm cười, nuốt ngụm rượu cuối cùng: "Tôi còn không thích chính mình, cậu thích cái gì."
Kiều Thần Mộ lắc đầu sửa lời anh.
"Kiều Thần Mộ thích Trì Niệm nhất, Trì Niệm cũng thích Trì Niệm."
"Im."
Trì Niệm nhéo nằm cậu một cái, "Đừng có cho tôi mấy cái 'like' tào lao như vậy."
"Vậy anh có thích tên khốn đó không?"
Kiều Thần Mộ cắn môi, thầm được nhắc lại sự chán ghét Hàn Thừa Nghiệp.
Trì Niệm xoa tóc.
"Tôi biết anh ta là một tên khốn, vậy tại sao tôi phải thích anh ta chứ?"
Có lẽ rượu cũng đang thúc đẩy bầu không khí này, nó xóa tan đi sự nguy hiểm và căng thẳng.
Thần Mộ giật giật ống tay áo của Trì Niệm trong bóng tối, đôi mắt cậu trong veo.
"Vậy anh... anh có thích em không?"
Trì Niệm không trả lời.
Nhưng Trì Niệm đã hôn cậu.
Con ma nhỏ trước đây chưa từng được hôn, tất cả đều để cho Trì Niệm chi phối ngay từ đầu, sau vài phút miệng lưỡi triền miên, Kiều Thần Mộ dường như kiểm soát được bản chất của mình, nụ hôn với Trì Niệm gần như không thở được.
Trì Niệm cụp mắt xuống, "Chậm một chút, đừng liều lĩnh như vậy."
Kiều Thần Mộ mỉm cười, sau đó lại nghiêng người về phía trước, an ủi anh trong lúc hôn anh.
"Anh à, em yêu anh."
-
Khi Trì Niệm tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh không thể chấp nhận sự thật rằng anh cùng Kiều Thần Mộ đã phát sinh quan hệ sau khi say rượu.
Anh không về nhà trong nhiều ngày.
Kiều Thần Mộ là người duy nhất còn lại trong căn hộ, ban ngày không thể ra ngoài, buổi tối cũng không gặp được ai, không có điện thoại di động, ngay cả một bức ảnh của Trì Niệm cũng không có trong căn hộ Mẫn Nam.
Anh biết Trì Niệm không thích bị ràng buộc, cũng ghét bị tình cảm trói buộc.
Một tuần đã trôi qua.
Trì Niệm trốn trong quán bar, ngày nào cũng say khướt.
Buổi tối khi Trì Niệm trở lại khách sạn, anh thấy Kiều Thần Mộ ngồi xổm ở cửa phòng khách sạn, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
Kiều Thần Mộ đã rất ngạc nhiên khi anh quay lại.
"Anh... anh đừng uống nhiều."
Trì Niện phớt lờ cậu, cậu lại tiếp tục nói chuyện một mình.
"Uống rượu có hại cho sức khỏe, em về nấu cháo cho anh nhé?"
Trì Niệm thờ ơ đi ngang qua cậu, nhìn người cậu một cái, quẹt thẻ phòng rồi không nói một lời nào bước vào phòng.
Khi anh đi ra khỏi phòng tắm, Kiều Thần Mộ vẫn đứng ở cửa.
Anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được.
Khi anh tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Kiều Thần Mộ vẫn chưa rời đi.
Ban đêm rất lạnh, sau khi Trì Niệm ngủ say, Kiều Thần Mộ lặng lẽ tăng nhiệt độ máy lạnh.
Trì Niệm đột nhiên tỉnh dậy.
Kiều Thần Mộ bất lực đứng dựa vào tường, cúi đầu xuống như thể đã làm sai điều gì.
Trì Niệm nhìn cậu qua căn phòng không có ánh sáng.
"Kiều Thần Mộ, cậu cũng muốn tôi chết, sau đó cùng cậu đi ư?"
Lời nói của anh lạnh lùng vô cảm và chính nó đâm thẳng vào trái tim của Kiều Thần Mộ.
Thần Mộ cúi đầu thấp hơn nữa.
Giọng nói cũng yếu đi.
Cậu giống như vừa trải qua những công cuộc đấu tranh tâm lý bất tận.
Cậu cười.
"Anh, anh trở về phòng ở đi, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."
-
Kiều Thần Mộ thực sự không xuất hiện kể từ ngày đó.
Sau một tuần Trì Niệm chuyển về nhà, cả tháng không gặp Kiều Thần Mộc lấy một lần.
Nhưng Kiều Thần Mộ rời đi chẳng những không làm cho anh thấy thoải mái, ngược lại trong lòng lại càng ngày càng bất an.
Mỗi ngày anh thường cắm ống hút vào cốc nước trước khi đi ngủ, nhưng ngày hôm sau, là vô số ngày hôm sau, nước trong cốc không vơi đi một lần.
Kiều Thần Mộ thực sự rời đi.
Không kịp trở tay, anh vẫn chưa sẵn sàng rằng chuyện này thật sự sẽ xảy ra.
Bức tranh của Trì Niệm đã được hoàn thành hai tháng sau khi Kiều Thần Mộ rời đi, anh đã thêm hai chú chó con và một con chim cánh cụt mà Kiều Thần Mộ đã vẽ vào giấy.
Một chú chó con không có đuôi, và một chú chó con bị cụt một chân.
Người không có đuôi là Kiều Thần Mộ.
Người bị mất một chân chính là anh.
Bức tranh được bán đấu giá với mức giá cao, Trì Niệm cũng được những người trong giới khẳng định rằng cuộc đời không may mắn của anh bắt đầu lên dốc, lý tưởng của anh đã trở lại nhưng trái tim anh vẫn luôn trống rỗng.
Sau khi mở tiệc ăn mừng, trên đường trở về, từ phía đường bên kia anh nhìn thấy một con quỷ hung dữ khoảng bốn mươi tuổi đang vây quanh bắt nạt một con quỷ nhỏ.
Con quỷ nhỏ trốn trong góc, vùi đầu khóc.
Đó là Kiều Thần Mộ, người mà anh đã không gặp trong ba tháng.
Lúc mà anh nhìn thấy Kiều Thần Mộ, Kiều Thần Mộ cũng trông thấy anh.
Kiều Thần Mộ dừng một chút, cố nén nước mắt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Trì Niệm không nhịn được đi theo cậu.
Tiểu quỷ nấp sau bụi cây, "Anh... anh... em... lập tức đi... anh đừng tức giận..."
Trì Niệm vẫy ta gọi cậu, "Lại đây"
Cô hồn nhỏ phản ứng một lúc, do dự có nên nghe lời anh không thì Trì Niệm đã tiến về phía bọn họ.
Mắt tiểu quỷ đỏ hoe, chắc vừa rồi bị bắt nạt khá dữ dội, anh cuối đầu nhìn cậu, tiểu quỷ cũng nhận được ánh mắt ôn nhu của anh, lén đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho Trì Niệm, oán trách "Anh... con ma kia hung dữ quá..."
Trì Niệm bóp ngón tay, rất tự nhiên hỏi: "Về nhà?"
Tiểu quỷ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Anh... em lập tức đi, không có việc gì... kỳ thật em rất ít khi nào gặp những con quỷ dữ như vậy, chỉ cần ngoan ngoãn không làm ầm ĩ lên là được rồi. Cứ chống cự rồi bọn họ sẽ không bắt nạt em nữa..."
Kiều Thần Mộ thu hồi tay, cười nói: "Anh... em không sao... em không còn sợ ma như vậy nữa..."
Trì Niệm tự hỏi không biết Kiều Thần Mộ có biết biểu cảm hiện giờ của nhóc đó ngu xuẩn cỡ nào không, anh thờ dài nói: "Tôi sợ. Kiều Thần Mộ, cậu cùng tôi đi về nhà đi?"
Kiều Thần Mộ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó, sau đó lắc đầu, "Em sẽ không quay lại. Anh... em không muốn kéo anh xuống."
Không có lý do gì để người và ma ở bên nhau.
Cậu đã chết, lạnh lẽo và cô đơn.
Trì Niệm còn sống, ấm áp và trưởng thành.
Trì Niệm ậm ừ, đôi mắt trong veo tựa đại dương, đờ đẫn và nghiêm túc.
"Nhưng cậu đã kéo tôi vào rồi."
"Kiều Thần Mộc, hãy thử đi, hai chúng ta."
- Hoàn -