Một giấc ngủ thật lâu, thật sâu, Tiêu Thừa Dập hiếm khi gặp một giấc mộng đẹp, chi tiết cụ thể thế nào hắn không nhớ nổi, nhưng hắn biết Trang Thư Di vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Tựa như lúc này, nàng an tĩnh mà nằm ở trong khuỷu tay hắn.
Mặt trời đã ngả về tây, sắc trời không còn sớm, trong phòng bị ánh chiều tà nhuốm màu hư ảo.
Tiêu Thừa Dập không đành lòng đánh thức Trang Thư Di đang ngủ say, chỉ nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, trong lòng thấy an bình.
Có lẽ là Tiêu Thừa Dập nhìn quá lâu, ánh mắt như mọc thêm tay, khẽ vuốt khuôn mặt Trang Thư Di, Trang Thư Di từ từ mở mắt, đón nhận ánh nhìn của Tiêu Thừa Dập.
Nàng còn mang theo ủ rũ, chậm rãi nháy mắt, giọng phụng phịu lẩm bẩm: “Hoàng Thượng… ngài tỉnh rồi à”
“Ừ, nhờ có Tuệ Tuệ, ta ngủ rất khá.” Tiêu Thừa Dập nhẹ giọng nói.
“Thật tốt quá.” Trang Thư Di cong cong mi mắt, dần dần tỉnh táo, nàng chớp mắt, dựa vào người Tiêu Thừa Dập, cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu vai Tiêu Thừa Dập, “thần thiếp cũng nhờ có Hoàng Thượng ở chỗ này mà cực tốt.”
Tiêu Thừa Dập cảm thấy hết sức kinh ngạc với biểu cảm thân mật bất thình lình của Trang Thư Di, khó hiểu vì sao nàng đột nhiên như vậy, lời nói lại có ý gì, vì vậy thấp giọng hỏi: “Vì sao ta ở đây lại tốt?”
“thần thiếp ngẫu nhiên sẽ ngủ đến canh giờ này tỉnh, mỗi lúc như vậy đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ, sẽ nhớ nhà, có hai lần thậm chí còn chẳng muốn ăn bữa tối.” Trang Thư Di chậm rãi nói.
Tiêu Thừa Dập cười nhẹ một tiếng: “Nỗi nhớ quê lúc hoàng hôn, nếu Tuệ Tuệ là nhà thơ, có khi sẽ làm hai câu thơ đó.”
“Thần thiếp cũng không biết làm thơ, ý của Hoàng Thượng là, không chỉ có riêng một mình thần thiếp, mà cũng có người như vậy?” Trang Thư Di hỏi.
“Ừ, từ xưa đến nay, rất nhiều thi nhân đều viết thơ như vậy, Tuệ Tuệ muốn đọc một lần không?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di nghĩ nghĩ: “Có khi thần thiếp đọc không hiểu, hơn nữa, đọc xong chẳng phải càng nhớ nhà hơn sao?”
Tiêu Thừa Dập nhẹ nhàng vỗ về vai của Trang Thư Di nói: “Vậy thì không đọc.”
Trang Thư Di như là nhớ tới cái gì đó, nói bổ sung một câu: “Nhưng trong cung cũng rất tốt, thần thiếp chỉ ngẫu nhiên sẽ như vậy thôi.”
Tiêu Thừa Dập cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Trong phòng dần dần sẩm tối, Tiêu Thừa Dập dùng bữa tối đơn giản, quyết định sắp xếp ngủ ở Lãm Nguyệt Hiên.
Trừ Phượng Nghi Cung, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Thừa Dập phá lệ qua đêm ở cung uyển bên ngoài.
Trang Thư Di hầu bệnh nhiều ngày làm toàn bộ hậu cung điên đảo cái nhìn đối với Hoàng Thượng - Hóa ra Hoàng Thượng còn có phương diện như vậy.
Hôm sau, Tiêu Thừa Dập tỉnh dậy theo lệ thường, trời còn chưa sáng, Trang Thư Di vẫn còn say ngủ.
Hắn không đánh thức Trang Thư Di, một mình đứng dậy, không vội vã đi thượng triều, mà là đi tới Ý Hòa cung trước.
Thái Hậu gần như tỉnh cùng canh giờ với Tiêu Thừa Dập, đây là thói quen bà hình thành nhiều năm.
Mấy năm cuối cùng, Tiên hoàng bệnh nặng trên giường, Thái Tử từng có một thời gian giám quốc rất lâu, ngày ấy Hoàng Hậu buông rèm chấp chính.
Hiện giờ tuy Thái Hậu bề ngoài giao chính vụ cho Hoàng Thượng, nhưng sau lưng lại cầm đầu giật dây mọi thứ, Thái Hậu nói xong tiếp tục xem tấu chương trong tay, dùng bút son ghi lời phê rồi gác qua một bên, trên bàn của bà đã chồng vài quyển tấu chương đã được phê duyệt.
Làm xong việc này, Thái Hậu đứng thẳng lưng, lại giật giật cánh tay, để thân thể bản thân vì ngồi lâu mà cứng đơ có thể hoạt động.
“Ngươi nói bộ xương già này của ta đều là vì ai?” không biết Thái Hậu thầm nói câu ấy với ai, các cung nữ hầu hạ không ai dám tiếp lời, chỉ tiến lên nâng bà.
Thái Hậu năm nay 45 tuổi, cũng không coi là già, có điều khi bà còn trẻ nếm trải nhiều khổ cực, hàng năm làm lụng vất vả, người rất gầy ốm, giữa mày lại có nếp nhăn mà hiếm khi nữ tử có, nếu không cười, sắc mặt sẽ không đủ hiền hòa, nhìn thoáng qua trông già.
Tiêu Thừa Dập đợi suốt một nén nhang ở chính điện Ý Hòa cung, thấy Thái Hậu từ phía thư phòng tới đây.
Thái Hậu chưa đến gần đã nói: “Sao sáng sớm mà Hoàng nhi lại đến đây, không màng thân thể chính mình một chút.”
Tiêu Thừa Dập hành lễ nói: “Thân thể nhi thần bình phục, đặc biệt tới thỉnh an mẫu hậu, để mẫu hậu yên tâm.”
Lúc này thái dương mới nhú lên, trong đại điện còn chưa sáng tỏ hoàn toàn, nhưng sau khi Thái Hậu đến gần, nhìn sắc mặt Tiêu Thừa Dập, cảm thấy đúng là tốt hơn so với mấy ngày trước đây, tinh thần cũng tràn đầy năng lượng.
Thái Hậu chậm rãi gật đầu: “Nhìn thấy tốt hơn rất nhiều, mau tới ngồi.”
Tiêu Thừa Dập ngồi xuống bên tay trái Thái Hậu, nói: “Đã nhiều ngày cũng ăn được kha khá, ban đêm cũng yên giấc.
Lời thái y nói không sai, nhi thần vẫn cần ăn nhiều ngủ nhiều.”
“Đúng là như thế mới phải, con có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất.” khuôn mặt Thái Hậu hòa ái nói, im miệng không nói đến việc Trang Thư Di hầu hạ.
Tiêu Thừa Dập cười nói: “Đây không phải là nghĩ thông suốt hay không, chủ yếu là nhi thần nhìn thấy Trang tiệp dư là có thể ăn nhiều hơn một chút; có Trang tiệp dư thị tẩm thì có thể ngủ nhiều hơn chút.
Nhi thần cảm thấy, nàng như là liều thuốc trị đúng bệnh cho nhi thần.”
Thái Hậu không thay đổi sắc mặt nói: “Có người vừa ý hầu hạ, đúng là chuyện tốt.”
“Chỉ hi vọng nhi thần có thể sớm ngày ổn hoàn toàn, không cần Trang tiệp dư hầu hạ cũng có thể giống như hiện giờ, cũng khiến mẫu hậu bớt nhọc lòng.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Tất nhiên sẽ tốt.” Thái Hậu nói.
Hai mẹ con ngươi tiến ta theo, bộ dáng mẹ con hòa thuận.
Nhưng trong lòng Thái Hậu hiểu rõ, Hoàng Thượng đến đây từ sáng sớm không phải là vì vấn an bà, mà là vì Trang tiệp dư mà tới.
Ngoài miệng nói chỉ coi Trang tiệp dư là thuốc, chẳng phải là lo lắng bà sẽ động thủ đối với Trang tiệp dư hay sao, vì vậy lấy bản thân uy hiếp bà.