Mặt trời nhanh chóng nhô cao, trong đại điện dần dần sáng tỏ.
“Mẫu hậu, nhi thần nên đi thượng triều.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Đi đi, vẫn phải để ý thân thể.” Thái Hậu nói.
Tiêu Thừa Dập đứng dậy hành lễ cáo lui, Thái Hậu nhìn bóng dáng thon gầy của Tiêu Thừa Dập, nhìn hắn biến mất ở cửa đại điện, mới thở dài một hơi.
“Hắn coi ai gia là người nào!” Thái Hậu vừa than thở, nâng tay trái lên, vỗ nhẹ vai phải của chính mình một chút.
Cung nữ hiểu ý, vội tiến lên bóp vai cho Thái Hậu, không dám nói tiếp.
Thái Hậu cảm giác đầu vai khoan khoái hơn một chút, lại về thư phòng phê duyệt tấu chương, bà muốn trước khi Hoàng Thượng lâm triều đưa đám tấu chương này đến tay các đại thần.
Trang Thư Di ngủ đẫy giấc tỉnh lại, một lát sau mới nhớ, đêm qua Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ nàng.
“Ôi chao, Hoàng Thượng đi rồi?” Trang Thư Di ngồi dậy hỏi.
Xuân Tuyết nói: “Hoàng Thượng giờ Mão đã dậy.”
“Sao các ngươi không đánh thức ta.” Trang Thư Di thở dài.
Thanh Trúc cười nói: “Hoàng Thượng dặn đừng đánh thức ngài đó, nhưng mà bây giờ tiệp dư nên dậy rồi.
Thân thể Hoàng Thượng bình phục, ngài cần phải đi báo cáo kết quả chăm nom cho Thái Hậu cùng Hoàng Hậu nương nương, cũng tạ ơn luôn.”
Trang Thư Di vừa nghe nói đến phải gặp Thái Hậu và Hoàng Hậu, vội đứng lên.
Khi đang trang điểm, Khúc Như Tĩnh cùng hai cung nữ mà Tiêu Thừa Dập phái tới cho Trang Thư Di đã tới.
Trang Thư Di suýt quên Khúc Như Tĩnh, đây là cháu gái của Thái Hậu, muội muội trong tộc của Hoàng Hậu nương nương, muốn đi theo chính mình học hầu hạ Hoàng Thượng.
Ba người cung kính mà đứng ở trước mặt Trang Thư Di, Khúc Như Tĩnh cùng hai cung nữ mặc cung trang nhị đẳng giống nhau, lần lượt cúi đầu báo cáo thân phận của mình.
Hai cung nữ kia, thật ra lúc Trang Thư Di ở An Thái Điện đã từng gặp, chẳng qua không biết tên, bọn họ giới thiệu chính mình, một người tên là Đông Tình, một người gọi là Tố Hương.
Trang Thư Di vội vàng trang điểm, không nhiều lời cùng bọn họ, chỉ bảo bọn họ an phận thủ thường, tránh gây chuyện.
Khúc Như Tĩnh âm thầm đánh giá khuê phòng của Trang Thư Di, thấy rất nhiều đồ chơi, nhớ tới lúc trước nghe nói đến trâm cài đèn lồng nhỏ, biết Trang tiệp dư lanh trí khéo léo, đúng là được thấy tận mắt.
So với tẩm điện của Thái Hậu và Hoàng Hậu, nơi này nhìn càng thấy giống khuê phòng của một tiểu cô nương chưa trải sự đời, toát ra sự năng động tươi vui.
“Ôi chao, trung y này của ta sao lại như hơi chật ấy.” Trang Thư Di giật giật thân thể.
“Là tiệp dư đẫy đà, buổi tối hôm qua chưa đi một ngàn bước đâu.” Thanh Trúc nói.
Trang Thư Di vốn dĩ đang ngồi thẳng thân mình để cung nữ hầu hạ chải đầu, nghe Thanh Trúc nói xong, thân thể hơi đổ về phía trước, tiến đến trước gương đồng, ngó trái ngó phải: “Không có nha!”
“Ngài ngày nào cũng nhìn chính mình, đương nhiên không nhận ra, tiệp dư ngài ngồi yên, nhanh trang điểm.” Thanh Trúc đè lại vai Trang Thư Di, để nàng không được lộn xộn.
“Ôi…” Trang Thư Di không tình nguyện mà ngồi thẳng lưng.
Thanh Trúc một bên búi tóc cho Trang Thư Di, một bên cười nói: “Tóc Tiệp dư vừa đen vừa dày, không cần búi tóc giả vẫn có thể vấn được búi tóc đẹp.”
Trang Thư Di che miệng cười nói: “Thế mà nương ta ghét bỏ đó, nói khó chải, khó gội, còn tốn nhiều dầu hoa quế.
Hiện giờ may có các ngươi hầu hạ.”
Thanh Trúc và Xuân Tuyết đều cười, tính tình tiệp dư tốt, các nàng hầu hạ cũng cảm thấy vui vẻ.
Khúc Như Tĩnh nhìn Trang Thư Di trong gương cười cong mi mắt, cũng bất giác cười theo.
Trang Thư Di trang điểm sơ qua xong, do dự có nên mang Khúc Như Tĩnh đi Ý Hòa cung hay không, Hoàng Thượng bảo nàng tùy tiện sai bảo, nhưng rốt cuộc thân phận khác biệt.
Trang Thư Di ngẫm lại vẫn nên mang theo, một người nữa là Thanh Trúc.
Bởi vì Khúc Như Tĩnh ở đây nên dọc đường đi, Trang Thư Di không nhiều lời với Thanh Trúc.
Khi sắp đến Ý Hòa cung, Trang Thư Di gặp Thục phi.
Thục phi vừa thấy Trang Thư Di liền nói: “Chúc mừng muội muội, hôm nay muội muội lại đây thỉnh an, Hoàng Thượng bình phục rồi sao?”
“Vâng, bình phục!” Trang Thư Di cười nói.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt tròn trịa của Trang Thư Di, hai mắt nàng cong cong, khóe môi xinh đẹp yêu kiều khiến người thấy mà trong lòng vui lây, nàng cười khiến người khác muốn cười theo.
Khóe môi Thục phi khẽ nhúc nhích, nhìn lướt qua Khúc Như Tĩnh phía sau Trang Thư Di, chỉ nói: “Vậy thì tốt quá.”
Hai người nắm tay vào chính điện Ý Hòa cung, theo chân các nàng cùng tiến vào điện là là Đức phi và Viên chiêu nghi, bốn người vừa lúc cùng nhau hướng về phía Thái Hậu và Hoàng Hậu hành lễ.
Đôi mắt của Thái Hậu chỉ dừng ở chỗ Trang Thư Di, không muốn nhìn cũng không được, trước ngực phình phình, thật sự là gai mắt!
“Bình thân, ban ngồi.” Thái Hậu nói như thường lệ.
Ghế ngồi của Trang Thư Di ở phía cuối nhất, nàng vừa ngồi xuống liền nghe Thái Hậu nói: “Sáng nay Hoàng Thượng tới thỉnh an ai gia, nói thân thể đã bình phục, các ngươi cứ yên tâm.”
Quả nhiên chúng phi tần đều vui mừng ra mặt, chỉ nghe Thái Hậu lại nói: “Đây đều là công lao của Trang tiệp dư, các ngươi ấy à, nhiều người như vậy không ai qua được nàng ấy.”
“Trang tiệp dư, Hoàng Thượng nói ngươi là thuốc của hắn, ngươi nói cho ai gia nghe, ngươi "trị liệu’ Hoàng Thượng như thế nào?” Thái Hậu nhìn Trang Thư Di, nét mặt hòa ái, giọng nói dịu dàng.
Trang Thư Di ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, thấy Thái Hậu mỉm cười với mình liền cười với Thái Hậu, hơi mang thẹn thùng nói: “Bẩm Thái Hậu, thần thiếp không biết nói từ chỗ nào…” Chủ yếu là nàng sợ chính mình vừa cất lời là nói không ngừng, liền muốn xin chỉ thị của Thái Hậu một chút.
Thái Hậu vừa lúc muốn thử nàng, liền nói: “Ngươi nói tỉ mỉ vài lần ngươi hầu hạ là như thế nào, để bọn họ học hỏi.”
“Vâng.” Trang Thư Di thấy Thái Hậu nói như vậy, không cãi lời, quả thực nói ra hết.
Nàng chưa dứt lời đã không ngừng kể, bắt đầu kể từ lần đầu tiên nàng thị tẩm, bỏ bớt đi những thứ có thể phạm húy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ…… Các phi tần ngay từ đầu còn cẩn thận nghe, về sau đều gục đầu xuống, có người buồn cười mà không dám cười…
Thái Hậu càng nghe càng nhíu mày, con bé này chẳng lẽ là khờ thật.