Thái Hậu nói như vậy, cung nữ đứng ở bên cạnh cũng không nói tiếp, Thái Hậu thường xuyên lầu bầu như vậy, cũng không phải nói với ai, nếu là cung nữ nào tiếp lời mà nói sai, ngược lại sẽ bị phạt.
Hoàng Hậu ra khỏi Ý Hòa cung, nhìn sắc trời, thấy một hàng chim bay qua.
Chim chóc thật tự do, từ nơi rất xa bay tới, nói không chừng từ Tây Lăng bay tới, bay qua doanh địa của Bùi Trúc cũng nên.
“Nương nương?” Minh Nguyệt thấy Hoàng Hậu nhìn chim chóc trên bầu trời, nghi hoặc mà hô một tiếng.
“Đi thôi, hồi cung.” Hoàng Hậu cúi đầu, một đàn chim xoay vòng trên không trung của cung điện một lát rồi bay về hướng tây.
Trang Thư Di trở lại Lãm Nguyệt Hiên, xuống tiểu liễn liền vội vã tìm Tố Hương.
“Tiệp dư, ngài đừng vội tìm Tố Hương, ngài không có việc gì chứ?” Xuân Tuyết tiếp đón rồi nói.
“Hả? Ta chẳng phải đang rất tốt còn gì?” Trang Thư Di khó hiểu nói.
Xuân Tuyết nói: “Viên chiêu nghi bị biếm làm thứ dân, giam trong lãnh cung.”
“Ừ, ta đã biết, ta không có việc gì.” Trang Thư Di đi vào phòng, đến án kỉ ngồi xuống, “Tố Hương, mau tới đây, hôm nay ta mang bài học về rồi.”
Xuân Tuyết thấy tiệp dư không có việc gì, tựa hồ không muốn nhắc đến Viên chiêu nghi liền không nhiều lời nữa, vội bắt đầu đi mài mực.
Trang Thư Di cầm phong thư, lấy tờ giấy hoa từ bên trong ra, gác ở trên bàn nói: “Nhìn đi, hôm nay Hoàng Thượng đưa bài học cho ta khác hẳn những bài trước, hình như là bài thơ, Tố Hương, ngươi mau đọc cho ta.”
Tố Hương nhìn chữ trên tờ giấy in cánh hoa kia, cười nói: “Đây là bài thơ đầu tiên trong tập “quan sư” đó nha.”
Đôi mắt Trang Thư Di tức khắc sáng rực lên: “Hoàng Thượng bắt đầu dạy ta học thơ! Mau dạy ta đọc.”
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Tố Hương đọc một lần.
Trang Thư Di như nhớ ra điều gì nói: “Ta đã nói là hình như đã nghe qua rồi mà, ngươi đọc một lần là ta nghĩ tới! Khi huynh trưởng ta còn nhỏ cũng học bài thơ này, đọc mấy ngày liền, kết quả tiên sinh kiểm tra thì chỉ nhớ rõ bốn câu, những câu sau quên hết, cha mẹ cũng không bảo huynh ấy đọc sách nữa, uổng phí một lượng bạc làm quà nhập học.”
Trang Thư Di vừa nói đã khiến các cung nữ hầu hạ bên người đều cười.
“Bốn câu này, ta cũng không cần học, đến bây giờ vẫn nhớ rõ! Ta sẽ học viết như thế nào trước, Tố Hương, chờ ta học viết xong, ngươi giảng nghĩa cho ta.” Trang Thư Di cười nói.
Tố Hương cười đồng ý, nàng nhìn tờ giấy hoa, cảm thấy Hoàng Thượng không đơn giản chỉ muốn dạy Trang tiệp dư bốn câu thơ này, nếu chỉ muốn dạy thơ, hà tất gì cố ý viết trên giấy hoa chứ?
Hoàng Thượng rõ ràng là đang tỏ tình với Trang tiệp dư.
Tố Hương đỏ mặt lên, không ngờ Hoàng Thượng còn có một phương diện như vậy, chờ lát nữa nàng nhất định sẽ giảng kỹ mấy câu này, để tiệp dư hiểu rõ tâm ý của Hoàng Thượng mới được!
Trang Thư Di nghiêm túc viết bốn câu thơ vào tờ giấy, trong miệng cũng đọc đi đọc lại bốn câu thơ này nhiều lần
Cũng không biết đại ca và cha mẹ thế nào…… Trang Thư Di hơi cay khóe mắt, miệng và tay đều ngừng lại.
Nàng nhìn tượng bột trước mắt, lại nhìn tờ giấy hoa mà Tiêu Thừa Dập viết, tiếp tục viết chữ.
“Xong rồi, lúc này ta đã biết cách đọc, hình dạng của hàng chữ này, Tố Hương, tới nói cho ta nghe một chút, bốn câu này có ý gì?” Trang Thư Di nói.
Tố Hương thử nói: “Tiệp dư, ngài tự đoán một chút xem?”
Trang Thư Di cầm lấy tờ giấy hoa mà Tiêu Thừa Dập viết, suy nghĩ trong chốc lát, nhíu mày nói: “Có một con chim, ở bờ sông.
Có một vị thục nữ…… Quân tử…… Quân tử…… Ai nha, hình như ta hơi hiểu ra rồi…”
Tố Hương che miệng cười: “Tiệp dư nói xem?”
Trang Thư Di nhìn Tố Hương, hơi thẹn thùng: “Lòng ta biết, nhưng nói không nên lời.”
“Tiệp dư thẹn thùng sao?” Tố Hương cười nói.
Trang Thư Di nhìn tờ giấy hoa, mặt càng đỏ thêm, cũng tin mình đoán hơn phân nửa là đúng.
Câu thơ này, cũng không khó…
“Ngươi, ngươi giảng đi…” Trang Thư Di nói, “Để tránh việc ta không đoán đúng.”
Tố Hương liền giảng từng câu từng chữ cho Trang Thư Di, Trang Thư Di nghe cũng nghiêm túc, chẳng qua mặt vẫn luôn đỏ.
Cuối cùng, Tố Hương sợ Trang Thư Di không hiểu, nói: “Hoàng Thượng cố ý viết ở trên giấy hoa cho tiệp dư đó, ngài phải cất tờ giấy hoa này cho tốt.”
Trang Thư Di liền dùng một cái hộp gấm cất tờ giấy hoa này đi.
Tố Hương lại nói với Trang Thư Di, một số văn nhân tài giỏi, giai nhân tài hoa thường tặng hoa hay thơ để nói thay cho lời trong lòng, Trang Thư Di nghe xong mặt vẫn luôn ửng đỏ.
“Vậy, ta có nên cũng gửi một câu thơ cho Hoàng Thượng không… Nhưng ta không có thơ, cũng không có những hoa văn đẹp như vậy.” Trang Thư Di nói.
Tố Hương cười nói: “Tiệp dư chỉ cần dùng phương thức của chính mình bày tỏ tâm ý là được, không câu nệ dùng thơ gì, giấy gì.”
“Ta đã biết, dù sao hôm nay trước hết cứ đưa bài tập mà ta viết cho Hoàng Thượng nhìn, những cái khác, để ta ngẫm lại.” Trang Thư Di bưng hộp gấm lên, giấu nó đi.
Trang Thư Di cất kỹ hộp gấm, quay trở về án kỉ như chưa có gì xảy ra, sai Tố Hương đi đưa bài tập.
Lúc này, Khúc Như Tĩnh tiến lên nói: “Tiệp dư, ta muốn đi một chuyến đến Ý Hòa cung.”
“Phải về lấy gối sứ sao? Mau đi đi.” Trang Thư Di nói.
“Tạ tiệp dư ân điển.” Khúc Như Tĩnh uốn gối hành lễ.
Tố Hương cầm chữ viết của Trang Thư Di hôm nay, cùng Khúc Như Tĩnh đi ra Lãm Nguyệt Hiên.
Hai người vẫn chưa nhiều lời, tới lối rẽ tự nhiên tách ra.
Sáng sớm Khúc Như Tĩnh nhận được tin, bảo nàng chủ động đi nói với Thái Hậu việc Viên chiêu nghi hạ độc hại Trang tiệp dư.
Lúc này, trong lòng nàng hơi thấp thỏm.
“Thái Hậu, Khúc cô nương cầu kiến.” thái giám ở Ý Hòa cung bẩm báo.
“Gọi vào.” Thái Hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, đôi mắt vẫn không mở, chậm rãi nói.
Khúc Như Tĩnh vào điện, thỉnh an Thái Hậu.
“Sao lại đến đây lúc này.” Giọng nói Thái Hậu nhẹ nhàng chậm chạp, tựa hồ hơi mệt mỏi, nhưng trong giọng nói không giảm uy nghiêm chút nào.
“Bẩm Thái Hậu, Như Tĩnh có một chuyện bẩm báo.” Khúc Như Tĩnh nói.
“Nói đi.” Thái Hậu tựa hồ cũng không để ý đến việc bẩm báo của Khúc Như Tĩnh.
“Thái Hậu, Viên chiêu nghi muốn hạ độc hại Trang tiệp dư, là Như Tĩnh phát hiện, nói cho Hoàng Thượng.” Khúc Như Tĩnh nói.
Thái Hậu giương mắt nhìn Khúc Như Tĩnh: “Ừ, phát hiện như thế nào.”
“Viên chiêu nghi ban thưởng cho Trang tiệp dư vật trang trí đã tẩm độc, Như Tĩnh ngửi thấy mùi vị không ổn, liền thừa dịp thay Trang tiệp dư đi An Thái Điện đưa đồ, cầu kiến Hoàng Thượng.” Khúc Như Tĩnh nói.
“Làm rất tốt.” Thái Hậu nói, “Nên như vậy.
Hôm nay, ngươi cũng không nên tới gặp ai gia.”
Khúc Như Tĩnh hơi ngoài ý muốn, nàng còn tưởng Thái Hậu sẽ bảo mình nói cho bà trước chứ: “Như Tĩnh tới lấy gối sứ, gối sứ ở Lãm Nguyệt Hiên ngủ hơi khó chịu……”
“Gọi người mang ngươi đi lấy đi, đừng quên ai gia dạy ngươi lúc trước” Thái Hậu nói.
“Vâng.” Khúc Như Tĩnh uốn gối hành lễ, đi theo cung nữ lấy gối sứ, sau khi lấy được gối sứ liền trực tiếp rời đi.
Khúc Như Tĩnh có phần không rõ ý của Thái Hậu, ôm gối sứ với tâm trạng nặng nề trở về Lãm Nguyệt Hiên.
Tố Hương đưa chữ viết của Trang Thư Di đến An Thái Điện, giao cho tiểu thái giám.
Cố ý dặn dò hắn chuyển cho Hoàng Thượng, tiệp dư hoàn toàn đã hiểu ý nghĩa bài thơ.
Tiêu Thừa Dập hạ triều, Cao Lương liền tự tay dâng chữ hôm nay Trang Thư Di viết giao cho Hoàng Thượng, hơn nữa cười tủm tỉm nói: “Hoàng Thượng, Tố Hương nói tiệp dư đã hoàn toàn học hiểu thơ hôm nay.”
Tiêu Thừa Dập thấy hôm nay Trang Thư Di giao cho hắn vẫn chỉ là tờ giấy, không có gì khác, hừ một tiếng nói: “Trẫm đã biết.”
Tiêu Thừa Dập cất chữ hôm nay Trang Thư Di viết cùng mấy tờ giấy trước đó, đè trên giấy là hộp gấm đựng trâm cài đèn lồng nhỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nàng khờ như vậy, thật sự đã hiểu sao? Tố Hương thật sự có thể dạy nàng hiểu sao…”
Thế nào hắn cũng phải giáp mặt kiểm tra nàng mới được…