Trang Thư Di học bốn câu “quan sư”, sau giờ ngọ lúc làm tượng người liền thường thường nhẹ giọng đọc thuộc, còn ngâm nga theo, hiển nhiên là dương dương tự đắc.
Mất nửa ngày, Trang Thư Di làm được hai con chim quan sư cao khoảng hai tấc, trong đó một con ngậm cá trong miệng, đang bón cho một con khác.
Nàng chẳng những làm chim chóc, còn tìm một chiếc nghiên mực điêu khắc phong lan làm cái bệ, đặt cố định hai con chim kia ở trên nghiên mực, trên nghiên mực đổ một chút nước, thành vật trang trí sinh động thú vị.
Trang Thư Di làm suốt một buổi trưa, chờ đến khi nàng làm xong thì sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Ngay từ đầu các cung nữ cho rằng nàng sẽ làm uyên ương, nhưng Tố Hương đã nói toạc ra tiệp dư muốn làm cái gì.
Nhìn vật trang trí đã làm xong, Trang Thư Di cảm thấy rất vừa lòng.
Các cung nữ đồng loạt khen ngợi tiệp dư khéo léo.
Tố Hương nói: “Tiệp dư, nô tỳ đưa đến An Thái Điện cho ngài nhé?”
Trang Thư Di hơi do dự: “Hoàng Thượng sẽ thích sao?”
“Hoàng thượng đương nhiên sẽ thích, cho dù ai nhìn cũng sẽ thích.
Hoàng Thượng tặng ngài thơ “quan sư”, tiệp dư gửi quà đáp lễ bằng chim quan sư, không còn gì thích hợp hơn.” Sắc mặt Tố Hương cung kính xen lẫn sự yêu thích đối với tiệp dư, trong lòng có cảm giác nhìn học trò yêu giấu hoặc muội muội của mình vậy.
Trang Thư Di nói: “Vậy đưa đi đi, trước hết đổ nước trong nghiên mực đi đã, cẩn thận chút, còn chưa khô hoàn toàn đâu.”
“Vâng.” Tố Hương cười đáp.
Xuân Tuyết tìm hộp gấm, cẩn thận cất nghiên mực vào đi, giao cho Tố Hương đưa tới An Thái Điện.
Trang Thư Di một khi làm việc đều quên hết sự đời, từ sau giờ ngọ thân thể cơ hồ không nhúc nhích, lúc này cảm thấy vừa đói vừa khát nên uống liền ba chén trà nhỏ, lại ăn thêm mấy miếng bánh hoa quế.
Xuân Tuyết ở bên cạnh xoa bóp vai cổ cho Trang Thư Di nói: “Tiệp dư, ngài không thể cứ ngồi yên hơn nửa ngày như vậy, phải đứng dậy hoạt động.”
Trang Thư Di thuận miệng đáp, nhưng Xuân Tuyết cảm thấy, mặc dù nàng mở miệng đồng ý, nhưng lần sau khi bắt đầu làm việc gì, gọi thế nào cũng không được.
An Thái Điện, Ngự Thư Phòng.
Tiêu Thừa Dập đang xử lý công việc chính sự gần đây, liên tiếp bác bỏ mấy tấu chương, sau đó lại đọc thêm hai lần bút phê nữa, sắc mặt không vui.
Tiểu thái giám mời Cao Lương ra ngoài, dâng hộp gấm của Tố Hương đưa tới, rồi thuật lại lời nói mà Tố Hương chuyển giao.
Cao Lương híp mắt lại, hộp gấm này tới thật đúng lúc.
Lúc này không biết Hoàng Thượng đang bực bội với thần tử nào.
Cao Lương nâng hộp gấm trong tay, chậm rãi đi đến trước ngự án, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, Trang tiệp dư gửi đồ cho ngài.”
Tiêu Thừa Dập ngừng bút son lại, trực tiếp ném tấu chương trên tay và bút sang một bên: “Trình lên đi.”
Cao Lương đặt hộp gấm ở trước mặt Tiêu Thừa Dập, không quên nói: “Hoàng Thượng, đây là tiệp dư làm mất cả buổi chiều mới được, nói là còn chưa khô, ngài cẩn thận một chút.”
Nghe Cao Lương nói như vậy, Tiêu Thừa Dập đã biết bên trong là vật gì, khóe miệng mím chặt liền thả lỏng.
Tiêu Thừa Dập mở hộp gấm ra, vừa thấy đồ vật trong hộp, trái tim liền rung rinh, cũng chỉ có Tuệ Tuệ mới có thể nghĩ đến, có thể làm được, nàng quá xứng đáng với chữ “tuệ” này.
Hắn chưa từng nhìn thấy chim quan sư, nhưng vừa thấy hai con chim này, liền cảm thấy chắc chắn là nó.
Hắn cẩn thận lấy nghiên mực ra, muốn chạm vào đôi chim kia, nghĩ vừa rồi Cao Lương nói vật ấy còn chưa khô, liền thu hồi tay lại.
Cao Lương cười nói: “Hoàng Thượng, ngài chờ một lát.” Nói xong, hắn lấy ít nước từ đồ rửa bút đổ vào nghiên mực.
Cung nữ thắp sáng đèn cung đình, làm phản chiếu bóng chim dưới nước trong nghiên mực khắc hoa phong lan.
Trái tim Tiêu Thừa Dập lúc này như bị hòa thành nước, toàn thân hắn đều thấy nhẹ nhàng.
Nếu giờ phút này Trang Thư Di ở trước mặt hắn, nhất định hắn phải ôm nàng vào trong ngực, không tiếc bất cứ lời khen nào với nàng.
Cao Lương cũng thầm tán thưởng trong lòng, tiệp dư thật sự quá biết làm Hoàng Thượng vui, người duy nhất trong hậu cung này, sẽ không có ai khác được như vậy.
Tiêu Thừa Dập nhìn nghiên mực, trong lòng lại bắt đầu tiếc nuối, tiếc vật ấy không thể để lâu.
Nhưng không quan trọng, chỉ cần Tuệ Tuệ còn ở đây là được.
“Dọn dẹp Ngưng Tụy Cung thế nào rồi?” Tiêu Thừa Dập đột nhiên hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, chỉ còn mỗi hồ cá chép phải rửa sạch, đại khái hai ngày nữa tiệp dư có thể dọn vào.” Cao Lương nói.
“Ừ, ngươi phái một thái giám quản sự làm được việc cho nàng.” Tiêu Thừa Dập dặn dò.
“Vâng.” Cao Lương nghĩ, ân điển to lớn này phải trao cho một người chính mình tin tưởng mới được.
Tiêu Thừa Dập rất thích đồ vật mà Trang Thư Di làm, nghĩ hai lần nàng làm tượng bột cho chính mình, đều có liên quan đến ăn, đáy lòng càng ấm áp hơn.
Hắn vừa định nói đi đến Lãm Nguyệt Hiên, nhưng chợt nhớ hôm nay là mười lăm, hắn phải đi đến Phượng Nghi Cung.
Nhìn hai con chim quan sư, Tiêu Thừa thầm Dập thở dài……
Tiêu Thừa Dập không thể đi đến Lãm Nguyệt Hiên, liền ban thưởng một rương quà tặng.
Chỗ này gồm các loại chạm ngọc, khắc gỗ, điêu khắc bằng trúc là chủ đạo, có một ít bản mẫu tập vẽ, hoa văn, văn phòng tứ bảo…
Ban thưởng đưa đến Lãm Nguyệt Hiên, Trang Thư Di nhìn mãn nhãn, sờ sờ cái này cũng thích, nhìn cái kia cũng vừa ý.
“Ôi chao, hai bát mì mà đổi được thứ tốt như vậy!” Trang Thư Di cười cong mi mắt.
Tố Hương cười nói: “Tiệp dư nói không đúng, không phải là nhờ mì đổi được, mà là tấm lòng của tiệp dư.
Tiệp dư hiểu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng hiểu tiệp dư.”
Bữa tối trôi qua, Trang Thư Di còn chưa hết cao hứng, cũng không buồn ngủ.
Nàng đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu, còn nghĩ tối nay Hoàng Thượng có thể chiêu nàng thị tẩm hay không, vì vậy nàng âm thầm chờ đợi.
Đám người Xuân Tuyết đương nhiên nhớ rõ, thấy đã qua canh giờ mà Trang Thư Di còn chưa ngủ, liền nhắc nhở nói: “Tiệp dư, hôm nay là mười lăm, ngài sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Trang Thư Di nghe vậy mới nhớ lại, Hoàng Thượng hôm nay phải qua đêm ở Phượng Nghi Cung, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng, cố ý ngáp một cái nói: “Ôi chao, ta thật đúng là mệt nhọc, nghỉ đi.”
Đám người Xuân Tuyết cảm thấy trong lòng tiệp dư e là cũng để ý, nhưng không ai dám nói gì, chỉ hầu hạ Trang Thư Di đi ngủ.
Trang Thư Di nắm ngọc bội mới được ban thưởng hôm nay trong tay, trong lòng có cảm giác khó tả, tựa hồ hơi bực bội, nàng trằn trọc mất một lát mới ngủ.
Bữa tối của Tiêu Thừa Dập hôm nay thật sự thuận lợi, hắn chỉ cần nghĩ Tuệ Tuệ vì hắn mà để ý như vậy liền có thể ăn nhiều hơn một chút.
Xong bữa tối hắn cũng không vội vã đi đến Phượng Nghi Cung, mà là ngắm nhìn vật trang trí mới, sau đó đọc sách một hồi lâu, tới giờ nên đi ngủ mới ngồi lên long liễn đi về phía Phượng Nghi Cung.
Tới Phượng Nghi Cung, Tiêu Thừa Dập cảm giác Khúc Như Hinh hôm nay hình như khác với những ngày trước.
Hôm nay nàng lại tỉ mỉ trang điểm, quần áo đẹp đẽ quý giá như cũ, nhưng có vài phần tươi mát tố nhã, dung mạo được trang điểm theo hình thức mới.
“Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng.”
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường vài phần, trong lòng Tiêu Thừa Dập cảnh giác: Hay là Khúc Như Hinh bị Thái Hậu ép đến mức ngồi không yên? Hiện giờ trong cung đang lan truyền Trang Thư Di có thai, Thái Hậu lại phái Khúc Như Tĩnh ở bên cạnh Trang Thư Di, nàng ta sợ Thái Hậu từ bỏ nàng ta chăng?
“Miễn lễ.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nói.
Tiêu Thừa Dập mới nói miễn lễ, Hoàng Hậu đã đứng dậy đón nhận, tựa hồ như muốn đỡ khuỷu tay Tiêu Thừa Dập khiến hắn giật nảy mình, nghiêng nghiêng người tránh ra, không để nàng ta đụng tới mình.
Trong lòng Khúc Như Hinh vốn không thích thân cận với Hoàng Thượng, nhưng thấy Hoàng Thượng không cho nàng đụng vào ngay cả ống tay áo, rõ ràng cũng trốn tránh nàng, trong lòng nàng có phần sốt ruột.
Hai người đi vào tẩm điện Phượng Nghi Cung, Khúc Như Hinh cố nặn ra nụ cười với Tiêu Thừa Dập nói: “Hoàng Thượng dùng cơm chưa?”
“Đã là giờ nào rồi!” Tiêu Thừa Dập nói, “Mệt mỏi, đi ngủ đi.”
“Chờ…… Chờ một chút.” Khúc Như Hinh nói, phất tay ý bảo cung nữ hầu hạ đi xuống.
Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nhìn nàng: “Như thế nào?”
Trong tẩm điện chỉ còn hai người Tiêu Thừa Dập và Khúc Như Hinh, Khúc Như Hinh cắn môi, hạ quyết tâm, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nghe Tiêu Thừa Dập nói: “Ta thu được thư của Bùi Trúc.”
Khúc Như Hinh ngưng thở 1 nhịp, lời muốn thốt ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt xuống, nàng nhìn Tiêu Thừa Dập, hốc mắt đỏ lên, cằm run rẩy mấy lần rồi bật khóc thành tiếng, lên án nói: “Ngươi cố ý!”
“Cố ý cái gì?” Tiêu Thừa Dập thờ ơ nói.
Khúc Như Hinh gục xuống bàn, bả vai run rẩy, thấp giọng khóc thút thít.